Chương 31: Ở riêng cùng nhau.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 31: Ở riêng cùng nhau.

Sau khi Tiết Trực giáo huấn xong đám người Phùng công tử, Phùng Nguyên quả nhiên không dám lại dùng vũ lực dây dưa Trịnh Dự cùng Tiết Thiệu nữa.
Trịnh Tú ban đầu còn có chút lo lắng, Phùng gia là dân bản địa, gia nghiệp lại lớn, nếu bởi vì chuyện này mà không buông tha Tiết Thiệu, Tiết Trực chỉ là một thợ săn, rất có khả năng sẽ bị Phùng gia khi dễ.
Không nghĩ tới Phùng gia thế nhưng lại xem chuyện này như chưa từng phát sinh, cũng không thấy Phùng viên ngoại ra mặt. Mọi chuyện cứ như vậy không giải quyết gì.

Ngược lại, Phùng Nguyên không dám lại dùng biện pháp mạnh, nhưng vẫn là ôm tâm tư  muốn cùng Trịnh Dự, Tiết Thiệu giao hảo, ngày ngày đều đi theo phía sau bọn họ, rất giống một cái đuôi nhỏ.
Hai tháng đầu, mưa xuân cứ bất thình lình mà rơi suốt.
Buổi sáng rõ ràng thời tiết vẫn còn rất tốt, tới gần chạng vạng lại bắt đầu mưa. Đến lúc tan học, mưa thế nhưng không giảm, ngược lại càng rơi càng lớn, hạt mưa to như hạt châu, đổ ào ào xuống mặt đất mà trắng xóa một mảnh trời.
Trịnh Tú liền che dù mang dù đến cho hai đứa nhỏ .
Ở trước cửa học đường người đến đem dù cho người nhà không ít, Trịnh Tú liền tìm chổ đứng.
Rất nhanh liền tan học, bọn nhỏ đem cặp sách che ở trên đầu, nối nhau chạy ra.

Trịnh Dự cùng Tiết Thiệu cũng ở trong đó, nhìn thấy Trịnh Tú, hai người chạy nhanh tới.
Trịnh Tú vội đem dù giấy căng ra.
Hai đứa nhỏ liền đứng ở dưới dù, bất quá chỉ vài bước chạy từ học đường ra, cả người đều đã ướt đẫm.
“Đi, mau về nhà thôi.” Trịnh Tú thấy không được mà thúc giục. Thời tiết còn chưa hoàn toàn ấm lại, váy áo nàng bất quá dính một chút hơi nước, đã cảm thấy lạnh, bọn nhỏ lúc này lại ướt như vậy sợ là mặc quần áo ẩm lâu sẽ bị cảm lạnh.
Tiết Thiệu có chút do dự nói: “Ta sợ cha ta chốc nữa tới đón ta tan học, tìm không thấy người.”

Mưa càng rơi càng lớn, Trịnh Tú nói: “ Trước đừng đợi, về nhà trước đã. Cha ngươi có tìm tới, không thấy ngươi, cũng sẽ biết ngươi đã đến nhà ta.”
Ba người bước chân vội vàng mà trở về Trịnh gia.
Vào phòng, Trịnh Tú đem đặt ở dưới chân tường, “Các ngươi đi trước thay quần áo, ta đi nấu canh gừng.”
Trịnh Dự lôi kéo Tiết Thiệu vào nhà, tìm quần áo sạch, hai người đồng loạt thay đổi.
Bọn họ vừa đi Tiết Trực liền tới, hắn ở học đường không tìm được người, liền biết con của hắn hơn phân nửa là tới Trịnh gia.
Trịnh Tú vừa mới nấu canh gừng xong, liền thấy Tiết Trực cầm ô đi vào sân nhà mình. Nàng lại quay ngược lại trong bếp, múc thêm một chén canh gừng cho hắn.
“Hai đứa nhỏ đang ở trong phòng thay quần áo. Tiết thợ săn, mau uống một chén canh gừng cho ấm người đi.”
Nàng chỉ lo hai đứa nhỏ, về tới cũng không tắm rửa liền ở trong bếp nấu canh gừng. Váy áo lúc này đã bị nước mưa thấm ướt, búi tóc có chút hỗn độn, bên mái rơi rụng xuống vài sợi tóc, lúc nàng nói chuyện, liền dùng tay đem tóc vuốt ra sau tai.

Tiết Trực cũng không dám nhìn người nàng lâu, tầm mắt lại không tự chủ được mà dời đến vài sợi tóc rũ ở trên mặt nàng, tiện đà thấy được lỗ tai trắng nõn, phấn nộn của nàng.

Tai nàng rất đẹp, vành tai nho nhỏ, hình dạng xác thật nhìn rất tròn trịa, rất tú mĩ.

......... Không biết sờ lên sẽ có cảm giác gì.

Trịnh Tú nói chuyện với hắn, lại thấy hắn thật lâu cũng chưa trả lời, liền nhìn về phía hắn, thấy hắn không biết đang nhìn gì mà nhìn đến ngơ ngác xuất thần, liền lên tiếng gọi hắn: “ Tiết thợ săn?”

Tiết Trực vội thu hồi thần, nghiêng người hướng cách nàng xa một chút mà ngồi, tiện đà cầm lấy bát canh gừng trước mặt mà uống.

“Ai nha!” Trịnh Tú kinh hô một tiếng, canh gừng mới nấu xong, còn chưa nguội đâu, một ngụm này uống xuống không phỏng lưỡi mới lạ a!

Tiết Trực mặt không đổi sắc, trong miệng bị bỏng cũng không bằng những gợn sóng trong lòng.

“ Có bị phỏng không?” Trịnh Tú vội hỏi.

Tiết Trực lắc đầu, vội nói: “ Còn tốt.”

Trịnh Tú quả thực rất hoài nghi phán đoán của mình, liền duỗi tay chạm vào hai chén còn lại trên bàn, vừa chạm vào liền cảm nhận được hơi nóng đến phỏng tay rồi.

Lúc này Trịnh Dự cùng Tiết Thiệu đã đổi xong quần áo mà bước ra.

Trịnh Tú giục bọn  họ uống canh gừng

Hai người mỗi người tự cầm một bát, thổi thổi mấy hơi rồi chậm rãi mà uống hết.

Tiết Trực liền nói cáo từ: “Chúng ta cũng không làm phiền nữa.”

Bên ngoài sấm sét ầm ầm, mưa rơi trắng xóa, trời bất quá cũng mới chạng vạng chiều thôi, lại tối sầm như đêm đen.

Trịnh Tú vội nói: “Trời đang mưa lớn, các ngươi ở lại từ từ hẳn đi. Hay là chờ ăn cơm chiều xong rồi về luôn.”

Tiết Trực lại rất kiên trì, “ Chờ trời tối hoàn toàn, đường về thôn càng thêm lầy lội khó đi. Lúc này mưa cũng đã nhỏ hơn rồi, có thể đi được.”

Nói xong liền ra hiệu cho Tiết Thiệu, Tiết Thiệu liền ngoan ngoãn mà đứng chờ ở cửa, “Tỷ tỷ, chúng ta về trước nha.”

Trịnh Tú cũng đi theo qua, cầm cây dù đặt ở cửa, “ Bên ngoài mưa lớn, lấy thêm dù mà đi.” Bọn họ về thôn cũng phải đi cả một đoạn đường, Tiết Trực chỉ đem theo một cây dù lại đây, nàng lo lắng bọn họ đi chung dù sẽ bị ướt mà sinh bệnh.

Tiết Trực lúc này đã bung dù ra, một tay bế Tiết Thiệu, một tay cầm dù liền bước ra ngoài.

Trịnh Tú cầm dù, cũng chưa đưa được cho hai người họ đã thấy bọn họ đã ra khỏi cửa.

…….. Làm sao lại giống như trốn tránh mình vậy nè?

Tiễn hai cha con bọn họ, Trịnh Tú liền về phòng thay quần áo.

Nhìn vào gương đồng, nàng mới bất tri bất giác phát hiện búi tóc mình hỗn độn, áo váy trên người bị nước mưa thấm ướt một mảnh.

Bản thân mình thế nhưng lại dùng bộ dạng như vậy mà đãi khách, hai má bất giác mà đỏ ửng một mảnh.  

Nghĩ đến bộ dáng kiêng kị của Tiết Trực lúc nãy, nàng không khỏi mỉm cười, Tiết thợ săn kia lúc thì thật cẩu thả, khi thì lại quan sát tỉ mỉ. Nghĩ lại cũng được xem như một chính nhân quân tử.

Vị được xem là ‘ chính nhân quân tử’ kia tối hôm nay lại ngủ không được.

Rõ ràng mấy hôm nay thực nỗ lực không suy nghĩ lung tung, lại bởi vì ngẫu nhiên gặp mặt, chỉ vì một động tác nhỏ của đối phương, trong lòng lại nổi sóng lớn. Từ trước đến nay hắn cảm thấy mình có khả năng tự chủ hơn người, thế nhưng hôm nay… tự cảm thấy thật không quen với chính mình của hiện tại.

Tiết Thiệu lại không rõ nguyên do vì sao từ lúc cha về đến giờ mặt vẫn luôn đen thui, liền có chút do dự mà hỏi: “ Cha, có phải hay không bởi vì ta không ở trước cửa học đường chờ, cho nên ngươi sinh khí?”

Tiết Trực đen mặt: “ Không có a.”

“ Nga!” Tiết Thiệu tiếp tục hỏi, “ Vậy sao người lại tức giận?”

Tiết Trực tiếp tục đen mặt: “ Ta không có sinh khí a.”

Tiết Thiệu:………

Cha hắn hiện tại không biết mặt mình đen như thế nào đi.

Tiết Trực lại càng thêm quyết tâm tránh Trịnh Tú như tránh rắn rết, lại sợ không khống chế được, chính hắn cũng không biết sẽ phát sinh thêm chuyện gì nữa. Vì thế liền dặn dò Tiết Thiệu mỗi ngày tan học thì tự giác về nhà, ít lưu lại Trịnh gia, gây thêm phiền toái cho người ta.

Tiết Thiệu liền đáp ứng, mỗi ngày vẫn cùng Trịnh Dự chơi chung, cơm trưa đến Trịnh gia dùng,  lúc trước Tiết Trực có gửi bạc cho Trịnh Nhân, coi như tiền cơm của Tiết Thiệu. Có đôi khi hắn tan học còn cùng Trịnh Dự về nhà ăn chút điểm tâm, cùng Trịnh Tú nói chuyện một chút, đến lúc trời tối mời về nhà.

Cứ như vậy mà qua mấy ngày, tâm tình không an phận của Tiết Trực cũng bình tĩnh lại, hắn nghĩ hai nhà cách cũng xa, bọn nhỏ cũng chỉ chơi cùng nhau, chỉ cần bản thân chú ý nhiều hơn một chút, không cùng nàng ở riêng cùng nhau, hết thảy sẽ không phát sinh chuyện gì đi.

Bất quá người tính không bằng trời tính.

Qua tháng hai, mùa xuân đến, hoa thơm chim hót. Học đường nhân ngày nghĩ hưu mộc của bọn nhỏ tổ chức cho bọn nhỏ lên núi đạp thanh, nung đúc tính tình.

Cái này cũng giống như đi chơi xuân ở hiện đại.

Trịnh Tú chuẩn bị một ít điểm tâm cùng thịt khô cấp cho Trịnh Dự cùng Tiết Thiệu mỗi người một phần mà mang theo.

Hai người mỗi người vác một cái túi đựng sách đầy điểm tâm cufgn thịt khô, vô cùng cao hứng mà đi ngoại ô đạp thanh.

Hoạt động đạp thanh này đi cả ngày, giữa trưa cũng không trở về dùng cơm.

Mấy ngày nay ở Thanh Trúc thư viện cũng bận tổ chức thi hội, Trịnh Nhân vội không thoát thân nên cũng lưu lại nhà ăn ở thư viện dùng cơm trưa.

Trong nhà cũng chỉ còn gia gia, nãi nãi và chính mình, Trịnh Tú cũng nấu cơm trưa đơn giản hơn mọi khi, chỉ xào hai món ăn, hầm thêm một nồi canh trứng thị bầm liền xong một bữa cơm trưa.

Trịnh lão nhân mấy hôm nay ở trong phòng tĩnh dưỡng, thi thoảng Trịnh Tú cũng nấu nước thuốc cho ông ngâm chân, nhân tiện mát xa chân cho ông vì vậy mà tật đau nhức chân cũng giảm bớt, không như trước đây chỉ có thể nằm ở trên giường đất, ngày thường cũng sẽ ở trong sân hoạt động gân cốt. Trịnh lão thái ở nhà cũng không có việc gì làm, việc may vá trong nhà cũng không cho bà nhúng tay, bà liền đi tìm mấy lão tỷ muội cùng thôn trước kia mà tán gẫu. Bọn họ đã từng tuổi này, lại cũng đã nhiều năm không gặp, công việc nhà cũng không đến tay, nên vừa đi liền có thể đi đến nửa ngày.

Tinh thần nhị lão cũng như mọi ngày.

Ăn xong cơm trưa, Trịnh lão thái ra cửa hoạt động, Trịnh lão nhân ở trong sân hoạt động tay chân, Trịnh Tú bồi trong chốc lát, liền cảm thấy buồn ngủ, hai mí mắt không tự chủ mà nhắm lại.

Trịnh lão nhân thấy, liền cười nói: “ Tú nah đầu mệt nhọc thì về phòng ngủ đi, gia gia tự đi một lát là được, không cần ngươi bồi.”

Trịnh Tú đứng dậy, “ Gia gia có việc nhớ kêu ta đó.”

Trịnh lão nhân cười, hướng nàng xua tay, “ Mau đi đi.”

Trịnh Tú trở về phòng, cởi áo ngoài, vừa nằm xuống liền ngủ.

Một giấc này nàng ngủ thập phần ngon, cũng không biết đã ngủ bao lâu, liền nghe được bên ngoài truyền đến âm thanh nói chuyện.

Nàng ngồi dậy mặc thêm áo ngoài, buộc lại tóc liền đi ra ngoài nhìn.

Vương tiên sinh tới nhà, đang ở nhà chính cùng gia gia nói chuyện gì đó.

Trịnh lão nhân gấp đến độ mặt đều đỏ bừng, “ Hài tử đang yên đang lành, cho học đường các ngươi mang đi ra ngoài, nói thế nào lại không thấy tăm hơi?”

“ Ai không thấy? Là A Dự sao?” Trịnh Tú vội hỏi.

Vương tiên sinh xoa xoa mồ hôi trên trán, “ Ta cho bọn nhỏ một canh giờ tự do hoạt động, chạng vạng sẽ tập hợp lại, mới phát hiện không thấy Trịnh Dự cùng Tiết Thiệu. Mới vừa rồi đã có mấy tiên sinh khác cùng ta đi tìm một phen, còn chưa tìm được người. Bọn họ còn ở lại tìm, ta liền tới đây xem bọn hắn có về trước hay không.”

Trịnh lão nhân đến nói cũng không nói đưuọc hoàn chỉnh.

Trịnh Tú đến dìu ông ngồi vào một bên, “ Gia gia trước đừng vội.” Sau đó lại quay đầu hỏi Vương tiên sinh: “ Không phải nói đi đạp thanh ở rừng trúc ngoại ô sao? Như thế nào lại không thấy người?”

Vương tiên sinh nói: “ Xác thực là ở rừng trúc, chúng ta đều đã chai nhau tìm khắp rừng trúc rồi nhưng đều không thấy, nên đoán rằng bọn họ không ở cánh rừng.”

Trịnh Tú lại hỏi: “ Phụ cận rừng trúc có đồi núi hay sơn cốc gì không?”

Vương tiên sinh nói: “ Phía sau rừng trúc có mấy ngọn núi nhỏ…..”

Trịnh Tú lòng nóng như lửa đốt, nhưng vẫn mạnh mẽ trấn định bản thân, gật đầu nói: “ Ta cũng đi qua nhìn xem. Nhọc Vương tiên sinh phái người cho cha ta cùng Tiết thợ săn một tiếng.”

Vương tiên sinh đồng ý.

Trịnh Tú hỏi vị trí của rừng trúc xong, liền trấn an Trịnh lão nhân rồi vội vàng đi đến rừng trúc.

Trịnh Nhân được học sinh mời đến tửu lầu ăn cơm, cụ thể là tửu lầu nào thì những người trong thư viện không biết. Vương tiên sinh phái thư đồng đi tìm một vòng thật lớn cũng chưa tìm được người. Riêng Tiết Trực thì dễ hơn, hắn đang ở nhà, nghe tin không tìm thấy nhi tử, hắn cũng trực tiếp lao tới hướng rừng trúc mà đi.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro