Chương 10: Đến cửa gây sự.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Sau ngày mồng tám tháng chạp vài ngày, trời cuối cùng cũng ngưng rơi tuyết, thời tiết hiếm khi tốt như vậy, những nơi tuyết động đưỡ nắng rọi đã tan dần. Chỉ là thời tiết càng ngày càng rét lạnh, Trịnh Tú hận không thể nằm luôn trên giường, chỉ là thời điểm cuối năm, chuyện để làm quá nhiều, không thể lười biếng.
Trịnh Dự cùng Tiết Thiệu ngược lại không có bị dạng thời tiết này ảnh hưởng, mỗi ngày đều vui tươi hớn hở chụm chung một chổ chơi đùa.
Có hôm buổi tối Trịnh Tú đi ra ngoài, mơ hồ nghe tiếng cười rất nhỏ từ phía đông phòng truyền đến. Nàng đi đến cửa sổ đông phòng, vừa nghe quả nhiên là Tiết Thiệu cùng Trịnh Dự đang nói nhỏ, thỉnh thoảng cùng nhau cười khẽ một tiếng.
Trịnh Tú cách cửa sổ ho khan hai tiếng, bên trong thoáng chốc an tĩnh lại, Trịnh Tú đứng lại thêm một chút, xác định bọn họ không có nói thêm gì nữa, mới trở về phòng nằm ngủ.
Ban đầu nàng còn sợ Trịnh Dự ghét Tiết Thiệu, bây giờ hai đứa tình cảm tốt ngọt ngào như mật.
Về sau Trịnh Tú dọa bọn họ nói nếu không tự giác đi ngủ sớm nàng sẽ qua ngủ cùng bọn họ.
Hai đứa be, người không lớn, lại xem mình là nam tử hán, không muốn cùng nàng ngủ, cho nên liền thành thật trở lại.
Trịnh Tú từ ngày mồng tám tháng chạp liền bắt đầu thu xếp lễ mừng năm mới. Trước khi Trịnh Nhân về đến, trong nhà trên dưới đều quét dọn sạch sẽ, hàng tết đều đặt mua xong, trong nhà mọi người đều có quần áo mới, bất quá là đặt may ở bố trang.
Công phu may vá của Trịnh Tú rất nát, nàng dù sao cũng là người xuyên qua, sau khi xuyên đến đây cũng không có người dốc lòng dạy bảo, tự mình lần mò may y phục cho đệ đệ, luyện hai năm cũng không ra hình dáng. Bộ y phục làm gần nhất, là bộ Tiết Thiệu  mặc mang đi kia, khi đó Trịnh Dự còn đau lòng cả buổi. Cũng may nương nguyên chủ sau khi hạ sinh Trịnh Dự, thân thể liên tục suy nhược, trên phương diện này không có dạy nữ nhi, cho nên nguyên chủ may vá cũng không có gì đặc biệt, cộng thêm Trịnh Nhân cũng không có ép nàng học, Trịnh Tú liền dứt khoác mặc kệ.
Cha Tiết Thiệu chậm chạp không có tin tức, Trịnh Tú nghĩ ít nhất cũng lưu hài tử này qua hết năm rồi tính tiếp, liền tranh thủ đi một chuyến lên trấn trên, cũng mua cho hắn một bộ đồ mới, quần áo hài tử ở bố trang chọn đi chọn lại cũng chỉ có mấy loại, dù sao phần nhiều người ta toàn mua vải về may, ít người mua quần áo có sẵn . Trịnh Tú lại không có dự định tự mình may, chọn tới chọn lui vẫn không có bộ nào vừa ý, cuối cùng cũng chọn bộ quần áo vải mịn màu thiên thanh, vừa đơn giản lại hào phóng.
Thời điểm đưa quần áo mới cho Tiết Thiệu, Tiết Thiệu ngẩn người, sau đó mới nói: “ Trong nhà ta có xiêm y.”
Trịnh Tú la được chứng kiến quần áo của hắn, da lông là loại hảo hạng, chỉ là mặc trên người hài tử choai choai khó trách có chút ít chẳng ra gì cả. Cho nên vài ngày nay đều để Tiết Thiệu mặc quần áo Trịnh Dự.
Trịnh Tú vừa muốn khuyên hắn, Trịnh Dự đã đoạt lấy áo nhét vào trong tay Trịnh Dự: “ Ngươi cầm lấy mặc đi, lễ mừng năm mới nhà ta ai cũng mặc quần áo mới. Đến lúc là ta ai cũng mặc đồ mới, chỉ có mình ngươi mặc đồ cũ, cũng không tốt cho lắm.”
Trịnh Tú cũng nói: “Đúng đó, mặc nhanh thử xem. Ta dựa vào kích cở Trịnh Dự mua cho ngươi.”
Hai đứa bé hiện tại cao bằng nhau, chỉ là tay chân có vừa hay không.
Bất quá thợ may trong tiệm y phục từ trước đến nay đều may dư ra, để lúc hài tử trong nhà  cao lên, cũng có thể nới ra mặc tiếp một thời gian nữa.
Tiết Thiệu bất đắc dĩ thay áo mới, cánh tay hắn so cùng Trịnh Dự dài hơn một chút, cổ tay ngắn một đoạn.
Trịnh Tú ước lượng kích cở, để cho hắn thay áo ra, chuẩn bị sửa lại cho hắn.
Trịnh Dự ở bên cạnh xem, không yên tâm, dặn đi dặn lại tỷ tỷ hắn: “ Tỷ tỷ, ngươi phải sửa lại thật tốt a, đường may cũng phải đều, không cần xiêu vẹo sức sẹo.”
Lúc trước tỷ tỷ hắn làm cho hắn kiện áo trong, đường may không đều , như con rết. Bất quá mặc ở bên trong, người khác có nhìn cũng không thấy. Tiết Thiệu lại ngược lại là áo ngoài, mặt ở bên ngoài, mà còn mặc ở lễ mừng năm mới, nếu ống tay áo có hai ‘ con rết lớn’, thật không đẹp mà!
Trịnh Tú bĩu môi hừ nói: “ Tỷ tỷ ngươi may vá đã có tiến bộ, nhất định sẽ khiến ngươi lau mắt mà nhìn.”
Hai tỷ đệ tụ lại thương lượng sửa áo thế nào, ngược lại đem Tiết Thiệu gạt qua một bên. Lời từ chối lại không có cơ hội nói ra.
Trịnh Nhân bắt đầu nghỉ phép, xế chiều hôm nay sẽ trở về, tức phụ thôn trưởng Chu thị mang Đại Ngưu tới cửa. Hai nhà đã lâu không lui tới, Chu thị là vô sự không lên điện tam bảo.
Trịnh Nhân mí mắt cũng không mở, không quan tâm nàng đến nhà làm gì.
Chu thị đem Đại Ngưu trốn sau lưng nàng đẩy lên trước mặt hắn, “ Trịnh cử nhân, xưa nay ngươi không ở nhà, chúng ta cũng không nên tới cửa. Chỉ là hôm nay ngươi trở về, ta đến nhà cùng ngươi nói lý lẽ một chút. Đại Ngưu nhà chúng ta bị hài tử nhà ngươi đánh rớt răng.” Nói liền kêu Đại Ngưu há miệng ra cho hắn nhìn.
Răng cửa Đại Ngưu xác thực thiếu một viên.
Trịnh Nhân quay đầu nhìn Trịnh Tú xác nhận.
Trịnh Tú đáp: “ Theo lời Chu thẩm tử nói, Đại Ngưu vốn đang ở tuổi thay răng, làm sao lại nói hài tử nhà chúng ta đánh đâu?”
Nàng không nhận, Chu thị dĩ nhiên nóng nảy, “ ý tứ này của đại cô nương, lẽ nào là ta đặc biệt đến oan uổng nhà ngươi?”
Trịnh Tú cười cười, “ Ta cũng không  phải là cái ý tứ này, ta nói tuổi của Đại Ngưu, thay răng là chuyện không thể tránh, đám con nít chơi cùng nhau, làm lung lay cũng là chuyện thường.”
Trong thôn hài tử đều là đánh nhau lớn lên , rớt một hai cây răng thì có là gì lớn.
Bất quá trong lòng Trịnh tú cũng rõ ràng, ngày đó Tiết Thiệu ra tay đi thu thập Đại Ngưu, Tiết Thiệu nói đem hắn đánh làm răng lung lay, hơn phân nữa là không giả. Chẳng qua lúc đó răng Đại Ngưu không rớt, không có chứng cứ, nàng nếu không nhận, Chu thị cũng không làm được gì nàng. Hơn nữa Chu thị nói, Trịnh Nhân không ở nhà nên nàng không có đến cửa thuyết pháp, nhưng Trịnh Tú cảm thấy, lấy tính tình của nàng, hơn phân nữa không có tốt như vậy, rất có thể là do hôm nay răng cửa của Đại Ngưu mới rớt xuống, Chu thị liền màng người tới cửa.
Trước kia Trịnh Dự bị Đại Ngưu đánh thảm, hơn nữa Trịnh Dự lòng tự trọng cực mạnh , rất nhiều thời điểm bị khi dễ, về nhà cũng không cáo trạng. vẫn là thời điểm hắn tắm rửa, Trịnh Tú đi vào thêm nước nóng cho hắn, mới thấy trên người hắn bầm xanh bầm tím nhiều chổ, gặng hỏi lắm hắn mới nói một hai câu. Về sau Đại Ngưu càng coi trời bằng vung, tại TRịnh gia cũng dám ra tay dộc ác đánh Trịnh Dự.
Chu thị nói :” Đại Ngưu nhà ta bbifnh thường rất tốt, ngày đó cùng hài tử nhà ngươi chơi đùa, khi về nhà liền nói đau răng, không phải là do nhà ngươi đánh, còn có thể là ai?”
Trịnh Nhân nếu không có ở nhà, Trịnh Tú có thể cùng nàng đánh Thái Cực, nhưng cha nàng ở đây, Trịnh Tú cũng không mở miệng.
Trịnh Nhân kêu Trịnh Dự đang ở trong phòng ra, hỏi hắn: “ Đại Ngưu là do ngươi đánh?”
Trịnh Dự vô ý thức lắc đầu, sau đó phản ứng lại, gật đầu nói : “ Là ta đánh, cha ngươi phạt ta đi.”
Chu thị muốn nghe chính là lời này, vội vàng nói: “ Tiểu hài tử nhà ngươi, ra tay không có nặng nhẹ, Trịnh cử nhân ngài xem, này đánh ở trên mặt tuy lớn mà nhỏ, vạn nhất làm bị thương đầu, đó mới là đại sự. Nhà chúng ta vốn định qua năm học đường khai giảng, cho hắn đến đó học…”
Trịnh Tú cuối cùng cũng biết rõ Chu thị đang đánh chủ ý gì. Đại Ngưu so với Trịnh dự lớn hơn một tuổi, danh tiếng không tốt rất vang dội, đến tuổi này còn không có đến học đường, là do nhóm phu tử nghe danh tiếng hắn không tốt nên không muốn thu hắn. Chu thị chính là tìm cớ, hy vọng Trịnh Nhân có thể hổ trợ chuyện này.
Trịnh  Nhân còn chưa nói lời gì, Tiết Thiệu ở trong phòng nghe động tĩnh cũng đi ra, chủ động thừa nhận: “ Không phải A Dự đánh, là do ta đánh!”
Chu thị không biết Tiết Thiệu, nhưng có nghe nói trong thôn có thợ săn lên núi mới mất tích, hài tử nhà hắn hiện đang ở tạm nhà Trịnh Dự. Cho nên cũng đoán được thân phận của hắn.
Trịnh Dự vừa rồi thừa nhận chính mình làm chuyện xấu, chính mình chịu trách nhiệm. Mặc dù là Tiết Thiệu ra tay, nhưng mà người ta là vì giúp hắn a, nói cái gì cũng không nên liên lụy người ta.
“ Không, không phải là hắn, là ta, là ta!” Trịnh Dự cướp lời, một bên kêu, một bên gấp rút nháy mắt, ra dấu với Tiết Thiệu.
Tiết Thiệu tựa như không nhìn thấy, chỉ chắc chắn đáp: “ Là ta đánh, là do hắn đánh A Dự trước, sau đó ta mới rat ay.”
Chu thị không rõ chuyện gì nhìn về phía Đại Ngưu, Đại Ngưu tựa hồ rất sợ Tiết Thiệu, hắn vừa ra tới, hắn liền hoàn toàn co lại sau lưng bà nội hắn.
Chu thị tức mà không biết nói sau “ Trịnh cử nhân, chuyện này dù nói thế nào cũng từ hài tử nhà ngươi mà ra. Ngươi nói làm sao bây giờ?”
Trịnh Nhân còn chưa kịp nói gì, đột nhiên âm thanh hùng hậu như chuông lớn từ ngoài viện truyền đến.
“ Là con ta đánh, này đương nhiên là nhà ta đến quản”
Mọi người còn chưa kịp phản ứng, Tiết Thiệu vẻ mặt ngạc nhiên , mừng rỡ nhìn về phía ngoài cửa: “ Cha!”

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro