Chương 30: Ra tay giáo huấn.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 30: Ra tay giáo huấn.

Tiết Trực cùng Trịnh Nhân  từ chổ Vương tiên sinh cùng nhau trở về, sau khi tiễn Phùng viên ngoại, hai người liền hàn huyện về chuyện học đường một lát.
Trịnh Nhân cũng chỉ điểm Tiết Thiệu hai câu, dặn dò hắn nhất định phải tuân thủ quy củ, nghe Vương tiên sinh nói.
Tiết Thiệu đều ngoan ngoãn đồng ý, lập tức là có thể mỗi ngày cùng Trịnh Dự ở chung một chỗ, tâm tình bây giờ rất tốt. Thời điểm hai người lớn nói chuyện, hắn đã gấp không chờ nổi mà cùng Trịnh Dự cùng nhau liên tưởng đến sinh hoạt ở học đường sau này.
Thời gian qua đi thật nhanh, thấy sắc trời không còn sớm, Tiết Trực liền từ chối lời mời lưu lại ăn cơm của Trịnh Nhân, mang theo Tiết Thiệu trở về nhà.
Trên đường về nhà, Tiết Thiệu có chuyện muốn nói, nhưng lại thôi.
Tiết Trực đã nhìn ra, liền hỏi hắn: “Làm sao vậy, có chuyện gì sao?”
Tiết Thiệu nghĩ nghĩ, nói: “Cha, A Dự vừa rồi trộm cùng ta nói, vị Phùng viên ngoại kia không phải là người tốt, muốn chúng ta cẩn thận.”
“Chúng ta cũng không có giao tình gì cùng bọn họ, quản hắn là người tốt  hay người xấu làm gì. Bất quá vị Phùng viên ngoại kia nhìn trong rất hòa khí, như thế nào lại nói như vậy?”
“A Dự nói, lúc trước nhà hắn muốn cưới tỷ tỷ về làm con dâu cho nhi tử hắn, A Dự nói nhi tử Phùng viên ngoại rất béo, còn thích cả ngày ở trên phố trêu chọc cô nương người ta.” Tiết Thiệu lại cười nhạo một tiếng, “Tỷ tỷ tốt như vậy, hắn là người như vậy còn muốn cưới tỷ tỷ?”
Tiết Trực dừng bước, “Có loại sự tình này?”
Hắn dừng lại, Tiết Thiệu đi ở bên cạnh liền vượt qua hắn, vội ngừng bước chân nói: “Đúng vậy, A Dự nói, sẽ không có giả…… Cha ngươi làm sao vậy? Sắc mặt không tốt lắm.”
Tiết Trực lại tiếp tục đi tiếp, “Không có gì, cha liền hỏi một chút.”
Tiết Thiệu ‘ nga ’ một tiếng, ngược lại bắt đầu nói đến chuyện ngày mai đi học.
“Cha, ngươi nói ở học đường học bài có khó không a? Ta hiện tại còn không biết chữ, có thể hay không bị Vương tiên sinh ghét bỏ a?”
“Bất quá hôm nay thấy Vương tiên sinh cũng rất hòa khí, còn cùng ta nói về sau nếu có cái gì không hiểu, đều có thể thỉnh giáo hắn. Đến lúc ta thực sự đi thỉnh giáo hắn, hắn hẳn là sẽ không ghét bỏ ta chứ?”
“Cha……”
“Cha! Ta đang cùng ngươi nói chuyện đó!”
“Nga, ngươi mới vừa nói cái gì?” Tiết Trực phục hồi lại tinh thần.
Tiết Thiệu bất mãn mà lẩm bẩm nói: “Ta mới vừa nói sự tình ở học đường đâu. Cha sao lại thất thần vậy?”

Tiết Trực ho nhẹ một tiếng, che dấu xấu hổ, “Cha đang nghĩ một số chuyện không tập trung lắm, ngươi nói tiếp đi, nói tiếp đi.”
“Còn nói cái gì nha, cũng đều nói xong rồi.” Tiết Thiệu đá văng một hòn đá bên chân ra một bên, sau đó đột nhiên nghĩ tới cái gì, “Cha, ngươi đang lo lắng cho tỷ tỷ đúng không?”
Tiết Trực nói ‘ đúng ’ cũng không phải, nói ‘ không đúng ’ cái này cũng không phải.
Bất quá Tiết Thiệu cũng không tiếp tục truy vấn tiếp, chỉ nói: “Trịnh bá bá đối tỷ tỷ thực tốt, sẽ không đem tỷ ấy gả cho gả Phùng mập mạp kia đâu.”

Tiết Trực lại cảm thấy trong lòng rất không thoải mái, có một cổ hương vị nói không nên lời. Hắn không dám mơ tưởng đại cô nương, tên kia thế nhưng dấm mơ tưởng đến nàng…… Phùng công tử kia, rất tốt, có cơ hội nhất định phải gặp hắn!
Buổi tối hôm nay, Tiết Thiệu vẫn luôn cảm thấy hắn cha quái quái. Cũng không biết không đúng ở chỗ nào, dù sao chíng là cùng ngày thường không giống nhau. Hắn nói ba câu, cha hắn nghe vào một câu cũng đã không tồi.
Đồng dạng như hắn, Trịnh Nhân đối với Phùng viên ngoại cũng không có hảo cảm gì.
Sauk hi tiễn khách đi, hắn liền đi đến phòng Trịnh Tú cùng nàng nói chuyện.
“Vị Phùng viên ngoại kia không cùng ngươi nói cái gì đi?”
Trịnh Tú lắc đầu, “Không có, Phùng viên ngoại chỉ nói phải đợi cha trở về, tự mình cùng ngài xin lỗi. Ta đem trà lên mời khách rồi nhờ gia gia đến nói chuyện cùng hắn.”
Trịnh Nhân gật gật đầu, lại nói: “Sau này hắn nếu là không có việc gì lại đến, nếu cha không có ở nhà, ngươi cũng không cần đi ra ngoài đãi khách. Để gia gia nãi nãi ngươi ra tiếp là được.”
Trịnh Tú đương nhiên biết cha nàng đang che chở chính mình, “Cha không cần lo lắng cho ta, Phùng gia có tiền lại có thể như thế nào? Chẳng lẽ còn có thể cưỡng ép cưới sao? Hắn tới cửa là khách, ta liền pha trà đãi khách, bất quá cũng chỉ như vậy.”
Vốn tưởng rằng chuyện này cùng Phùng gia sẽ dừng tại đây tại đây, không nghĩ tới qua hai ngày, Trịnh Dự mặt ủ mày ê ngầm học về nhà.
Trịnh Tú không biết hắn ở học đường có chuyện gì liền hỏi.
Trịnh Dự đưa khuôn mặt như khổ qua mà nói: “Hai ngày này cũng không biết Phùng Nguyên bị làm sao, mỗi ngày cứ ở trước mắt ta cùng A Thiệu lắc lư, nói cái gì mà muốn cùng chúng ta kết giao. Nhưng rõ ràng mới hai ngày trước còn cùng chúng ta đánh nhau a…… Bất quá chuyện kia cũng không có gì đáng ngại, thế nhưng hôm nay hắn còn một hai phải bắt chúng ta đến nhà hắn làm khách. Chúng ta không muốn đi, hắn liền một đường kéo chúng ta, vãn là A Thiệu nhanh nhạy, tìm đúng thời cơ kéo ta chạy…… Tỷ tỷ, ngươi nói Phùng Nguyên có phải hay không không cam lòng, nghĩ tùy thời trả thù a?”
“Không thể nào,” Trịnh Tú nói, “Lần trước Phùng viên ngoại khách khí như vậy, còn dẫn hắn đến nhà mình nhận lỗi, khẳng định ở nhà đã giáo hắn rồi. Hắn cũng không thể không nghe thúc thúc hắn nói. Hắn hẳn  không phải muốn trả thù đâu, mà thật sự muốn cùng các ngươi cùng nhau chơi thì sao.”
“Chơi cái gì a, tuổi hắn cùng chúng ta khác xa nhau như vậy, thứ chúng ta chơi hắn cũng không có hứng thú, ngược lại vẫn luôn hỏi chúng ta đọc sách viết tự gì đó. Mỗi ngày ở học đường bị tiên sinh hỏi, trở về phải bị cha hỏi, hiện nay còn phải bị hắn hỏi tới hỏi lui, ta đều bị phiền muốn chết……”
“Này……” Trịnh Tú cũng không dám nói cái gì, Phùng Nguyên kia cũng không có làm chuyện xấu, muốn nói cũng không biết nói gì .
“Ngươi trước cứ quan sát hắn, xem hắn rốt cuộc muốn làm gì.” Cuối cùng Trịnh Tú cũng đưa ra đề nghị như vậy .
Trịnh Dự dẩu miệng gật gật đầu, bộ dáng thập phần không cao hứng.
Không nghĩ tới hôm qua Trịnh Dự còn sầu mi khổ kiểm, ngày hôm sau đã mang theo vẻ mặt tràn đầy ý cười trở về.
Về đến nhà, hắn liền cười hì hì lôi kéo Trịnh Tú đến một bên nói chuyện: “Tỷ tỷ, Phùng Nguyên kia sau này cũng không dám dây dưa cùng chúng ta nữa!”
Trịnh Tú vội hỏi sao lại thế này.

Trịnh Dự lại tiếp tục nói: “Hôm nay Tiết thúc tới đón A Thiệu tan học, vừa đúng lúc Phùng Nguyên lại muốn lôi kéo chúng ta đến nhà hắn. Hôm nay hắn không tới một mình mà còn mang theo tên Phùng công tử kia nữa. Ta cùng A Thiệu không muốn đi, Phùng công tử kia liền sai gia đinh tới kéo chúng ta mang đi, đều làm đau chúng ta…… Vừa đúng lúc Tiết thúc thấy được, hắn liền tiến lên, một quyền đánh ra, liền đem mấy tên gia đinh kia đánh ngã. Rất uy phong! Tên Phùng công tử kia sợ tới mức chân đều mềm nhũng, cho rằng Tiết thúc còn muốn đánh hắn đâu, vội vội vàng vàng mà kêu ‘ cứu mạng ’! Ha ha ha, ngươi là không thấy được vẻ mặt của tên Phùng công tử kia đâu, cười chết ta……”
Hắn vừa nói vừa khoa tay múa chân mà diễn tả, đem Trịnh Tú đều chọc cười.
“Tiết thúc ngươi nhất định không thấy rõ người, chỉ quan tâm tới an nguy của các ngươi.”
“Ai, mặc kệ những thứ đó. Dù sao hôm nay Tiết thúc thế nhưng rất oai phong rồi! Sau này ta lớn lên cũng muốn giống hắn như vậy……” Nói xong Trịnh Dự liền bắt đầu dựa theo chiêu thức của Tiết Trực vừa rồi mà khoa tay múa chân lại một lượt.
Trịnh Tú ở bên cạnh nhìn, tuy rằng không hiểu mấy cái công phu quyền cước này, nhưng cũng có thể nhìn ra những chiêu thức này bất phàm, mặc dù là bị tiểu đệ đệ, tiểu hài tử đánh ra tuy không có lực nhưng nếu là bản thân hắn đánh ra thì khả năng vừa rồi đệ đệ miêu tả cũng không khoa trương chút nào.

Đồng dạng, Tiết gia phụ tử về đến nhà, cũng đang nói chuyện này.
Tiết Thiệu lúc trước cũng là bị Phùng Nguyên cuốn lấy đến mất kiên nhẫn, về nhà oán giận vài câu. Hôm nay vừa lúc cha tới đón hắn liền bắt gặp được.
“Cha, ngươi có thể hay không ra tay quá độc ác a.” Tiết Thiệu nghĩ nghĩ nói, “Tuy rằng Phùng công tử đem chúng ta đều vây ở một chỗ, còn làm gia đinh động thủ. Nhưng Phùng Nguyên ở bên cạnh a, ngươi nhận thức được hắn, cũng sẽ biết đó là người nhà hắn.”
Tiết Trực lông mày cũng chưa nâng một chút, mặt không đổi sắc nói: “Nga, lúc ấy người quá nhiều, không thấy rõ. Ta chỉ thấy bọn hắn bắt tiểu hài tử đâu.”
Kia cũng không cần xuống tay nặng như vậy, Tiết Trực chửi thầm, một quyền đầu đánh xuống đánh trúng một cái gia đinh tráng niên. Đánh xong gia đinh, còn đem vị Phùng công tử kia xách lên như xách gà đến trước mặt, nếu không phải hắn ở bên cạnh chạy nhanh hô ngừng, phỏng chừng vị Phùng công tử kia sẽ có nguy cơ cũng ăn một quyền vào đầu. hơn nữa, giữa thanh thiên bạch nhật, bọn Phùng công tử mặc đồ cũng thập phần thể diện có nơi nào giống mẹ mìn a.

Tâm tình Tiết Trực thực tốt, đổi một cái áo ngoài bị rách ở cổ áo do đánh nhau lúc nãy ra, liền ở trong sân đánh một bộ quyền.Tiết Thiệu ở bên cạnh nhìn, quyền pháp cha hắn đánh vẫn như mọi ngày, nhưng hôm nay cha hắn dùng hết toàn lực, trong miệng hô quát âm thanh phá lệ vang dội, quyền cước sinh phong, nhất chiêu nhất thức đều uy lực hơn ngày thường. Theo hắn biết, chỉ có lúc tâm tình cha hắn tốt mới có thể như vậy.
Nhưng nào có người nào mới vừa rồi còn đánh nhầm người mà tâm tình lại tốt như vậy? Cha hắn thật đúng là quá kỳ quái!

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro