Chương 3: Đứa trẻ kỳ quái

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Trịnh Tú kêu một tiếng sợ hãi này làm bóng đen kinh sợ hết hồn, phòng kế bên Trịnh Dự nghe tiếng cũng hô theo.


Trịnh Dự kéo lê giày liền vọt ra.


Bóng đen bên cạnh chó đen bỗng chốc bỏ chạy đi. Trịnh Tú đứng yên tại chổ, bị hù dọa không dám nhúc nhích.


" tỷ tỷ, như thế nào? Vật gì đó?"


Trịnh Tú gian nan nuốt một ngụm nước bọt, một hồi lâu sau mới có thể gian nan mở miệng nói chuyện: " ta mới vừa thấy chổ kia có một bóng đen." Nàng vừa nói vừa khoa tay múa chân " lớn như này, ta kêu một tiếng liền bỏ chạy, không biết rõ là vật gì, giống như tiểu thú."


Trịnh Dự lá gan ngược lại rất lớn, lập tức liền vào nhà cầm ngọn đèn đi ra đến chổ chó đen kiểm tra.


Chó đen miễn cưỡng nằm ở đó, đến mí mắt cũng không thèm mở ra.


Trịnh Dự nói : "không có gì, tỷ tỷ ngươi sang đây xem đi."


Nghe đệ đệ nói không có gì Trịnh Tú mới chần chờ đi qua, xác thực là không có gì cả. Bất quá nàng cũng lưu ý, cái chén bên cạnh chó đen chỉ còn một nửa,còn vun vãi xung quanh .


Chẳng lẽ vừa rồi là dã thú đến ăn ké chó đen.


Kia cũng không thích hợp a, chó đen đối với người khác hung dữ như vậy, chớ nói chi chia cơm cho dã thú ăn.


Trong lòng Trịnh Tú vẫn còn sợ hãi, dặn Trịnh Dự trước khi ngủ nhớ chốt cửa xong liền trở về phòng, buổi tối nếu nghe thấy tiếng động gì cũng không cần rời khỏi phòng.


Bởi vì có chuyện như vậy, Trịnh Tú cả đêm ngủ không ngon giấc. Sáng hôm sau thức dậy, chuyện đầu tiên nàng làm là đi ra cổng kiểm tra một phen, chó đen nàm sấp ở cửa. Đêm qua trời tối thui, không thấy rõ ràng, , giờ là ban ngày có thể thấy trước cửa nhà là một dãy dấu giày, bất quá không phải của người trưởng thành mà là của tiểu hài tử.


Nguyên lai tối qua không phải dã thú mà là một đứa con nít!


Trịnh Tú bây giờ ngược lại không thấy sợ hãi nữa, chỉ là trong lòng có chút tư vị không rõ. Vài năm nay mùa màng không tốt là thật, thôn trên phần lớn là hộ nông dân, dựa vào trời ăn cơm, không có lương tâm là thật.


Có thể có hài tử trộm thức ăn của chó để ăn... nếu không phải là thật sự đói, cũng không làm như vậy.


Nàng đang xuất thần, Trịnh Dự đã mặc quần áo tử tế bắt đầu kêu đói.


Buổi sáng vẫn là húp cháo, Trịnh Dự liền dở chứng lão đại không chịu uống : " uống ba ngày rồi , này là muốn uống tới khi nào a."


Trịnh Tú liếc hắn một cái : " uống tới ngày mồng tám tháng chạp."


Chọc cho Trịnh Dự bi thương không dừng.


Dùng qua điểm tâm, Trịnh Dự liền ra ngoài vui chơi, Trịnh Tú liền ở bên lò nấu canh xương.


Xương hầm cách thủy không bao lâu, mùi thơm liền bay đi.


Trước nhà Trịnh gia có một thân ảnh nhỏ đi qua. Chó đen thấy hắn, khoan khoái kêu hai tiếng, đuôi ân cần lắc lắc.


Đứa trẻ sờ sờ đầu nó, chó đen quay đầu đẩy chén đến trước mặt hắn. Trong chén vẫn là cháo đêm qua còn dư, lúc này đã đông lạnh thành một khói.


Đứa trẻ ngồi xổm xuống nâng chén, ngửi được mùi thơm như có như không trong không khí, bụng liền ' rột rột' kêu hai tiếng.


Trịnh Tú vốn luôn để ý ngoài cửa, nghe tiếng chó sủa liền ra ngoài xem. Gặp một tiểu hài tử trước cửa, nàng không muốn dọa nó chạy nên không có lên tiếng.


Lúc này thấy đứa bé kia lại muốn uống cháo tối hôm qua còn dư, nàng liền bước qua quát bảo ngưng lại


" Đừng uống!"


Vừa quát xong, đứa bé kia nghe tiếng liền muốn chạy.


Trịnh Tú dù sao cũng là người lớn, ba năm bước chạy theo kéo người trở lại.


Vóc dáng tiểu hài tử trước mắt này cùng đệ đệ nàng không chênh lệch lắm, mặc trên người bộ quần áo da thú không nhìn ra màu sắc. Đầu bù tóc rối, trên mặt còn đen thùi lùi. Đôi mắt ngược lại sáng ngời linh động.


Hắn còn muốn chạy, nhưng Trịnh Tú đối phó với đệ đệ vốn có vài phần tâm đắc, níu lấy sau cổ áo không thả.


Mắt thấy thoát không được, đứa trẻ cũng không chạy nữa, ngược lại dừng lại nói: "Ta không có muốn làm gì, ta chỉ đến xem Kích Lôi nhà ta một chút."


"Kích Lôi?" Trịnh Tú nghiêng đầu, rồi nhìn sang chó đen ngoắc ngoắc cái đuôi bên cạnh.


" này là chó nhà ngươi?"


Đứa trẻ gật đầu


" Vậy ngươi muốn dẫn nó trở về?"


Đứa trẻ lại gật gật đầu, nhưng lập tức lại lắc đầu, nói : " Trước, trước muốn để ở nhà ngươi, sau đó ta lại đến đem đi."


Trịnh Tú trước sau vừa nghĩ, đại khái đoán được trong nhà hài tử này không cho nuôi chó, cho nên không thể đem về liền.


Trịnh Tú đến cùng vẫn là mềm lòng, níu hắn vào phòng.


Đứa trẻ lại bắt đầu giãy giụa: "Làm sao nha? Ngươi làm sao?"


Trịnh tú quát nhẹ : " câm miệng!"


Đứa trẻ thật đúng ngoan ngoãn ngậm miệng lại.


Trịnh Tú đem người tóm đến trước bàn cơm: " Ngồi xuống, không được nhúc nhích."


Đứa trẻ ngoan ngoãn làm theo


Trịnh Tú liền đến bên bếp múc thêm một chén cháo nữa, lại lấy thức ăn ra, bưng lên cho hắn.


Đứa trẻ đói thật thảm, một chén cháo lớn, không đầy một lát liền lang thôn hổ yết giải quyết hết.


" chậm một chút, chậm một chút, bên trong nồi còn nhiều, uống xong lại lấy thêm cho ngươi.'


Ăn xong một chén, Trịnh Tú lại lấy thêm cho hắn, hắn uống liên tiếp ba chén mới thả chén xuống.


Trịnh Tú lại đưa khăn mặt cho hắn lau mặt.


Đứa trẻ tiếp nhận khăn, thuần thục tùy ý lau mặt, trên mặt không có lau sạch sẽ, chổ trắng chổ đen như con mèo hoa.


Trịnh Tú xem mà buồn cười, liền giúp hắn lau mặt sạch sẽ.


Hắn tựa như không có thói quen này, bất quá vẫn đứng chịu đựng chứ không có trốn.


Sau khi lau mặt sạch sẽ, Trịnh Tú cẩn thận đánh giá một hơi, dáng vẻ đoan chính, nhưng xác thực lạ mắt. Đứa trẻ tựa hồ có chút sợ nàng, không tự chủ được liền né tránh ánh mắt đánh giá của nàng.
" Ngươi là người ở đâu? Cha mẹ ngươi đâu?" Trịnh Tú định đưa hắn về nhà.


Đứa trẻ lúng túng mím môi không lên tiếng.


" Ngày hôm qua là ngươi đi theo ta trở về đúng không?"


Đứa trẻ gật đầu.


Trịnh Tú lại hỏi tiếp : " Vậy tên ngươi là gì?"


" Ta gọi Tiết Thiệu."


Trịnh Tú cẩn thận nhớ lại, trong thôn nàng giống như không có người họ Tiết.


Nàng không để ý, Tiết Thiệu đã từ trên băng ghế nhảy xuống, bộ dạng xum xoe chạy tới ngưỡng cửa. Trịnh Tú không có để ý, ngược lại đuổi không kịp.


Tiết Thiệu chạy tới sân nhỏ, vừa vặn đụng mặt Trịnh Dự vừa mới trở về.


Trịnh Dự lúc này lớn tiếng hỏi: " ngươi là ai? Tìm tới nhà ta làm chi?"


Tiết Thiệu không để ý tới hắn, đã muốn chạy đi.


Trịnh Dự đem người kéo lại, lớn tiếng gọi tỷ tỷ.


Trịnh Tú bước nhanh ra ngoài, liền nhìn thấy hai người đã đánh nhau. Vứa định quát bảo ngưng lại, Tiết Thiệu bị Trịnh Dự kéo tay liền mềm nhũng, ngã xuống...


Thấy Tiết Thiệu ngã trên mặt đất, Trịnh Dự bèn chối bỏ, nói: "Tỷ tỷ ta không có đánh hắn a, là chính hắn tự ngã !"


Trịnh Tú thấy mà thương không dứt, bản lĩnh gây họa của tiểu tử thúi nhà nàng là nhất đẳng. Nghĩ thế liền tiến tới ôm Tiết Thiệu dậy.


Hài tử này cùng đệ đệ nàng không chênh lệch lắm, thân thể ngược lại rất nhẹ.


y phục trên người Tiết Thiệu rất bẩn, cũng không thể trực tiếp đặt lên giường, Trịnh Tú đem áo khoác da thú lột ra mới phát hiện hắn chỉ mặc một tầng áo đơn mỏng manh. Thời tiết này rất lạnh, vậy mà áo kẹp cùng áo đơn cũng không mặc.


Trịnh Tú đem người đặt lên giường, lại kêu Trịnh Dự đi thỉnh đại phu.


Trong thôn có đại phu từ trấn trên chuyển đến, cách Trịnh gia không xa. Rất nhanh liền dược Trịnh Dự thỉnh lại đây.


Lão đại phu bắt mạch cho tiểu hài tử xong, sờ chòm râu dê nói: "Thể hư khí nhược, do đói. Nội tình vẫn còn tốt, tịnh dưỡng hai ngày liền tốt lên."


Trịnh dự chen miệng nói: "Ngươi xem đi, ngươi xem đi, ta nói không phải là ta đánh mà."


Trịnh Tú liếc hắn một cái, đưa đại phu mười đồng tiền xem như phí khám bệnh.


Lão đại phu cùng Trịnh Nhân có giao tình, huống hồ hai nhà chỉ cách nhau vài bước, hắn không chịu nhận bạc. Trịnh Tú cứng rắn đưa cho hắn mới chịu nhận.


Tiễn đại phu đi, Trịnh Tú liền lại bếp lò lấy nước nóng, tìm cho Tiết Thiệu bộ quần áo sạch thay cho hắn.


Trịnh Dự xem mà chua xót : " Tỷ, ngươi đối tốt với hắn như vậy làm chi? Hắn là ai a?"


Trịnh Tú đáp : " là chủ nhân của chó đen a."


Trịnh Dự vội vàng hỏi: " Vậy hắn không phải là muốn đem chó đen về đi? Phải đi về làm sao a? Không có nghe đại phu nói hắn đói nên mới xỉu sao? Chính mình ăn không đủ no, vẫn không thể đem chó đen đói chết a."


Trịnh Tú gõ hắn một cái : " còn không phải do ngươi gây họa?" Nếu không phải hắn làm người ta hôn mê, nàng cũng không bận rộn như vậy.


Trịnh Dự le lưỡi một cái không lên tiếng.


Tiết Thiệu lúc tỉnh lại đã đến chạng vạng.


Trong phòng ấm áp, trong không khí còn có thể ngưởi được mùi thơm ngọt ngào của thịt, hắn ngủ trên một chiếc giường xa lạ.


Hắn mò đứng dậy, phát hiện y phục trên người đã được đổi qua.


Đầu giường đặt bộ quần áo da thú của hắn, hắn đứng dậy đi thẳng ra ngoài.


Ngoài phòng là sân nhỏ, hắn nhận ra đây là địa phương ban ngày hắn đến.


Bên ngoài trời đổ tuyết, bốn phía im ắng.


Nhà chính bên trong đốt đèn, hắn đến gần, liền nghe được bên trong truyền tới một giọng nữ ôn nhu: "ngươi đi xem thử người tỉnh chưa, canh xương nấu tốt lắm."


Sau đó hắn nghe được giọng nam hạ đáp trả: " Làm sao cho hắn ăn nhiều đồ tốt thế a, ta nhà còn không thường uống canh xương." Tiếp theo liền nghe thấy nam hài ' chao ôi' một tiếng. " Tốt lắm tốt lắm, ta đi là được chứ gì, ngươi lại gõ đầu ta."


Tiết Thiệu nắm thật chặt áo trên người, bước nhanh ra sân nhỏ, lúc ra cửa không nhịn được sờ sờ đầu Kích Lôi, sau đó liền quay đầu đi.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro