Chương 4: Nhị thẩm vướng chân ngã.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Trịnh Dự chụp hụt, ầm ầm ỉ ỉ chạy về nhà chính.
Trịnh Tú vừa nghe không gặp người, đi theo hắn vào phòng nhìn. Quả nhiên trên giường trống rỗng, áo da thú đặt ở đầu giường cùng đôi hài cũng không trông thấy.
Trịnh dự liền không tình nguyện nói lầm bầm: “ hắn còn mặc y phục của ta đâu!”
Trịnh Tú liếc hắn trắng mắt: “ đồ không có tiền đồ, chỉ có một kiện áo kẹp cũ, quay đầu lại sẽ làm cho ngươi bộ mới!”
Trịnh Dự lúc này mới  thôi oán thán. Bất quá không phải là hắn hẹp hòi, kể từ mấy năm trước, tỷ tỷ của hắn bệnh nặng một hồi liền rất không tình nguyện thêu thùa may vá, có thể mua sẵn liền mua, kiện áo kẹp mà hài tử kia mang đi, là thời điểm sinh thần hắn tỷ tỷ may cho.
Trịnh Tú vốn định giữ người lại ăn cơm tối, không ngờ đứa bé kia lại lặng lẽ đi. Món chính tối nay là bánh bao kèm thêm một nồi canh xương cải trắng đậu phụ cùng thịt khô xào. Đã xem như bữa cơm phong phú trong ngày mùa đông.
Thời điểm Trịnh Tú đem thức ăn cho chó, nàng đặc biệt dùng một chén sạch, thả hai bánh bao trắng vào, còn dùng thêm một cái chén khác đậy lên đặt ở bên cạnh chó đen.
Ngày hôm sau, Trịnh Tú mở chén ra kiểm tra thấy bên trong đã trống không, trong lòng thở phào nhẹ nhõm.
Bất quá cho hài tử choai choai một ngụm ăn cũng không phải là chuyện lớn gì. Nghĩ như thế, Trịnh Tú thấy trời đã trưa liền đi một chuyến đến Cửu gia
Cửu bá bá hơn 40 tuổi, dưới gối chỉ có một đứa con trai, cũng ở trấn trên học bài,bởi vì hai nhà cũng thường xuyên lui tới liền bái Trịnh Nhân làm thầy.
Cửu nương tử là một phụ nhân trung niên, mặt tròn nhìn rất hòa khí, đang ở trong sân cho gà ăn thấy Trịnh Tú kiền đứng dậy, xoa xoa tay, ân cần chu đáo đem người đón vào, “Đại cô nương hôm nay thế nào rảnh, mau, vào phòng ngồi.”
Trịnh Tú cùng nàng đi vào nhà, “ Cửu bá bá hôm nay không có ở nhà a?”
Cửu nương tử ở bên trong đáp lời: “ Vài ngày trước tuyết phủ kín núi, mấy ngày nay thật vất vả trời mới ấm lên, nhà chúng ta định tập hợp người đi lên núi tra xét, xem chừng không về được. Đại cô nương tìm hắn có việc?”
“ Cũng không tính có việc gì a.” Trịnh Tú liền đem việc mình nhặt chó đến việc đứa bé kể đơn giản, “ Trời rất lạnh, đứa bé kia nhìn rất đáng thương, lại rất lạ mắt. Ta nghĩ đến hỏi Cửu bá bá xem có biết gia đình đứa bé kia không.”
“ Họ Tiết? Ta giống như có chút ấn tượng.” Tiếp theo lại cẩn thận nhớ lại, nói: “ Là gia đình thợ săn tháng trước mới chuyển đến đi, một đại nam tử mang theo một đứa bé, thật là không dễ dàng, ngụ ở đầu tây thôn chúng ta, là căn nhà hoang trước kia.” Bất quá ta chỉ biết chút ít này thôi, còn đứa bé kia vì cái gì trời lạnh như vậy còn ở ngoài chạy loạn khắp nơi, nàng không biết được, cho nên đáp ứng Trịnh Tú chờ lão Cửu trở về sẽ cẩn thận hỏi, lại nói cho nàng biết.
Trịnh Tú cùng Cửu nương tử ở trong phòng nói thêm chút lời liền về nhà.
Đến cửa nhà, cách xa xa liền nhìn thấy một phụ nhân đứng trước cửa, đang ở ngoài hàng rào nhìn quanh.
Đến gần vừa nhìn, liền thấy là Nhị thẩm Chu thị.
Chu thị cầm cái giỏ, trông thấy nàng liền tiến lên ân cần hỏi: “ Tú nha đầu ngươi về rồi a? như thế nào mới sáng sớm không gặp ngươi?”
Trịnh Tú cũng không muốn cùng Chu thị nhiều lời: “Có việc nên qua nhà Cửu gia một chuyến.” Nói liền đi mở cửa.
Trong thôn người ta phần lớn không khóa cửa, bất quá Trịnh Tú vẫn phải cẩn thận. Trịnh Dự sau khi ăn xong bữa sáng liền ra ngoài đi chơi, nàng trước khi xuất môn liền khóa cửa lại.
Chu thị thấy lại nói: “Đều cùng một thôn, đang yên lành ngươi khóa cửa làm gì, đề phòng ai đó?”
“ Trong nhà chỉ có hai tỷ đệ không khỏi phải cẩn thận một chút.” Trịnh Tú đáp
Chu thị đi theo Trịnh Tú vào phòng, đem giỏ để lên bàn, vén vải bố lên: “Trong nhà cũng không có vật gì tốt, buổi sáng chưng nhiều bánh ngô, đem qua cho tỷ đệ các ngươi hai cái.”
Chu thị đưa tới vài cái bánh ngô làm Trịnh Tú giật mình, Nhị thẩm nàng từ trước đến nay là người vắt cổ chày ra nước, từ trước đến giờ chỉ có nhận đồ người khác cho chứ chưa bao giờ đem đồ cho người.
Trịnh Tú đem bánh ngô lấy ra, từ trên bếp lấy vài cái bánh bao trắng đáp lễ cho Chu thị.
“ Đều là người một nhà khách khí làm gì.” Nói rồi, vẫn đem bánh bao bỏ cẩn thận vào giỏ.
Sắp xếp bánh bao xong, Chu thị cũng không vòng quanh, tiếp tục nói: “ Lần trước ta đã nói với ngươi, chuyện Phùng viên ngoại trấn trên, ngươi nghĩ thế nào?”
Trịnh Tú khi trở về căn bản không có nghĩ tới việc này, bất qua Chu thị đã đích thân tới cửa hỏi, nàng cũng đành đáp cho có: “ Chuyện này Nhị thẩm đi nói với cha ta đi, hôn nhân đại sự, lệnh của cha mẹ. Ngươi theo ta nói cũng không tính toán được gì.”
Chu thị nhíu mày: “ Như thế nào không tính toán gì? Ta còn có thể hại ngươi sao? Ta tất nhiên là muốn tốt cho ngươi. Nói cho ngươi biết, của cải nhà Phùng viên ngoại rất phong phú, nghe tên thôi cũng làm người khác vui vẻ....”
Tiếp theo liền đem nhà Phùng viên ngoại đến tận trời.
Trịnh Tú không khỏi buồn cười hỏi: “ Nhị thẩm khen Phùng viên ngoại tốt như vậy, người ta không biết còn tưởng ngươi đang làm mai cho Phùng viên ngại a.”
Nàng một chữ cũng không nói đến công tử nhà Phùng viên ngoại, hiển nhiên cũng biết vị công tử này cũng là một người không có bản lĩnh.
Chu thị có chút xấu hổ cười cười: “Phùng gia gia cảnh tốt, Phùng công tử đương nhiên cũng không kém.”
Trịnh Tú cũng không muốn tiếp tục cùng nàng nói lời đưa đẩy: “ Ta vẫn là câu nói kia, nhị thẩm có tâm thì đến tìm cha ta nói đi, ý của cha ta cũng chính là ý của ta. Nếu ngài thấy Phùng công tử  xác thực tốt, liền nói cho muội muội cũng như nhau thôi.” Nói rồi tìm khăn bắt đầu lau bàn.
Chu thị cũng có chút không thích, nàng đến cùng vẫn là trưởng bối, thái độ của Trịnh Tú như vậy cũng quá xem thường nàng rồi, không khỏi giọng cũng lớn hơn: “Tú nha đầu, nhị thẩm thật đúng là vì ngươi suy nghĩ! Ngươi nói ngươi một người có tiếng ‘khắc phu’, người ta không chê ngươi, ngươi còn muốn nhà nào khác nữa?”
Trịnh Tú cảm thấy buồn cười, nhìn Nhị thẩm nàng bận trước nận sau như vậy, rõ ràng người ta hứa cho nàng chổ tốt, làm cho nàng giúp đở mai mối, qua hai lần thực hiện không được, bắt đầu trở giọng.
Không nói tới chuyện Trịnh Tú chương mắt Phùng công tử, coi như thấy trước, cũng không có việc không thong qua cha mẹ, trực tiếp đeo bám day dẳng khiến nàng đồng ý.
Nàng còn chưa nói lời gì, đúng lúc Trịnh Dự về nhà đã lao vào phòng như một trận gió, hướng Chu thị lớn tiếng nói: “Tỷ tỷ không lấy chòng thì ở nhà cả đời! Ta cùng phụ thân nuôi  nàng!”
Trịnh Tú liếc xéo hắn một cái, nói nhẹ hắn một câu: “ không có quy củ.”
Chu thị bị cháu trai mới bảy tuổi nói, càng thêm không thích: “Ngươi tiểu hài tử biết cái gì? Nào có cô nương lớn rồi mà không xuất giá? Tỷ tỷ ngươi nếu cả đời này không lấy chồng, nhà chúng ta cả cuộc đời này không ngóc đầu lên được!”
Trịnh Dự cũng tức giận, lớn tiếng cãi cọ: “ Đó cũng là chuyện của nhà ta, không liên quan đến Nhị thẩm!”
“ Ngươi ngươi ngươi…” Chu thị chỉ hắn nữa ngày cũng không nói được một câu đầy đủ, sau đó liền quay đầu nói với Trịnh Tú: “ Ngươi nói ngươi dạy đệ đệ như thế nào? Đại bá vẫn là người đọc sách đâu? Như thế nào liền dưỡng ra hài tử không có quy củ như vậy? Không có nương dạy chính là không có nương dạy.”
Thời điểm vợ Trịnh Nhân, Vương thị sinh tiểu nhi tử bị khó sinh mà qua đời, Trịnh Nhân lại là người thâm tình cũng không có tiếp tục thú vợ.
Chu thị mới vừa rồi nói chuyện hôn sự, Trịnh Tú còn ôm tâm tình xem kịch vui, lúc này nàng lại động đến trên đầu Trịnh Dự, Trịnh Tú liền không cao hứng, thu lại nụ cười “ Nhà chúng ta chính là như vậy, đứa lớn không ai thèm lấy, đứa nhỏ không có quy củ, Nhị thẩm cũng thấy, bất quá sau này ít đến nhà chúng ta đi thôi.”
Chu thị thiếu chút nữa tức chết, cầm giỏ ra ngoài, vừa đi vừa mắng: “Lòng tốt lại trở thành lòng lang dạ thú! Trong nhà không có người lớn, một chút quy củ cũng không có. Không biết rõ còn tưởng là nơi nào đến, đúng là dã hài tử không có cha mẹ đâu!”
Trịnh Dự từ khi sinh ra đã không được thấy nương, sao có thể nghe người ta nói những lời này, lập tức phải đi ra đánh nhau mới chịu, bị Trịnh Tú giữ chặt.
Chu thị hùng hùng hổ hổ đi tới cửa, chó đen ở hàng rào tròn mắt nhìn, thủ thế hương nàng ‘ uông’ hai tiếng.
Chu thị gắt một cái, lại mắng lời châm chọc: “ Có người sinh không có người dưỡng, chó trong nhà cũng cùng loại mặt hàng.”
Vừa dứt lời, Chu thị ‘chao ôi’ một tiếng liền ngã xuống đất.
Tỷ đệ Trịnh Tú nghe tiếng chạy ra nhìn liền thấy Chu thị té chỏng vó, nằm ở cửa lớn không bò dậy nổi, trong giỏ xách có vài cái bánh bao đều rớt ra ngoài, dính một tầng đất.
Chu thị quỳ rạp trên mặt đất bi thương liên tục, Trịnh Tú đi đến đở nàng dậy, nàng còng hung dữ phất tay nàng ra: “ hai người các ngươi, dám đối xử như thế với trưởng bối! Ta trở về cần phải… Cần phải…”
Nàng làm sao có thể nói ra uy hiếp gì, Trịnh gia hiện ta có Trịnh Nhân một thân công danh, huyện lão gia thấy hắn còn nhất mực cung kính.
Chu thị từ mặt đất đứng dậy, lại đem chút bánh bao bẩn bỏ vào giỏ, hung hăng trừng mắt hai tỷ đẹ Trịnh Tú, khập khiễng đi về nhà.
Nàng đi rồi, Trịnh Tú ngồi xổm xuống tra xét, mới phát hiện ở trên cửa hai cây cột đưỡ buộc lên cái gì đó, nàng cũng nhìn không ra được làm từ cái gì, sờ vào thì như dây thép. Ở hiện đại rất hay thường gặp, bất quá ở triều đại công nghệ kém phát triển này, đay chính là vật hiếm, vừa rồi làm Chu thị trượt chân té ngã chính là do mảnh dây thép này. 
Trịnh dự thấy tỷ hắn từ của cột tháo xuống một vật, vột vàng giải thích: “Tỷ tỷ, không phải là ta làm, ta ở cửa nghe Nhị thẩm mắng ngươi liền vọt vào… ta, ta không có…”
Trịnh Tú sờ đầu hắn trấn an, nàng biết không phải là đệ đệ. Vật này cũng không phải đệ đệ có thể tùy tiện tìm được.
Đó là ai?

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro