Chương 32

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 32.

Phiến rừng trúc ở ngoại ô này, đã có rất lâu rồi, phong cảnh lại hợp lòng người, tiếp giáp với vài ngọn núi non trùng điệp, càng tăng thêm nét đẹp thanh nhã ở đây.

Thời điểm Trịnh Tú đuổi tới, trời đã đen, vài vị tiên sinh ở học đường đang ở đó thương lượng cách tìm người.

Trịnh Tú tiến đến nói rõ thân phận của mình, trong đó có một vị tiên sinh lên tiếng: “ Trong ngoài rừng trúc đều đẫ đi tìm hết, xác thực không có người. Chỉ là phụ cận có mấy ngọn núi nhỏ, còn chưa tìm qua. Ta cùng vài vị tiên sinh thương lượng, hai người một tổ, chia nhau đi tìm.”

Trịnh Tú gật gật đầu, “ Ta cũng gia nhập, ta tới vội không mang theo đèn, tiên sinh có thể cho ta mượn một cái?”

“ Này…..” Tiên sinh kia rất chần chờ, “ Sắc trời đã dần tối, đại cô nương thật không quá tiện, không bằng để chúng ta đi tìm đi, ngươi ở chổ này chờ tin tức.”

Hai đứa nhỏ đến bây giờ còn không có tin tức, Trịnh Tú nơi nào có thể đợi ở đây, kiên trì nói: “ Ta sẽ không làm liên lụy các ngươi, để ta đi cùng đi.”

Vài vị tiên sinh này cũng thật khó xử, đã đánh mất nhi tử của Trịnh cử nhân, nếu đại cô nương này lại xảy ra chuyện gì nữa, bọn họ đảm đương không nỗi a.  

Tiết Trực lúc này cũng chạy tới, nói: “ Đại cô nương đi theo ta đi, chúng ta một tổ, địa thế ở đây ta cũng quen thuộc đôi chút.”

Trịnh Tú gật đầu đồng ý, so với mấy vị tiên sinh tay trói gà không chặt này, Tiết Trực đương nhiên là ứng cử viên tốt nhất, thân thể khỏe mạnh, kinh nghiệm phong phú, càng có hy vọng tìm thấy người hơn, rất có khả năng khiến người khác cảm thấy an tâm. Huống hồ hai đứa nhỏ bởi vì cảm thấy mình gây ra họa, không dám ra, nhìn thấy các nàng, hẳn sẽ không trốn nữa.

Bọn họ cũng không nói nhiều thêm nữa, mấy người phân tổ xong, chia địa điểm tìm người, liền phân biệt xuất phát.

Lên núi, Trịnh Tú mới phát hiện mấy ngọn núi nhỏ này cũng không phải dễ đi như bề ngoài. Lúc này đã vào xuân, cỏ cây mọc thành cụm, lại ít dấu chân người qua lại, nên cũng không có đường mòn, hơn nữa trời lại tối, không thể thấy rõ đường đi ở dưới chân, càng gập ghềnh khó đi hơn.

Tiết Trực cầm lồng đèn đi ở phía trước, trong tay cầm một thanh đoản đao, gặp được bụi cây hay cành khô, hắn liền dùng đoản đao cắt hết mấy thứu kia, mở đường cho Trịnh Tú đi.

“ A Dự, A Thiệu…” Trịnh Tú vừa đi vừa gọi hai đứa nhỏ.

Hai người đi không bao lâu, sắc trời đã đen hoàn toàn.

Tiết Trực bỗng nhiên dừng lại, hỏi nàng: “ Có cần nghỉ một chút không?”

Trịnh Tú lắc đầu nói: “ Tìm tiếp thôi, ngươi không cần phải lo cho ta đâu.”

Tiết Trực gật đầu, bước nhanh hơn.

Hai người một đường đi tìm tìm kiếm kiếm, Trịnh Tú đột nhiên dẫm trúng một nhánh cây, dưới chân lảo đảo, suýt nữa té ngã. Tiết Trực nghe được động tĩnh, xoay người đở một phen, nàng liền giữ chặt lấy hắn, miễn cưỡng ổn định thân hình, cổ chân liền truyền đến cảm giác nóng rát.

“ Làm sao vậy?” Tiết Trực quan tâm hỏi.

Trịnh Tú cắn răng nói: “ Không có việc gì.”

Tiết Trực cũng không nhiều lời, tiếp tục đi về phía trước.

Vừa đi, liền đại khái đi được nữa canh giờ. Bốn phía im ắng, chỉ có thể nghe đưuọc tiếng gió thổi qua cây cối.

“ Nghỉ một chút đi.” Tiết Trực lên tiếng nói, “ Trời sắp mưa rồi.”

Vừa dứt lời, những hạt mưa to như hạt đậu liền ầm ầm mà đổ xuống.

Trận mưa này khá to, tầm mắt đều bị nước mưa cản trở, đèn lồng trên tay Trịnh Tú cũng bị tưới tắt rồi.

Trịnh Tú tuy rằng nóng vội, lại cũng không có cách nào khả thi, chỉ có thể đi theo Tiết Trực trốn trong một cái sơn động.

Tiết Trực ở trước cửa sơn động nhặt mấy nhánh cây khô đem vào nhóm lửa, an ủi nói: “ A Dự nếu ở cùng A Thiệu, trước mắt cũng không đáng ngại. Núi này không cao, sẽ không có mãnh thú. A Thiệu từ nhỏ theo ta chạy ngược chạy xuôi, ở trên núi mấy ngày tuyệt đối không có vấn đề gì. Trên núi mưa nhiều, tạnh cũng mau, chúng ta nghỉ ở đây một lát là có thể đi tìm tiếp được rồi.”  

Trịnh Tú gật đầu, trong lòng vẫn không dễ chịu.

Tiết Trực đốt lửa xong, nhường Trịnh Tú đến gần sưởi ấm, riêng hắn lại tránh đến cửa sơn động ngồi.

Lúc nãy đi đường, Trịnh Tú đã sớm ra một thân mồ hôi, hơn nữa lại dính nước mưa, đã sớm cảm thấy lạnh. Lúc này, dựa gần đống lửa ấm áp, mới cảm thấy trên người thoải mái một ít.

“Ngươi cũng lại đây sưởi ấm một chút đi.”

Tiết Trực đưa lưng về phía nàng nói, “ Ta không có gì đáng ngại.”

Trịnh Tú cũng kiên trì, “ Lại đây sưởi ấm đi, đừng để hài tử chưa tìm được, chúng ta lại ngã xuống trước.”

Tiết Trực lúc này mới xoay người, lại gần đống lửa thêm một chút.

Ánh lửa bập bùng, khuôn mặt Trịnh Tú phá lệ càng thêm nhu hòa, Tiết Trực không dám nhìn, liền cuối đầu nhìn chằm chằm đống lửa, lâu lâu lại bỏ thêm hai nhánh cây vào.

Hai người ngồi đối diện không nói gì, đại khái ngồi được mười lăm phút, bên ngoài mưa cũng nhỏ dần.

Tiết Trực đứng đậy đi ra bên ngoài nhìn, tiến vào nói: “ Mưa đã bớt, bất quá đường núi sẽ càng thêm khó đi. Đại cô nương ở chổ này nghỉ ngơi một chút, ta lên trên tìm một chút, chốc nữa sẽ đến đón ngươi.”

Trịnh Tú nơi nào chịu, chạy nhanh đứng dậy nói: “ Ta đi cùng ngươi.”

Nhưng khi đứng lên, nàng không khỏi hút một ngụm khí lạnh. Mới vừa rồi vẫn không cảm thấy có gì, bây giờ liền cảm thấy mắt cá chân đau không chịu được.

“ Ngươi bị thương?” ánh mắt Tiết Trực tối sầm lại, “ Bị đau ở đâu?”

“ Vừa rồi xoay chân một chút, không có gì đáng ngại.” Trịnh Tú nói xong, chuẩn bị đi ra ngoài, mới đi được hai bước, liền ngã ngồi trên mặt đất.

…. Thân mình này rốt cuộc vẫn không phải là của chính mình lúc trước, mà là của nguyên chủ được kiều dưỡng nhiều năm, cửa lớn không ra cửa sau không tới, kiều quý cực kỳ.

“ Chân đau?” Tiết Trực nhíu mày hỏi.

Trịnh Tú tuy không muốn thừa nhận, lại không thể không gật đầu.

Nàng kéo làn váy, cởi vớ giày, xem xét thương thế của chính mình. Cổ chân đã sưng to như cái màn thầu lớn.

Chân nàng vốn trắng nõn, tựa như một khói bạch ngọc tốt nhất. So với cổ chân sưng đỏ càng nhìn thấy ghê người.

Tiết Trực nhìn lướt qua, liền dời tầm mắt đi.

“ Đại cô nương bị như vậy sợ là không thể đi lại được, giao cho ta đi tìm đi, ngươi cứ ở chổ này chờ là được.”

“ Ta……..” Trịnh Tú còn muốn nói, lại thấy Tiết Trực vốn cách mình vài bước chân bỗng nhiên bước nhanh đến gần.

“A!” Nàng sợ tới mức kêu lên sợ hãi.

Tiết Trực nhào vào bên người nàng, không bao lâu chờ khi hắn đứng lên, trong tay đã nắm một con rắn đen có hoa văn kỳ lạ.

Con rắn kia lớn bằng ngón cái, hình dáng Trịnh Tú chưa từng gặp qua, chỉ thấy nó đang ‘ xèo xèo’ đưa lưỡi ra đe dọa.

Trịnh Tú lạnh cả sống lưng, nếu Tiết Trực không phản ứng nhanh chóng..

Tiết Trực thành thạo giết chết rắn đen, đem nó ném ra ngoài động, nghiêm mặt nói: “ Đại cô nương lưu lại nơi này ta cũng không yên tâm, vẫn nên đi cùng ta thì hơn.”

Trịnh Tú trong lòng còn sợ hãi mà gật gật đầu, mang lại vớ, giày, khập khiễng đứng lên.

Tiết Trực ngồi xổm trước mặt nàng, “ Đi lên đi.”

Trịnh Tú nhìn bả vai rộng lơn của hắn, lại nhìn mắt cá chân của mình, cũng không hề do dự, bò lên, “ Vậy phiền toái Tiết thợ săn.”

“ Không sao.” Tiết Trực thật nhẹ nhàng mà cỗng nàng đứng lên, ra khỏi sơn động.

Mưa lớn bên ngoài đã chuyển thành mưa phùn, rơi lất phất. Hắn đốt lại đèn lồng, đưa Trịnh Tú cầm trên tay.

Trịnh Tú kỳ thật vẫn có chút ngượng ngùng, trên mặt đã đỏ ửng. Bất quá an toàn của hai đứa nhỏ quan trọng hơn nên cũng không có nhiều công phu suy nghĩ miên man nữa.

Tiết Trực cũng không nói nhiều, ổn định thân mình mà đi, đi ước chừng nửa canh giờ, Trịnh Tú dò hỏi: “ Cần nghỉ ngơi một chút không?”

“ Không có việc gì, không nặng.” Tiết Trực trả lời, lại đem chân nàng nâng lên.

Hai người tìm một đường, đã đi tới đỉnh núi, chỉ còn lại mặt sau của tiểu sơn là chưa đi tìm.

Trịnh Tú cảm thấy hai đứa nhỏ ở đây tỉ lệ càng thấp, càng thêm nóng vội. Ông trời cũng không thương, lại cho rơi thêm một trận mưa lớn tầm tã.

Tiết Trực lại lần nữa tìm một cái sơn động khác nghỉ ngơi.

Cái sơn động này so với cái vừa nãy nhỏ hơn rất nhiều, chỉ đủ để hai người tránh mưa. Trước tình cảnh này, có muốn bắt bẻ cũng không được.

Dầm hai trận mưa, Trịnh Tú đã chật vật không thôi.

Tiết Trực đốt lửa, lại ra ngoài  nhìn sắc trời, trầm tĩnh nói: “ Trận mưa này sợ là trong chốc lát nữa mới tạnh được.”

Trịnh Tú gật gật đầu, “ Hy vọng những người khác tìm được A Dự cùng A Thiệu.”

Tiết Trực “ ân’ một tiếng.

Trịnh Tú đánh cái hắt xì, hắn lại đen lửa trong động đốt nhiều thêm một ít.

Hai người ngồi đối mặt nhau, ánh mắt hắn quả thực không biết nhìn đâu cho phải.

Không biết có phải lửa quá nóng hay không, Trịnh Tú cảm thấy trên người quá nóng, đên Tiết Trực ngồi trước mặt cũng nhìn không rõ.

Tiết Trực ngẩng đầu lên, làm bộ lơ đãng mà quét mắt nhìn nàng một cái, lại thấy ánh mắt nàng mê ly, hai má hồng hồng, so với ngày thường càng thêm vài phần phong vận. Hắn vội nghiêng đầu tránh đi.

Trịnh Tú ngồi một lát, liền cảm thấy không thích hợp, duỗi tay sờ sờ cái trán của mình, cười khổ nói: “ Ta hình như sốt rồi.”

Tiết Trực nói ‘ mạn phép’ cũng duỗi tay chạm vào trán nàng. Nóng đến phỏng tay.

Trận sốt này của Trịnh Tú đên đột ngột, nàng dựa vào vách động mà ngồi, càng cảm thấy trời đất như quay cuồng.

Tiết Trực đem đống lửa dời đến một bên, kiểm tra sơ hết một lượt trong động mới đỡ nàng nằm xuống.

Nàng ở trong này nằm, Tiết Trực chỉ có thể ra bên ngoài ngồi, tương đương nữa người ngồi ngoài động, bị nước mưa xối ướt áo.

“  Thật sự ngượng ngùng.” Trịnh Tú ngượng ngùng mà xin lỗi. Thời điểm lên núi, lòng nàng nóng như lửa đốt, không có nghĩ nhiều như vậy, cũng không nghĩ tới thân thể trước mắt này mảnh mai. Nàng rút khăn tay từ trong ngực ra, “ Phiền toái Tiết thợ săn thấm chút nước mưa, đắp ở trên trán ta.”

Tiết Trực ân một tiếng làm theo, lấy khăn đã thấm nước mưa đắp lên trán nàng.

Trịnh Tú đã bắt đầu có chút mơ hồ, “ Không cần quản ta.... tìm được hai đứa nhỏ quan trọng hơn.....”

Mưa thế nhưng không giảm, trăng đã lên cao, Tiết Trực làm sao có thể ném nàng ở đây mà mặc kệ.

“ Sớm biết như vậy sẽ không mang ngươi theo lên đây.” Tiết Trực bất đắc dĩ mà thở dài.

Trịnh Tú cũng không nghe được những lời này của hắn, chỉ cảm thấy cả người như đặt trong chảo nước sôi, chỉ có cái trán mới cảm thấy lành lạnh.  

Tiết Trực chốc chốc lại thấm ướt khăn đắp lên trán cho nàng.

Bên ngoài tiếng mưa ồn ào, bên trong động ngoài tiếng tí tách của đống lửa thì phá lệ yên tĩnh.

Hắn rốt cuộc cũng có thể yên lòng, không kiêng nể gì mà nhìn chăm chú vào nàng.

Áo váy Trịnh Tú còn chưa khô, dán vào người, càng phát họa ra dáng người yểu điệu của nàng. Nàng ngày thường làm việc lanh lẹ, lúm đồng tiền như hoa. Nhưng nàng ở trước mắt nằm đó, nhu nhược, an tĩnh, càng khiến hắn hận không thể ôm nàng vào trong ngực mà hảo hảo thương tiếc che chở.

Trịnh Tú mơ một giấc mơ thật dài, nàng mơ thấy chsinh mình khi còn nhỏ.

Khi đó gia gia nãi nãi còn sống, nàng sống cùng bọn họ ở nông thôn, điều kiện tuy rằng không tốt lắm, lại vô ưu vô lo. Gia gia nãi nãi đối với nàng có cầu tất ứng, nuông chiều tiểu tính tình của nàng làm nàng càng thêm bướng bỉnh.

Có một buổi tối mùa đông, tuyết rơi, đặc biệt lạnh.

Nàng trong lúc ngủ mơ đột nhiên tỉnh, sau đó lại ngủ không được, rất muốn ăn vặt.

Cửa hàng tạp hóa trong thôn đã sớm đống cửa, muốn mua đồ ăn vặt chỉ có thể đi trấn trên.

Nãi nãi ôn tồn mà dổ nàng, hứa trời sáng sẽ mua cho nàng. Nàng không thuận theo, nói không mua cho nàng nàng sẽ không ngủ.

Cuối cùng gia gia không có biện pháp, mặc quần áo, xuống giường mang giày, nói đi tìm cửa hàng tạp hóa kia, gọi người mở cửa.

Gia gia sau khi rời khỏi, nàng ở nhà chờ.

Nãi nãi rất lo lắng mà canh ở cửa sổ, trong thôn không có đèn đường, gia gia chỉ dựa vào đèn pin mà ra ngoài.

Cũng không biết qua bao lâu, nàng cảm thấy chính mình lại sắp ngủ rồi, Gia gia rốt cuộc đã trở lại, ở bên ngoài gõ cửa sổ.

Nãi nãi ra mở cửa sổ, gió lạnh phần phật từ bên ngoài thổi vào nhà.

“ Bé, tiệm tạp hóa không chịu mở cửa. Gia gia ngày mai mua cho con được không?” Gia gia đứng ngòai cửa sổ lấy lòng mà cười.

Nàng ‘ oa’ một tiếng liền khóc lên, “ Không muốn, không muốn, bé muốn ăn bây giờ! Gia gia đi mua đi, mua không được không cho vào nhà!”

Nãi nãi đứng dậy mở cửa cho gia gia, nàng càng quấy mà ôm lấy nãi nãi, không cho bà đi.

Nãi nãi sợ làm nàng bị thương, cũng không dám gở tay nàng ra, chỉ có thể tiếp tục ôm nàng mà khuyên nhủ: “ Bé ngoan, con ngoan một chút, không cần nháo. Bên ngoài rất lạnh, trước cho gia gia vào nhà được không?”

Nàng khóc nháo càng thêm lợi hại, càng không chịu buông tay.

Gia gia ở ngoài cửa sổ thở ra hơi lạnh, cũng không tức giận, chỉ ôn tồn mà nói: “ Bé ngoan, không khóc, không khóc. Gia gia đi vào được không?”

Khi đó nàng một chút cũng không hiểu chuyện, nhưng hôm nay, nàng mới biết đưuọc chính mình khi còn bé có bao nhiêu quá phận.

“ Gia gia, mau tiến vào! Mau tiến vào a…. bên ngoài rất lạnh, ngươi mau vào nhà.” Trịnh Tú trong lúc ngủ mơ, một bên khóc một bên dùng giọng nghẹn ngào nói không ra hơi mà nỉ non.

Tiết Trực đau lòng không thôi, đi qua đem nàng ôm vào trong ngực, chân tay vụng về mà lau nước mắt cho nàng, nhẹ nhàng vỗ lưng nàng, ôn thanh dỗ nàng: “ Đừng sợ, đừng sợ, ta ở chổ này……”

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro