Chương 12: Làm việc ngay thẳng.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 12: Làm việc ngay thẳng.
Tiết Trực có vận khí tốt, hắn trở về đêm hôm đó, khuya hôm đó liền có một trận bão tuyết.
Qua ngày thứ hai, trời đất đều đươc bọc lấy một màu trắng xóa của tuyết.
Thôn trên có mấy nhà có phòng ở cũ, nóc nhà đều bị tuyết đè sụp.
Nhà Trịnh Tú vô sự, trong nhà là nhà ngói mới xây, chỉ là trong nhà có một gian phòng trống dùng làm nhà kho bị đè sụp. Đồ bên trong cũng không quan trọng, chỉ là chút đồ cũ trong nhà. Trước mắt lại là cuối năm, thợ xây đều nghỉ, nhất thời tìm không được người sửa chữa.
Sáng sớm Tiết Trực đã dậy, lên núi săn hạ vài con hồ ly, thỏ hoang đem lên trấn trên bán, bởi vì bắt được hồ ly có màu lông hết sức tốt, đổi cũng được mấy lượng bạc. Hắn lại mua thêm chút hàng tết, ăn cơm trưa xong liền về nhà.
Buổi chiều, Tiết Thiệu cùng cha hắn mang một đôi thỏ hoang cùng một khối da cáo đi Trịnh gia.
Mùa đông, động vật hoang dã rất hiếm thấy, lông thú rất quý .
Trịnh Nhân đã đi đến nhà gia gia cùng nãi nãi, trong nhà chỉ có tỷ đệ Trịnh Tú, Trịnh Tú vừa nhìn thấy kiện da cáo đỏ như lửa liền biết là hàng xa xỉ, thầm nghĩ nếu đem bán cũng được mấy lượng bạc, đương nhiên là không chịu nhận.
Tiết Trực nói: “ đồ này đối với gia đình nông dân là hiếm thấy, nhưng  đối với thợ săn chúng ta thật cũng không được cho là đắt lắm, đại cô nương không chịu thu chính là ghét bỏ chúng ta.”
Thôn Hòe Thụ đất nhiều nên phần lớn là gia đình nông dân. Kiến thức trịnh Tú cũng có giới hạn, nghe hắn nói thành khẩn như vậy, còn thật sự cho rằng bộ da lông này đối với thợ săn cũng không là gì, liền nhận lấy.
Tiết Trực nhìn chung quanh Trịnh gia một cái, lại hỏi: “ không biết nhà ngươi có chổ nào cần ta giúp một tay không?”
Hắn vóc người cực cao, Trịnh Tú đứng cũng chỉ mới tới cằm hắn, để tránh hiềm nghi, cũng không có cẩn thận nhìn qua hắn, bộ dáng Tiết Trực ước chừng khoảng hai mươi bốn, hai mươi lăm tuổi, một thân áo bông bên ngoài ngắn tay màu xanh, nhìn cực kỳ có tinh thần. Quần áo mặc trên người căng phòng, mơ hồ có thể nhìn thấy được thân hình.
Thấy bộ dáng hắn cường tráng, khỏe mạnh, Trịnh Tú không khỏi nghĩ đến nhà kho nhà mình cần sửa chữa.
Bất quá dù sao cũng không thân thuộc, Trịnh Tú có chút ít thẹn thùng mở miệng.
Thời điểm Tiết Thiệu cùng Trịnh Dự đang ở bên cạnh nói nhỏ, đã giúp đở mở miệng: “ Cha, A Dự nói nóc phòng nhà kho bọn họ bị tuyết áp hư.
Tiết Trực đáp một tiếng, đem tay áo xắn lên, liền hỏi Trịnh Tú cái thang trong nhà ở đâu.
Trịnh Tú vội nói: “ Không có gì đáng ngại, gian phòng kia cũng không thường dùng, chờ qua hết năm lại tìm người đến tu bổ cũng được.”
Tiết Trực khoát tay nói: “Tiện tay mà thôi, ta cũng có chút khí lực. Đại cô nương chỉ cần nói cho ta biết cái thang ở đâu là được.”
Trịnh Tú chỉ chỉ nhà kho, Tiết Trực liền hướng đó mà đi.
Tiến tới nhà kho, Tiết Trực tiếng đến chổ để thang, một tay liền lấy ra, đặt thang sát nhà, liền bò lên nóc nhà.
Trịnh Tú ở bên cạnh xem có chút ít kinh hãi, bất qua cũng nhìn ra hắn cũng có một thân thủ phi phàm.
Tiết Trực ở trên nóc nhà nhìn mấy lần liền xuống nói: “ Có mấy mái nhói bị biến chất, còn lại đều bình thường. Trong nhà còn nhiều mái ngói không, trước sửa tạm một chút, qua hết năm lại tìm thợ xây đến đổi mới.”
  Trịnh Tú cũng có ý như thế, trong nhà, nhà kho cũng đã chuẩn bị sửa chữa lúc bắt đầu mùa đông, chỉ là hôm nay tuyết hiếm khi rơi lớn như thế, trong nhà tuyết đọng còn chưa kịp tan lại có thêm một tầng tuyết cho nên mới sụp.
Tiết Trực nói liền làm, cầm cây chổi bò lên cái thang, đem tuyết đọng trên nóc nhà quét xuống, rồi sau đó tìm rổ, bỏ mái ngói vào đem lên nóc nhà.
Thời điểm hắn làm việc, Trịnh Tú kêu Tiết Thiệu kéo vào trong nhà nói chuyện, nàng đích xác có chút không yên lòng, sợ cha hắn không chăm sóc hắn tốt, nghe nói ngày hôm qua, hai người cũng chỉ dùng qua cơm tối mua từ trấn trên về, liền hỏi hắn hôm nay cơm trưa dùng gì, Tiết Thiệu nói trong nhà cũng không thiếu thịt khô, cha hắn lúc trở về mang theo bánh bao trắng, sau đó đem chưng khối thịt khô lên liền cùng nhau ăn.
Cửa ải cuối năm, ăn đơn giản như vậy, một ít ngũ vị cũng không có. Trịnh Tú đau lòng hài tử này, đối với Tiết Thiệu ấn tượng cũng không xấu, liền nói: “ Cơm tất niên ngươi cùng cha ngươi đến đây ăn đi.” Người nhà nàng miệng cũng ít, phụ tử Tiết gia chỉ có hai người cũng văng lạnh, người hai nhà cùng nhau ăn cơm cũng có thể náo nhiệt chút ít.
Tiết Thiệu đương nhiên là nguyện ý, chỉ là không biết ý của cha hắn nói như thế nào, nhất thời cũng có chút ít do dự.
Trịnh Tú biết, liền nói: “ Ta nghĩ biện pháp khuyên cha ngươi, được hay không?”
Trịnh Dự ở bên cạnh cũng nói: “ Chúng ta cùng nahu đón giao thừa nha, có thể chơi đến khi trời sáng.”
Tiết Thiệu cong môi cười một cái, gật nhẹ đầu.
Tiết Trực aty chân đặc biệt lưu loát, trước sau hơn nữa canh giờ, nóc nhà được sửa không sai biệt lắm.
Lần sửa nhà này, Tiết Trực trong người bắt đầu nóng lên, thấy Trịnh Tú cũng không ở đây, dứt khoác đem áo ngắn cởi xuống, liền mắc một bộ quần áo trong màu trắng, sau đó cầm lấy cây chổi, lần lượt đem tuyết đọng ở mấy gian phòng khác dọn luôn.
Trịnh Tú ở bên trong cùng Tiết Thiệu nói vài lời, liền đi lên bếp chuẩn bị cơm tối, muốn dùng củi Trịnh Tú liền ra ngoài lấy củi, sẵn tiện xem Tiết Trực.
Tiết Trực đang ở trong sân uy vũ sinh phong chẻ củi. Búa trong tay hắn như sống lại, một búa búa xuống liền đem cây củi chẻ làm hai khúc.
Nhà Trịnh Tú dùng củi đều đi trấn trên mua về, Trịnh Nhân là thư sinh văn nhược, Trịnh Tú lại càng không có khả năng làm mấy việc này, bình thường đều thuê người có khí lực trong thôn đến hổ trợ. Tiết Trực lại đem đống củi như ngọn núi nhỏ kia đều bổ hết một nữa.
Trịnh Tú rất là thẹn thùng, vừa định kêu hắn đừng có làm việc, vừa nhấc mắt đã thấy Tiết Trực mồ hôi đầm đìa, vạt áo trong mở rộng, lộ ra lồng ngực tinh tráng, mơ hồ thấy rõ mồ hôi theo cái cổ, hướng lồng ngực một đường chảy xuống dưới… Khuôn mặt nàng đỏ lên, gấp rút bước nhanh lui về trong phòng, từ lò lấy nước nóng  đổi lại nước lạnh trong bát, đem Trịnh Dự gội vào, kêu hắn đem cho Tiết Trực, dặn Trịnh Dự truyền lời giúp. 
Trịnh Dự xoạch xoạch đưa qua, Trịnh Tú đứng ở cạnh bếp lò chỉ thấy trên mặt nóng rang, bị trào lưu ván hóa hiện đại ảnh hưởng nên kiếp trước Trịnh Tú vẫn thích mẫu người thư sinh tuấn tú, đối với người có cơ bắp tương đối không quá thích, nhưng vừa rồi chứng kiến bộ dáng của Tiết Trực, nàng thế nhưng cảm thấy trong đầu như có một đàn hươu chạy loạn, may mắn là không bị phát hiện.
Trịnh Dự đưa nước ấm lên, Tiết Trực lau lau mặt, tiếp nhận chén , ngửa dầu đem chén nước uống cạn.
Trịnh Dự ở bên cạnh xem với vẻ mặt sùng bái, cha Tiết Thiệu thực sự là quá soái! mình cũng muốn luyện ra cơ thể tinh tráng như vậy, người khác thấy cũng không bắt nạt chính mình! Cái gì Đại Ngưu a, hắn ngược lại một quyền đã bị đánh ngã, chẳng uy vũ gì.
Trịnh Dự nâng chén không, ân cần hỏi: “ Tiết Thúc, uống thêm không?”
Tiết Trực quệt quệt miệng, đáp: “ thôi, ta còn phải bổ hết củi, bên ngoài lạnh, ngươi mau đi vào nhà đi.”
Trịnh Dự khoan khoái đáp một tiếng, mặt mủi tràn đầy hâm mộ quan sát hắn trong chốc lát mới trở về phòng. Tinh thần sùng bái quá mức ngược lại quên luôn chuyển lời giúp  tỷ tỷ hắn.
Tiết Trực bổ hết củi, lại ở trong sân tuần tra một vòng.
Hàng rào Trịnh gia cũng có chút hư hại, hắn lại xem, quyết định vài ngày này sẽ giúp đở tu sửa. Trong sân Trịnh gia tuyết đọng cũng không ít, Tiết trực nhìn một vòng, lại tìm  cái xẻng bắt đầu xúc tuyết.
Khi Trịnh Nhân về đến nhà, tuyết đọng trong sân đã được quét không sai biệt lắm.
“ Tiết thợ săn.” Trịnh Nhân kêu một tiếng.
Tiết Trực bỏ cái xẻng xuống, chắp tay chào hắn, “ Trịnh cử nhân.”
Trịnh Nhân thấy nóc nhà kho đã được sửa tốt, không khỏi áy náy nói: “ Như thế nào không biết xấu hổ làm phiền Tiết thợ săn làm nhiều chuyện như thế, mau theo ta vào nhà.”
Tiết Trực lau mồ hôi, lơ đễnh nói: “Tiện tay mà thôi, ngài vào nhà trước, ta xúc hết phần tuyết này liền vào.” Nói xong cũng mặc kệ hắn, đi làm việc tiếp.
Trịnh Nhân cho là nữ nhi nhờ Tiết Trực làm những chuyện kia, liền nói với nàng: “ Người ta dù sao là khách, làm sao lại phiền người ta làm nhiều chuyện như vậy. Ta xem nóc nhà cũng sửa tốt lắm, củi cũng bổ tốt lắm, mắt thấy tuyết trong sân cũng đều xúc hết.”
Trịnh Tú buông công việc trong tay, có chút ít thẹn thùng nói: “ Vốn chỉ nhờ hắn tu bổ nóc phòng, thời điểm ta ra ngoài xem, hắn đang chẻ củi. Hắn thoát áo ngoài, ta cũng thẹn thùng cùng hắn nói nhiều. Nhờ A Dự giúp đỡ truyền lời, không biết tiểu tử kia nói thế nào.”
Bất quá Trịnh Tú cũng không ngờ chân tay Tiết Trực lại mau như vậy, dưới mái hiên trong sân nhiều củi như vậy, người thường bổ phải cả buổi trưa cũng chưa chắc đã xong đâu, nàng cho rằng Tiết Trực cũng như vậy nên mới vào nhà chuẩn bị cơm.
Trịnh Nhân lắc lắc đầu, nói: “ Tiết thợ săn là người ngay thẳng, chúng ta cũng không nên lấy ân tình bắt người ta báo đáp. Ngươi làm cơm tối phong phú thêm chút ít, cũng coi như đáp lễ.”
Trịnh Tú gật đầu đáp ứng, lại đem quà tạ lễ của Tiết Trực nói cùng cha hắn, đem kiện lông cáo đỏ như lửa cho cha hắn xem.
Dù sao kiến thức Trịnh Nhân uyên bác, tự nhiên biết kiện long cáo này khó có được. Trịnh Tú lúc nãy còn tưởng rằng mấy thứ này có thể bán được mấy lượng bạc, Trịnh Nhân lại biết loại da cáo dạng này cũng bán được mấy chục lượng.
Trịnh Tú nghe không khỏi chăc lưỡi: “ Quý như vậy? vậy làm sao bây giờ, ta đã nhận lấy rồi.” Trả lại người ta khẳng định không  cần.
Trịnh Nhân nói: “ Trước thu đi, cũng sắp tới lễ mừng năm mới, da cáo này ngươi đem làm cho chính mình kiện áo choàng hay áo khoác ngoài ngắn tay đều tốt lắm, còn quà đáp lễ, đợi cha ngẩm lại đã.”
Tiết Trực ở bên ngoài xúc hết tuyết,đang ở trước giếng lấy nước rửa mặt.
Trịnh Dự tinh mắt, từ trong nhà đem khăn  đưa tới.
Tiết Trực liền đưa tay tiếp nhận lau mặt cùng cổ, sửa sang lại y phục, mặc lại áo ngoài mới bước vào phòng.
“ Canh giờ không còn sớm, chúng ta liền đi về trước. Ta thấy hang rào trong sân có chút cũ, ngày mai ta tới sửa lại sau.”
Trịnh Nhân làm sao cho hắn đi về như vậy, nói: “ ở lại dùng cơm tối rồi hẳn vể, ngươi bận rộn một buổi trưa như vậy, trở về chuẩn bị cơm tối cũng chậm.”
Tiết Trực lại muốn từ chối, Trịnh Nhân kiên trì nói: “ Trong nhà còn có bình rượu mơ ta tự ủ, vừa đúng  lúc mở, chúng ta uống mấy chén.”
Người với người cũng chú ý duyên phận, người đọc sách như Trịnh Nhân, rất ít cùng vũ phu có liên hệ. Nhưng thấy Tiết Trực tính tình lỗi lạc, ngay thẳng, cũng liền sinh tâm kết giao.
Tiết Trực từ chối không được, cũng có chút thèm uống rượu, liền lưu lại.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro