C8: Ngươi có vừa lòng không?

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

❋ edit: nacapuu.

Sa La một đường đều ẩn nhẫn, quần áo bên dưới cơ hồ đều bị mồ hôi thấm ướt, lúc này mới về tới trong thôn.

Trải qua nghi thức hoang nghênh dị thường long trọng, lúc này cô được sắp xếp cho ở ngôi nhà ở chính giữa thôn—— Này là vì trên núi quá xa, hơn nữa người dân cho rằng nơi đó là chỗ ở của thần chủ, mà vu nữ chính là người truyền đạt thần dụ của thần linh, đương nhiên vẫn là trực tiếp ở tại trong thôn như thế sẽ càng tiện hơn.

Những người ở đây có thế nào cũng đều không ai có thể tưởng được rằng, thần chủ cũng đi theo cô đến cùng trụ ở chỗ này a.

Buổi tối, sau khi Sa La đi đóng cửa cửa sau lại, đột nhiên nghe được tiếng chân trần đang sột sột soạt soạt đến gần. Cô lặng yên không một tiếng động cũng từ từ đi qua nhìn thử, liền thấy một cái nữ tử mặc hoa phục đang quỳ gối ở trước điện thờ.

"Mới ngày đầu tiên mà cũng có người tới cầu nguyện sao? Bất quá... Vì sao phải chờ đến lúc đêm hôm khuya khoắc như vậy chứ?"

Ở trong ánh đèn mờ mờ nhạt nhạt, Sa La tập trung nhìn kĩ vào thì thấy người tới trước điện cầu nguyện là một nữ tử thập phần quen mặt. Hình như đó là người bạn mà thuở nhỏ cùng chơi đùa với cô: Thục Vũ.

Nhưng kia là những kí ức thực xa xưa, vì sau đó Thục Vũ theo cha mẹ chuyển lên trấn trên mở một cửa hàng, Sa La khi còn nhỏ cũng ngẫu nhiên sẽ đi thị trấn rồi tìm cô ấy chơi cùng.

Sau đó cha mẹ cô song vong, tự nhiên là không có biện pháp vô ưu vô lự giống như trước đây, càng là không có tiền nhàn rỗi làm lộ phí mà đi trấn trên chơi, vì thế cũng liền dần dần mà xa cách, cô chỉ nghe nói là Thục Vũ tựa hồ đã định ra một cuộc hôn nhân rất tốt, năm nay sẽ xuất giá thì phải.

Mà lúc sau, khi nghe Thục Vũ cầu nguyện xong, cô mới biết tình cảnh hiện tại của cô ấy cũng thật gian nan.

Nguyên lai là mẹ của Thục Vũ bệnh nặng, cha cô ấy lại bị người ta lừa, vị hôn phu thấy nhà nàng suy tàn như thế, không những không ra tay trợ giúp, thậm chí còn muốn từ hôn.

Mà cha của Thục Vũ vô pháp có thể tưởng tượng được chủ nợ truy đuổi tới tận cửa. Vì không có tiền để trả nên chỉ có thể đem Thục Vũ bán vào thanh lâu.

Hôm nay là ngày tự do cuối cùng cô ấy được ở nhà, cô ấy vì nghe nói thần chủ trong thôn hiển linh liền quay trở về đây.

"Thần chủ hiển linh, hy vọng ngài có thể giúp tiểu nữ tử, thanh lâu là nơi ai tới cũng có thể làm chồng, sợ là so với chết còn muốn khổ sở hơn. Nhưng là mẹ con đang cấp bách cần tiền để chữa bệnh, con nếu là trực tiếp tìm đến cái chết, thế thì ngay cả mẹ mình đều không cứu được nữa rồi.....Con chỉ... con chỉ có thể khấn cầu thần minh rủ lòng thương xót."

Thục Vũ ở trước điện thờ rơi lệ, ô ô khóc một hồi lâu rồi mới lau khô nước mắt xoay người rời đi.

Lúc này một đôi tay ấm áp nhẹ nhàng đặt lên vai Sa La. Cô xoay người, nhìn thấy ánh mắt của Hắc Thực cũng dừng ở nơi vừa rồi Thục Vũ đã quỳ qua.

"Thần...Hắc Thực đại nhân, ngài sẽ giúp cô ấy sao?"

Hắc Thực nghe thế thì hơi hơi nghiêng đầu:

"Có thể, tuy rằng.......sẽ không có người nào xem đây là công tích của ta."

Sa La nghe xong ánh mắt liền sáng ngời, tuy rằng hiện giờ cô cùng Thục Vũ không có cái giao thoa gì, nhưng xem nàng khóc đáng thương như vậy, cô thật sự có chút đồng tình.

Mà Hắc Thực lại không đề cặp cụ thể tới chuyện sẽ giúp Thục Vũ như thế nào mà chuyển sang chuyện khác nói:

"Nghi thực hôm thực long trọng."

"Ân!" Sa La gật gật đầu tỏ ý đồng tình,cô còn nói thêm:

"Rốt cuộc mọi người đều chờ đợi ngày Thần chủ hiển linh rất nhiều năm rồi, hơn nữa không riêng gì Long Trạch thôn, vùng phụ cận cũng có vài tòa thị trấn, thậm chí là Thanh Xuyên thủ tọa**, đều là từ nơi này xuất phát thờ phụng thần chủ. Lúc sau chắc là vì tin tức lan truyền, nên bọn họ đều trở về để bái tế...."

**Thanh Xuyên thủ tọa: Thanh Xuyên 青川县 là một thuộc , Thủ tọa: trưởng, ghế trưởng, chủ tịch...

"Chuyện đó ta biết, bọn họ đều là có việc khẩn cầu mà đến, ta đối với bọn họ cũng không có bao nhiêu hứng thú...." Hắc Thực đánh gãy lời cô rồi hỏi lại:

"Ý tứ của ta chính là, nghi thức trước khi giao hoan này, ngươi có vừa lòng không?

Sa La nhất thời nghẹn họng, khuôn mặt nhỏ nháy mắt hồng hồng như quả anh đào chín mộng.

Này nghi thức tế bái cùng hôn lễ như thế nào có thể giống nhau chứ!!!?

Bất quá.... vu nữ là cả đời là không thể lấy chồng, kỳ thật như này cũng tương đương với việc gả cho thần chủ đi, mà nghi thức long trọng như vậy, càng chứng minh địa vị của cô. Này tựa hồ cùng hôn lễ cũng không khác nhau đi.

"Ta.....ta vừa lòng!"

Hắn Thực cười khẽ rồi trực tiếp bế Sa La lên, hướng phòng ngủ đi thẳng đến.

Trên thực tế, này căn bản cũng không phải là do cô muốn hay không.

Cô bị Hắn Thực trực tiếp ấn lên giường hôn sâu một lúc, giờ phút này Sa La chỉ cảm thấy toàn thân như bị lửa nóng thiêu đốt, loai cảm giác này cực kì giống với thời điểm ở trên núi.

Hoặc là cái thời điểm lúc xuống núi kia, lúc ở trong cỗ kiệu, mỗi lần hắn đều đùa bỡn đến khi cô sắp cao trào thì dừng lại, đem cô tra tấn đến thập phần khó chịu.

Sao...sao cô có thể...Bởi vì một nụ hôn của hắn mà bị trêu chọc thành như vậy?

"Thân thể của ta...Hảo kì quái... Hắc Thực đại nhân... Ngài làm cái gì?"

"Ta chỉ là để lại chút 'dược' làm thân thể của ngươi càng thêm vui sướng thôi, rốt cuộc ngươi cũng là chủng tộc giống cái, lần đầu tiên giao hoan nghe nói sẽ khá đau."

——————

Này đại khái là bổn văn thuần túy nhất cốt truyện chương, kế tiếp cơ bản chính là thịt hợp với thịt hợp với thịt...

(~ ̄▽ ̄)~(~ ̄▽ ̄)~(~ ̄▽ ̄)~ 

Puu: kế tiếp là thịt,   thịt và thịt..............


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro