Chương 11: Mộng bức thợ săn.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 11: Mộng bức thợ săn.
Tiết Trực sải bước vào phòng, chắp tay đối với Trịnh Nhân: “ Tiểu nhí đã làm phiền nhà ngài rồi.”
Trịnh Nhân đáp lễ: “ Không sao không sao, Tiết thợ săn bình yên trở về liền tốt.”
Tiết Trực liền quay đầu nhìn Chu thị, hắn làn da đen, mày kiếm mắt sáng, thân hình khôi ngô, không giận tự uy. Còn cao hơn lão lưng gù Chu thị hai cái đầu. Hắn trên cao nhìn xuống, mặt không biểu tình nhìn Chu thị: “ Là tiểu nhi tử nhà ta đánh, không biết vị thẩm tử này muốn bồi thường cái gì?”
Chu thị mặc dù là tức phụ thôn trưởng, đến cùng vẫn là phụ nữ, đối mặt với khí thế của Tiết Trực, liền có chút đứng không vững, hàm hàm hồ hồ nói: “Tiết, Tiết thợ săn, hài tử nhà ngươi bướng bỉnh, ngươi phải nhiều, phải quản hắn nhiều hơn mới được.”
Tiết Trực gật đầu đáp ứng, “ Ta tự nhiên sẽ phạt hắn. Ta ở đây thay mặt hắn xin lỗi ngươi.”
Tiết Trực tự đọng nhận lỗi trước, Chu thị gãy bàn tính đương nhiên sẽ không vang. Mặc dù không cam lòng, nhưng nhìn Trịnh Nhân cùng Tiết Trực đứng chung một chổ, một văn một võ, xem ra không dễ nắn, Chu thị cũng chỉ có thể phẫn nộ dẫn Đại Ngưu về.
Tiết Trực đến cùng cũng là ngoại nam, Trịnh Nhân liền đẩy Trịnh Tú vào bếp  chuẩn bị cơm tối, hăn cùng Tiết Trực tiến đến đông phòng nói chuyện..
Trịnh Dự vừa mới bị Chu thị đến nhà thuyết pháp cũng không có biểu hiện mất hứng, lúc này lại dẩu môi lên, kéo Tiết Thiệu qua một bên nhỏ giọng hỏi: “ Cha ngươi trở về, có phải hay không ngươi cũng về nhà cùng cha ngươi?”
Tiết Thiệu gật gật đầu.
Trịnh Dự cắn cắn môi, nói: “ Vậy ban ngày ngươi có đến tìm ta chơi không?”
Tiết Thiệu suy nghĩ một chút, “ Cha ta thật lâu mới trở về, những ngày này ta đều chây lười, hắn trở về nhất định sẽ đốc thúc ta luyện quyền.”
Trịnh Dự cũng chưa từ bỏ ý định, “ Ngươi cũng không phải luyện cả ngày, người lúc rảnh tìm ta được không? Ta ở nhà chờ ngươi.”
Tiết Thiệu đáp ứng nói: “ Hảo, nhất định đến.”
Trịnh Dự lúc này trên mặt mới hớn hở: “ Ngươi cùng cha ngươi hôm nay ở lại ăn cơm tối rồi hẳn đi a, tỷ tỷ ta làm rất nhiều món ăn. Chúng ta cùng nhau ăn.”
Tiết Thiệu hướng đông phòng nhìn nhìn, không đáp ứng ngay.
Hai tiểu hài tử ở trong nhà chính nói nhỏ, Trịnh Nhân cùng Tiết Trực đã ở đông phòng nói chuyện.
Tiết Trực hướng Trịnh Nhân cảm ơn, cũng hàn huyên đôi câu.
Tiết  Trực kể tình hình một tháng qua hắn ở trên núi, căn bản hắn cùng hai thợ săn cùng đi Hổ khẩu sơn, ngày thứ hai trời đột nhiên nổi bão tuyết, tuyết phủ kín núi, bọn họ liền ở trong nhà gổ ở sườn núi. Bão tuyết rơi mấy ngày không ngừng, về sau hai thợ săn khác vội vã về nhà, không để ý bão tuyết hướng nhà đi, nữa đường gặp lỡ đất, bị chôn vùi. Một mình Tiết Trực cứu bọn họ ra, sau đó vì chiếu cố bọn họ, thêm việc thời tiết liên tục không thấy khá hơn, hắn cũng không dám đường đột xuống núi, liền chờ bọn họ dưỡng thương cho đến khi khá hơn một chút, thời tiết cũng trong, mới đồng thời trở về.
Tiết Trực cũng không có kể hết, hắn đưa hai thợ săn kia về nhà xong, một lòng nhớ con mình, mặc dù đối với con mình có lòng tin, liền hướng nhà mình đi về.
Về đến nhà, vào trong sân liền không nhìn thấy Kích Lôi, lại vào trong  nhà cũng không thấy con trai mình đâu, gia cụ trong nhà còn nhiễm một tầng bụi mỏng, vừa nhìn liền biết trong nhà đã một thời gian dài không có người ở.
Vẻ mặt Tiết Trực khi đó như người trong mộng: F*ck, cho ta đâu? F*ck, con ta đâu?
Bất quá sau khi hốt hoảng, hắn cũng rất nhanh trấn định lại, đi hỏi nhũng người trong thôn, mới biết được con nhà mình đang ở Trịnh gia, vì vậy liền một khắc cũng không dừng chạy tới.
Hai người nói xong, sắc trời dần tối.
Trịnh Nhân có tâm lưu hai cha con Tiết gia lại dùng cơm tối.
Tiết Trực từ chối: “ Trong nhà rất lâu không có người ở, cần quét dọn. Ta còn mang về mấy con mồi, cũng cần xử lý, liền không quấy rầy.”
Trịnh Nhân liền cũng không bắt buộc.
Trịnh Tú không quá yên tâm hai cha con bọn họ, gọi Trịnh Dự cầm chén thức ăn bỏ vào trong giỏ lấy vải bố che lại. Sau đó lấy vài cái bánh bao trắng nóng hầm hập cũng bỏ chung vào. Trong giỏ đầy đồ ăn, suýt nữa cầm không nổi.
Trịnh Dự cướp cái giỏ, bởi vì quá nặng, cánh tay hắn nhỏ cầm không nổi, liền ôm luôn trong ngực. Hắn đi theo cha hắn cùng tỷ tỷ đưa phụ tử Tiết gia ra cửa, sau đó đem giỏ đưa cho Tiết Thiệu, không quên dặn dò: “ Về nhà ăn cơm thật ngon a.”
Tiết Trực muốn từ chối, lại thấy con nhà mình đã gật đầu nhận lấy. Vậy nên cũng không có nhiều lời, hướng Trịnh Nhân cùng Trịnh Tú chắp tay nói : “ Ngày khác Tiết mỗ sẽ chính thức tới nhà cảm tạ.” nói xong liền dẫn nhi tử, dắt chó, đi về nhà.
Cha hắn trở về, trong lòng Tiết Thiệu thật cao hứng. Nhưng thời điểm rời Trịnh gia, trong lòng hắn không biết như thế nào lại cảm thấy buồn phiền, nhịn không được, mỗi bước đi sẽ quay đầu lại nhìn.
Cách Trịnh gia ngày càng xa, chỉ có thể nhìn thấy một đóm sáng.
Tiết Trực ho nhẹ một tiếng, nói:  “ Đừng xem, không thấy gì đâu.”
Tiết Thiệu rầu rĩ ‘ Ân’ một tiếng.
Tiết Trực liền duỗi tay vuốt đầu nhi tử, “ Ngụ cùng một thôn, có cái gì đâu mà lưu luyến.”
Tiết Thiệu không lên tiếng.
Tiết Trực tìm đề tài nói: “ Người ta đã giúp chúng ta nhiều như thế, như thế nào lại không biết xấu hổ mà cầm đồ của người ta?”
Tiết Thiệu khí lực lớn, nhấc cái giỏ để ở trong tay cũng không phí sức, cha hắn muốn giúp hắn cầm, hắn kiên trì không cho, muốn tự mình cầm, lúc này chỉ cảm thấy thức ăn trong giỏ nóng hầm hập, ôm trong người rất ấm áp.
“ Dù sao cũng đã thiếu nhà bọn họ, không thiếu một chút này.”
Tiết Trực có chút buồn cười, cũng không biết lý lẽ này hắn nghe được từ đâu.
Lời này là hắn học từ Trịnh Tú, mỗi lần Trịnh Tú cấp riêng cho hắn trứng gà cách thủy hoặc chén canh bồi bổ thân thể, thời điểm Tiết Thiệu không chịu nhận, nàng liền nói như vậy. Dần dà, Tiết Thiệu cũng dần tiếp nhận thuyết pháp này. Bất quá trong lòng hắn cũng rõ ràng, ân tình của Trịnh gia hắn luôn ghi nhớ, hắn cần phải cố gắng hơn nữa, làm nhiều việc để báo đáp nhà họ. Cha hắn trước kia đã dạy hắn, không thể thiếu người, hắn vẫn luôn nhớ kỹ. Nhưng đối mắt với người trong nhà Trịnh gia, hắn cũng cảm thấy không có gì là không được tự nhiên, bởi vì về sau hắn sẽ đối với người nhà bọn họ rất tốt, rất tốt.
Hai người về đến nhà, liền dùng cơm trước. Sau đó Tiết Trực bắt đầu dọn dẹp phòng, bất quá tính tình hắn thô lỗ, không câu nệ tiểu tiết, cái gọi là dọn dẹp, cũng bất quá là đem mạng nhện trong nhà quét xuống, sau đó đem bàn ghế lau qua một lần, lại sửa sang lại giường gạch, thay chăn đệm.
Tiết Thiệu đi theo cha hắn bận trước bận sau, thu thập xong phòng trăng cũng đã lên đỉnh đầu.
Buổi tối hai người nằm trên giường gạch, hai cha đều không phải là người nói nhiều, Tiết trực đơn giản hỏi mấy ngày qua có tốt không, Tiết Thiệu liền đáp tốt, sau đó đem chuyện mình làm mất tiền kể cho cha hắn, Tiết Trực đáp một tiếng, cũng không đem mấy lượng bạc kia để ở trong lòng.
Tiết Thiệu ra một thân mồ hôi, ở Trịnh gia lại hình thành thói quen cách hai ngày liền tắm rửa, hôm nay lại đúng là ngày ở Trịnh gia nên tắm rửa, hắn lăn qua lộn lại không ngủ được.
Tiết Trực nhắm mắt hỏi: “ Trên người ngươi có rận a? Làm sao không nằm yên được.”
Tiết Thiệu cũng không lộn xộn nữa.
Tiết Trực lại nói: “ Mau ngủ đi, ngày mai còn muốn dậy sớm. Một tháng này ngươi cũng không có luyện công, bắt đầu từ ngày mai phải chăm chỉ hơn.”

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro