Chương 18: Đệ đệ bị thương ở mắt.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 18: Đệ đệ bị thương ở mắt.
Hôm sau chính là ngày mùng một, Trịnh Tú hôm trước mệt cả một ngày, ngủ thực sâu, mặc dù vậy, thời điểm trời sáng, nàng vẫn bị bên ngoài phóng pháo trúc hết đợt này đến đợt khác làm tỉnh.
Trịnh Nhân ngủ một canh giờ liềm dậy, Trịnh Tú đã nấu xong mì, liền đi kêu Trịnh Dự.
Trịnh Dự ngủ không đủ, hai mắt còn lim dim, tùy ý tỷ tỷ hắn mặc quần áo cho hắn, sau đó xuống giường rửa mặt. Rửa một phen nước lạnh làm hắn tỉnh ngủ luôn, liền chạy vào bếp giúp đở tỷ tỷ hắn làm cơm sáng.
“ Tỷ tỷ hôm nay thật là đẹp mắt.” Trịnh Dự cười tủm tỉm khen
Trịnh Tú thật ra không có làm y phục mới, bộ đang mặc là một bộ áo váy màu vàng nhạt của năm trước. áo váy kia là Trịnh Nhân mua cho, nhưng Trịnh Tú thấy cũng không có việc gì cần mặc ra ngoài, nên trừ bỏ tháng giêng năm trước mặt hai lần, vẫn luôn cất trong ngăn tủ, đến bây giờ vẫn còn mới tinh. Bất quá màu này rất hợp với nàng, càng tôn lên làn da trắng nõn sáng mịn như ngọc của nàng.
Trịnh Nhân mấy hôm trước lên trấn trên thăm bạn, lúc đi ngang cửa hàng trang sức có ghé mua cho nàng một cây trâm hình dạng tiểu kim. Bây giờ cài lên, càng thêm vài phần nhan sắc.
Trịnh Tú nghe vậy điểm điểm cái trán hắn, “ ngươi a, mau đem mì bưng lên bàn , ăn xong chúng ta còn phải sang nhà gia gia nãi nãi chúc tết.” Trên mặt Trịnh Dự liền tắt luôn nụ cười, nhăn nhăn mặt, “ Chỉ ở trong chốc lát, trước giờ cơm trưa sẽ về.” Trịnh Tú ở bên tai hắn nhẹ giọng an ủi.
Nguyên bản ban đầu ngày mùng một bọn họ sẽ ở nhà gia gia nãi nãi cả ngày, chỉ là sau này Trịnh Dự dần dần lớn lên, hai đứa bé không hợp nhau, năm trước mới ngày mùng một, hai đứa chỉ vì một chút tranh chấp mà đánh nhau, nên thời gian ở bên kia càng ngày càng ngắn.
Trịnh Dự vẫn không vui lên được, Trịnh Tú lại nói: “ Chúng ta đã cũng A Thiệu nói tốt rồi, hôm nay bọn họ ăn cơm ở nhà chúng tan ha? Ngươi đã quên sao?”
Năm trước Tiết Trực mỗi ngày ở Trịnh gia làm việc, Trịnh Tú tự nhiên sẽ nghĩ biện pháp mời bọn họ đến nhà mình ăn cơm, cộng thêm Trịnh Nhân khuyên can mãi, Tiết Trực mới đáp ứng.
Đúng nga, giữa trưa là hắn có thể nhìn thấy A Thiệu!
Dùng đồ ăn sáng xong, một nhà ba người cùng đi đến chổ Trịnh lão nhân Trịnh lão thái. Bọn họ bên đó cũng đã dùng xong đồ ăn sáng, mấy hài tử hướng trưởng bối chúc tết.
Trịnh lão nhân cùng Trịnh lão thái cười ha hả mỗi người cho một hồng bao.
Trịnh Tú ước lượng hồng bao của mình, đồng tiền bên trong rung động, đại khái có năm sáu đồng. Trịnh Dự sau khi nhận hồng bao liền đưa cho tỷ tỷ hắn, Trịnh Tú lại ước lượng, đều là người một nhà nhưng lại sao với mình nhiều hơn, đại khái có mười đồng tiền.
Sau đó chính là Trịnh Nhân cùng Trịnh Toàn cho tiền mừng tuổi. Trịnh Nhân đối xử bình đẳng, một phong bao lì xì đều bỏ mười đồng tiền. Trịnh Toàn ít hơn, hai nhà tổng cộng có bốn hài tử, nam hài mỗi người được ba đồng, nữ hài mỗi người được hai đồng.
Trịnh Tú không để bụng, đem tiền mừng tuổi của mình cùng đệ đệ cất đi.
Mùng một đầu năm không ai đến nhà chúc tết cả, người trong nhà chỉ tụ hợp lại một chổ cùng nhau nói chuyện.
Các trưởng bối ở trong nhà nói việc nhà, việc đồng án. Trịnh Dự cùng Trịnh Vinh đi ra cửa nhặt lại những xác pháo hay pháo hôm qua đốt nhưng chưa nổ để chơi.
Trịnh Tú cùng Trịnh Tiêm ngồi chung một chổ, không nói với nhau câu gì.
Trịnh Tiêm hôm nay cũng tỉ mỉ trang điểm, trên người mặc áo váy màu hồng, bộ này là do nàng cầu hai ba năm, năm nay nương nàng mới cắn răng mua cho nàng. Nàng tuổi tuy nhỏ, vóc người lại cùng Trịnh Tú không chênh lệch lắm, lúc trước khi nàng còn nhỏ, Chu thị toàn nhặt đồ cũ của Trịnh Tú cho nàng mặc. Sau này lớn hơn, Chu thị mới ngẫu nhiên làm cho nàng một bộ quần áo vừa người. Tóc hôm nay được búi một nữa, nữa còn lại được thả rũ xuống, cài thêm cây trâm kết hoa lụa nhỏ màu hồng nhạt, rất hợp với bộ áo váy mới, cũng thể hiện ra vài phần thanh lệ của thiếu nữ.
Thời điểm Trịnh Tú đánh giá nàng, nàng cũng đánh giá lại Trịnh Tú. Trịnh Tiêm vốn tưởng hôm nay nàng tỉ mỉ trang điểm, tổng thể cũng có thể thắng được vị đường tỷ không trang điểm kia. Ai biết được Trịnh Tú chỉ mặc một thân áo váy cũ năm trước, cài một cây kim trâm, lại đẹp hơn nàng mấy phần.
Hai người ngồi gần nhau, lại đánh giá nhau, khi ánh mắt chạm nhau, Trịnh Tú cũng ngượng ngùng, khen nàng: “ Váy này là muội muội mới làm đi, rấp đẹp. Hoa lụa cài trên đầu nhìn cũng rất noãn nà, thực thích hợp với ngươi.”
Trịnh Tú nhấp miệng cười cười, “ Kim trâm trên đầu đại tỷ tỷ cũng mới mua đi, hoa lụa của ta làm sao dám đánh đồng.” 
Nói thì nói như vậy, cũng không biết nghĩ như thế nào, lời từ miệng nàng nói ra cảm thấy thật âm dương quái khí.
Trịnh Tú nhăn nhăn mày, không nói. Kỳ thật thời điểm nàng vừa mới xuyên đến đây, Trịnh Tiêm còn chưa có phát dục, vẫn là một tiểu cô nương, luôn sợ hãi đi theo phía sau Chu thị, thật cẩn thận nhìn lén chính mình. Chu thị thiên vị tiểu nhi tử, tâm tử đặt ở nữ nhi không nhiều.
Trịnh Tú khi đó còn cảm thấy nàng thật đáng thương, ngày lễ ngày tết gặp gỡ. Chu thị nói muốn y phục cũ, nàng đều đáp ứng cho, về nhà còn cố ý tìm một ít áo váy mới đưa qua. Có đôi khi cha nàng mua cho nàng hai đóa hoa lụa, nàng còn nghĩ cho riêng Trịnh Tiêm một đóa. Sau này Trịnh Tiêm lớn hơn một chút, dung nhan nảy nở ra. Chu thị không biết nghe thầy bói nào nói nữ nhi nhà mình tương lai có mệnh đại phú đại quý, liền bắt đầu bồi dưỡng nàng, dạy nàng thêu thùa may vá, còn hỏi Trịnh Nhân muốn mấy bản chữ mẫu, để Trịnh Tiêm tự học nhận biết mặt chữ. Cũng không biết bắt đầu từ khi nào, Trịnh Tiêm lại biến thành như thế này.
Trịnh Tú không nghĩ cùng nàng nói thêm cái gì nữa, chỉ đơn giản ngậm miệng lại.
“ A!”
Không tới chốc lát, Trịnh Dự cảm thấy đôi mắt không khó chịu như lúc đầu nữa, mở bừng mắt. Liền thấy đôi mắt hắn đỏ bừng một mảnh.
Trịnh Tú đau lòng muốn chết, ôm mặt hắn đến trước mặt hỏi, “ Có thể thấy rõ không?”
Trịnh Dự gật gật đầu, “ Có thể thấy rõ, không có việc gì.” Đột nhiên bên ngoài truyền đến tiếng kêu thảm thiết của Trịnh Dự.
Trịnh Tú ngồi gần cửa, nghe tiếng liền lập tức chạy vọt ra ngoài.
Trong sân, Trịnh Dự ngồi dưới đất, lấy tay che lại đôi mắt, Trịnh Vinh đứng cách đó vài bước, vẻ mặt sợ hãi, thấy Trịnh Tú vọt ra, vội vàng đem dấu tay ở sau lưng.
“ A Dự, làm sao vậy? Đôi mắt làm sao vậy?” Trịnh Dự vội vàng đem đệ đệ kéo tới bên người. Những người khác trong nhà nghe tiếng cũng chạy đến. Trịnh Vinh nhìn thấy nương hắn, lắc mình chạy đến phía sau lưng nương hắn trốn.
Trịnh Dự hàm hồ mở miệng nói: “ tỷ tỷ, đôi mắt của ta đau.”
“ Đôi mắt làm sao vậy? lấy tay ra để tỷ tỷ nhìn xem.” Trịnh Dự buông tay, Trịnh Tú nhìn kỹ, phát hiện trên mũi đệ đệ mình có một vệt đỏ to. Trịnh Dự chớp chớp mắt, cảm thấy trong mắt có dị vật, muốn lấy tay lên xoa, Trịnh Tú vội nói: “ Đừng xoa đừng xoa.” Sau đó kêu cha hắn đến bên giếng thấm ướt khăn.
Trịnh Tú dùng khăn ướt nhẹ nhàng lau bốn phía đôi mắt Trịnh Dự, sau đó bảo hắn nhắm mắt lại, lợi dụng lau đi dị vật chảy ra theo nước mắt.

“ Ngươi đã làm gì?” thời điểm Trịnh Tú hỏi lời này, đôi mắt nhìn chăm chăm Trịnh Vinh đang đứng ở phía sau Chu thị không dám thò đầu ra.
“ Là A Vinh, A Vinh lấy một cái pháo, hướng trước mắt ta ném. Pháo liền nổ tung trước mặt ta…”
Trịnh Tú đứng dậy, đối Trịnh Vinh cười lạnh nói: “A Vinh? Có phải như vậy hay không?”
Trịnh Vinh còn trốn ở sau váy Chu thị không chịu ngẩng đầu, Chu thị liền cười làm lành nói: “ Chỉ là tiểu hài tử bướng bỉnh đùa giỡn. Tú nha đầu hà tất lại so đo cùng tiểu hài tử?”
Trịnh Tú không chịu nhân nhượng một chút nào, “ Nhị thẩm nói lời này sai rồi, hôm nay A Dự vận khí tốt, đôi mắt không có việc gì, nếu pháo này nổ gần thêm chút nữa, nổ tung ở trên mặt hắn, đôi mắt của A Dự nhà ta có phải nên hướng trịnh Vinh bồi thường?!”
Nàng thật sự rất tức giận, nhị phòng ăn bớt như thế nào, nàng cũng chưa từng tức giận qua.  Nhà ai lại không có mấy thân thích mặt dày đâu. Nhưng việc trước mắt này, thiếu chút nữa làm mù mắt đệ đệ nàng, cũng không thể nhẹ nhàng bỏ qua!
Thanh âm nàng bén nhọn, sắc mặt cũng không tốt, tựa như nếu Chu thị lại nói chuyện ngang ngược nàng sẽ xông lên liều mạng cùng Chu thị. Chu thị chưa thấy qua bộ dạng này của nàng bao giờ, có chút bị dọa, nhìn về phía nhị lão Trịnh gia, nhị lão sắc mặt cũng xanh mét, Trịnh Vinh là hài tử Trịnh lão thái yêu thương nhất, nhưng lần này bà cũng thấy việc này nháo quá lớn. Tim người cũng làm bằng thịt chứ có phải sắt đá đâu, tuy bà có cưng Trịnh Vinh thật nhưng A Dự cũng là tôn tử của bọn họ.
Trịnh Toàn không để ý chuyện này, không trông cậy vào được. Chu thị lại nhìn về phía Trịnh Nhân, cười làm lành nói: “ Đại bá, ngài xem, mấy đứa nhỏ đùa giỡn, không biết đúng mực, quay đầu lại ta nhất định sẽ quản giáo hắn thật tốt.”
Trịnh Nhân mím môi, không nói lời nào, ánh mắt lạnh lùng mà nhìn nàng.
Mắt thấy việc này không dễ dàng bỏ qua, Chu thị chỉ có thể xấu hổ mà cười hỏi Trịnh Tú: “ Nhị thẩm thay A Vinh bồi tội cho ngươi được không?”
Trịnh Tú hừ lạnh một tiếng, vừa lúc nhìn thấy trong tay Trịnh Dự có pháo cùng hỏa chiết, liền cầm lấy nói: “ cũng không nhọc Nhị thẩm bồi tội. Mới vừa rồi không phải A Vinh lấy pháo hướng mặt Trịnh Dự ném sao? Ngươi để A Vinh đứng sang một bên, ta cũng đốt một cái ném cho hắn! Nhị thẩm yên tâm, ta không phải tiểu hài tử, ta sẽ ‘ đúng mực’, nhất định ném đúng chổ cần ném!”
Sắc mặt Chu thị trắng bệch, kinh hô: “ Này, này làm sao được?”
“ Như thế nào không được? Nhị thẩm mới vừa rồi còn nói chỉ là bọn nhỏ chơi đùa thôi sao?”
Trịnh Tú khí thế bức người, rõ ràng không đạt như ý sẽ không bỏ qua. Trán Chu thị đều đổ mồ hôi lạnh, cầu Trịnh lão thái: “ Nương, ngài nói một câu a!”
Trịnh lão thái lúc này mới khuyên Trịnh Tú: “ Tú nha đầu, việc này là A Vinh không đúng, nhưng  ngươi…’
Trịnh Tú cũng không để ý tới nàng, trực tiếp đem pháo kia châm lữa, hướng chân Chu thị ném tới. Pháo ở dưới váy Chu thị nổ tung, Chu thị bị dọa la lên một tiếng, liên tục lui ra phía sau suýt nữa té ngã. Trịnh Vinh ở phía sau nàng cũng bị dọa sợ oa oa khóc lớn lên.
Trịnh Tú hừ lạnh một tiếng, dắt Trịnh Dự, cáo từ Trịnh lão đầu, Trịnh lão thái: “ Ta mang A Dự đến chổ đại phu kiểm tra.” Nếu đôi mắt đệ đệ thật sự có chuyện, nàng tuyệt đối sẽ không buông tha Trịnh Vinh dễ dàng như vậy!
Tỷ đệ bọn họ đi rồi, Trịnh Nhân khoanh tay đứng tại chổ, nhìn cũng không nhìn mẹ con Chu thị, đối với Trịnh Toàn nói: “ tính tình lúc ba tuổi sẽ đi theo đến lúc tám mươi tuổi. Ngươi nếu muốn tương lai hắn về sau tốt, trước mắt nên hảo hảo ước thúc lại tính tình hắn đi. Ngươi nếu không muốn quản…”
Trịnh Toàn  đương nhiên biết đại ca hắn là đang thật sự rất giận, vội nói: “ Quản, ta đây liền quản. Đại ca đừng nóng giận.” Sau đó quay đầu quát lớn Chu thị cùng Trịnh Vinh: “ Con hư tại mẹ! khóc khóc khóc, chỉ biết khóc!”  nói xông liền vung tay lên, cho mỗi người một cái tát.
Trịnh Vinh bị đánh đến quên khóc, chu thị ngẩn người, sau đó liền đặt mông người dưới đất, kêu khóc : “ Cuộc sống này thật khó qua! Ngươi là cái bạch nhãn lang, còn dám đánh hai mẹ con chúng ta! Ngươi đến, đánh chết chúng ta đi!”
Mới vừa rồi khắc khẩu, cộng thêm tiếng kêu khóc của Chu thị, thực nhanh liền hấp dẫn người xung quanh xem náo nhiệt.
Trịnh Nhân lười xem bọn họ xiếc khỉ, cùng nhị lão nói một tiếng, liền đi về nhà.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro