Chương 33

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 33
Trịnh Tú nửa đêm bắt đầu nói mê sảng, thẳng đến khi trời tờ mờ sáng, bên ngoài mưa cũng dần dần nhỏ lại, nàng mới dần dần an ổn mà ngủ. May mà có Tiết Trực suốt đêm chăm sóc, thường xuyên thay khăn trên trán chi nàng may mà có nhiệt độ cơ thể ấm áp từ hắn mà nhiệt độ cơ thể nàng cũng lui xuống không ít.
Tiết Trực ôm nàng cả đêm, nửa người tê dại phải đứng lên hoạt động cơ thể mới có thể bế nàng xuống núi. Định thừa dịp sắc trời còn sớm đem nàng đưa xuống, sau đó sẽ quay trở lại tiếp tục tìm hai đứa nhỏ.
Sau cơn mưa đường núi càng thêm lầy lội khó đi, Tiết Trực ôm nàng nên cũng không dám đi nhanh, tuy là như vậy nhưng  cứ vài bước đi lại trượt một cái, thập phần gian nan.
Vừa xuống tới chân núi, Tiết Trực liền nhìn thấy Trịnh Nhân.
Trịnh Nhân mang theo mấy vị quan sai, đang chuẩn bị lên núi tìm người.
Trịnh Nhân liếc mắt một cái liền thấy được sắc mặt tái nhợt của Trịnh Tú, vội tiến lên tiếp nhận nàng, “A Tú đây là làm sao vậy?”
Tiết Trực lời ít ý nhiều nói: “Đại cô nương mắc mưa, phát sốt. Chân cũng bị trật rồi.”
Trịnh Nhân gật gật đầu, nói: “Phiền toái A Trực thỉnh đại phu giúp ta, ta mang A Tú về nhà trước.”
Tiết Trực vội hỏi: “Vậy còn hai đứa nhỏ……”
Trịnh Nhân liền đáp: “Hai đứa nhỏ đêm qua đã trở lại, nói là lạc đường trong một ngọn núi nhỏ, sau lại tìm được đường nên  đã trở lại.”

Hai người nói với nhau vài lời, Tiết Trực liền lập tức đến y quán trấn trên mời đại phu. Trịnh Nhân cùng quan sai công đạo hai câu, để bọn họ hồi nha môn phục mệnh, tự mình ôm Trịnh Tú trở về nhà.
Trịnh gia cả đêm không chợp mắt, đầu tiên là lo lắng cho Trịnh Dự. Sau Trịnh Dự cùng Tiết Thiệu đã tự mình trở lại, lại chuyển sang lo lắng cho Trịnh Tú.
Sau trận mưa rơi suốt cả đêm. Không còn ai dám mạo muội lên núi. Trịnh Nhân suốt đêm lấy quan hệ, báo quan. Liền chờ trời sáng xuất phát, lên núi tìm người.
Trinh Nhân mang Trinh Tú về nhà liền đem nàng đặt ở giường đất trong phòng.
“Tú nha đầu mới một đêm không thấy thôi, sao lại biến thành như vậy?” Trịnh lão thái gấp đến đỏ mắt mà hỏi.
Trịnh Nhân nói: “Nàng cùng A Trực ở trên núi, vừa mắc mưa lại bị trật chân. Ta đã nhờ hắn đi thỉnh đại phu.”
“Trai đơn gái chiếc,” Trịnh lão thái lau nước mắt, “Này! Thanh danh Tú nha đầu về sau làm sao bây giờ?”
Đối với Trịnh Nhân hiện tại chuyện này không quan trọng, đêm qua với hắn mà nói, quả thực là một đêm khó khăn nhất trong cuộc đời. Đầu tiên là không có tin tức của nhi tử, sau lại nói nữ nhi cũng không thấy bóng dáng. Hiện giờ một đôi nhi nữ đều đã trở lại, hắn chỉ hy vọng nữ nhi đang hôn mê ở bên trong có thể bình an không việc gì, ngoài ra, hắn không cầu gì nữa.
“Nương, bây giờ không nói những đều này. Đại phu lát nữa sẽ đến, người nên thay cho A Tú bộ đồ sạch sẽ khác đi."
Trịnh lão thái lên tiếng, lưu loát mà thay cho Trịnh Tú váy áo.
*
Không bao lâu sau đại phu cũng đã tới.
Đại phu xem mạch cho Trịnh Tú xong, khai thuốc hạ sốt thanh nhiệt, mới bắt đầu kiểm tra mắt cá chân của nàng, may mắn không có thương tổn đến xương cốt, liền khai rượu thuốc, dặn dò người Trịnh gia một ngày ba lần xoa cho nàng  tan máu bầm.

Kỳ thật khi Trịnh Tú hôn mê Tiết Trực đã xem xét qua thương thế của nàng, biết không có thương tổn đến xương cốt, chỉ là bị bong gân, xoa tan máu bầm tĩnh dưỡng vài ngày liền hảo. Chỉ là trước mắt cũng không  tiện nói ra.
Trịnh lão nhân cùng Trịnh lão thái nghe  đại phu nói xong liền thở phào nhẹ nhõm, Trịnh Nhân sợ bọn họ chống đỡ không nổi, liền để cho bọn họ về phòng nghỉ ngơi.
Sau một hồi bận rộn, Tiết Trực cùng Trịnh Nhân liền tiễn đại phu ra về.
Trịnh Dự cùng Tiết Thiệu đều biết chính mình đã làm gây chuyện, chỉ dám theo đuôi người lớn ra vào.
Mới vừa đưa đến cửa, Tiết Trực bỗng thấy chóng mặt đứng không vững, Trịnh Nhân tay mắt lanh lẹ mà đỡ lấy hắn, vội gọi lại đại phu đang chuẩn bị ra về.
Trịnh Nhân đỡ Tiết Trực vào nhà chính ngồi xuống, đại phu thay hắn bắt mạch, nhưng mà tay vừa lật, thình lình liền nhìn thấy hai miệng vết thương rất nhỏ trên tay.
“Đây là…… Bị rắn cắn?” Đại phu kinh ngạc hỏi.
Tiết Trực nhắm mắt, cảm thấy không quá choáng váng, “Không có việc gì, chỉ là một con rắn nhỏ.”
Đại phu cẩn thận kiểm tra miệng vết thương, lại dùng tiểu đao, canh ngay miệng vết thương ở cổ tay hắn cắt một chút, lại thấy máu chảy ra là màu đen.
“Rắn này có độc!” Đại phu nói xong liền vạch tay Tiết Trực bắt mạch lại, thấy mạch tượng hắn trầm ổn, không giống như có việc. Bất quá bị rắn độc cắn nói lớn không lớn nói nhỏ không nhỏ, đã từng có người bị rắn cắn, ban đầu cũng không có việc gì, cuối cùng lại độc phát thân vong người.
“Có thể trị không?” Trịnh Nhân sắc mặt xanh mét.
Đại phu do dự nói, “ Rắn độc có ngàn vạn loại, thời gian phát tác cũng khác nhau, cũng không nhất định có thể trị tận gốc. Cứ thử trị xem mới biết như nào. Bất quá nơi này không tiện, còn xin thỉnh theo ta đi y quán một chuyến.”
Trịnh Nhân liền đỡ Tiết Trực đi theo đại phu đến y quán, dặn hai đứa nhỏ ở nhà.
Trịnh Dự cùng Tiết Thiệu đều đỏ hoe  mắt, không nghĩ tới chỉ vì bản thân nghịch ngợm, thế nhưng gây ra hậu quả như vậy.
“Tỷ tỷ còn đang ở bên trong chưa tỉnh, nếu Tiết thúc hắn……” Trịnh Dự chưa nói dứt câu đã nhỏ giọng khóc nức nở.
“Cha ta sẽ không có việc gì!” Tiết Thiệu chém đinh chặt sắt nói, khuôn mặt nhỏ cực kỳ nghiêm túc.
Hai người nói chuyện, lại cùng nhau canh bên giường Trịnh Tú.

Trịnh Nhân bồi Tiết Trực đi y quán, dùng dược thảo đắp miệng vết thương, lại băng bó qua.

Trịnh Nhân đi theo đại phu đi bóc thuốc,  Tiết Trực ngồi lại nghỉ ngơi.
“Độc này…… Ngài có biện pháp gì không?” đại phu này từng làm việc ở y quán Hạnh Lâm Đường lớn nhất trấn trên, cũng nổi tiếng ở  các châu phủ. Chỉ là bây giờ tuổi lớn, tưởng niệm cố hương, liền mang theo một nhà già trẻ  trở lại.
Đại phu suy nghĩ một lát, nói: “Trước mắt thì xác thật không có việc gì. Nhưng độc kia xác thật là có, lão phu không dám chắc chắn, chỉ có thể tin vào may mắn.”
Trịnh Nhân nhíu chặt mày, “Nếu là tình huống nghiêm trọng nhất thì……”
“Sẽ ảnh hưởng đến tuổi thọ.”
*
Thời điểm Trịnh Tú tỉnh lại, đã là buổi chiều. Bên ngoài trời còn sáng, ánh mặt trời từ cửa sổ chiếu vào, ánh chiều tà tràn ngập cả căn phòng, vừa mở mắt, liền thấy hai đứa nhỏ đang canh giữ ở bên cạnh.
“Tỷ tỷ, ngươi tỉnh!” Hai đứa nhỏ trăm miệng một lời mà kinh hỉ nói.
Trịnh Tú còn cảm thấy có chút mê mang, miệng đắng chát, nghĩ đến hẳn là thời điểm hôn mê có người đút thuốc cho nàng.
“Các ngươi trở về bình an liền tốt rồi.” Vừa nói xong nàng liền cảm thấy giọng mình thật khô khốc.
Trịnh Dự vội đi thông báo cho Trịnh lão nhân cùng Trịnh lão thái, Tiết Thiệu chạy đến bên bàn rót cho nàng chén nước, Trịnh Tú nhận lấy uống liền hai hớp, mới cảm thấy trong cổ họng thoải mái không ít.
Trịnh lão nhân cùng Trịnh lão thái nghe tin mà đến, trên mặt đều mang theo tươi cười.
“Tú nha đầu tỉnh liền tốt, lúc cha ngươi đem ngươi ôm trở về dù kêu ngươi thế nào ngươi cũng không tỉnh, xém tí hù chết nãi nãi.” Trịnh lão thái nói, rồi sau đó ngồi vào giường đất bên cạnh, tiếp nhận chén trà trong tay Tiết Thiệu đút cho nàng uống, “Cảm thấy trong người có nơi nào khó chịu không?”

Trịnh Tú cả người vô lực, hơi chút xê dịch thân mình, liền cảm thấy nơi mắt cá chân truyền đến cảm giác đau đớn.
Trịnh lão thái nói: “Cũng may đại phu nói chân ngươi bị thương không có thương tổn đến xương cốt, xoa rượu thuốc, tịnh dưỡng một thời gian liền tốt.”
Trịnh Tú gật gật đầu, mình quanh phòng không thấy cha nàng cùng Triết Trực đâu liền hỏi: “Cha cùng Tiết thợ săn đâu?”
Trịnh lão nhân cùng Trịnh lão thái thức cả đêm qua để chờ tin, lại tốn cả buổi để chăm sóc cho Trịnh Tú, đại phu dặn dò xong, bọn họ liền trở về phòng. Bởi vậy bọn họ cũng không biết Tiết Trực bị rắn độc cắn , cũng hoàn toàn không biết hai người bọn họ đi nơi nào.
Trịnh Dự cùng Tiết Thiệu lại biết.

“Cha, hắn đưa Tiết thúc đi y quán. Tiết thúc bị rắn cắn……” Trịnh Dự vò vò vạt áo thấp thỏm nói.
“Rắn?” Trịnh Tú trừng lớn hai mắt, nghĩ đến tối hôm qua Tiết Trực đã cứu mình, “Có nguy không?”
Trịnh Dự lắc đầu, “Ta cũng không biết, chỉ nghe đại phu nói rắn kia có độc. Cha liền đỡ Tiết thúc, cùng đại phu đi rồi.”
Có độc!
Hai chữ này cứ vọng đi vọng lại trong đầu Trịnh Tú.
Thời đại này cũng không có thuốc giải độc rắn, nếu là thực sự có cái gì kịch độc…… Hậu quả tuyệt đối không dám tưởng tượng!
Trịnh Tú vừa vội vừa giận, hai đứa nhỏ không hiểu chuyện thì thôi đi, nàng lúc ấy lòng nóng như lữa đốt, không biết tự lượng sức mình mà cả gan mạo muội đi theo lên núi, ngược lại liên lụy người ta bị rắn độc cắn. Nàng cực kỳ ái náy và hối hận. Nếu không phải trên chân bị thương, đi đứng không tốt, khẳng định liền xuống giường đi theo  ra y quán nhìn.
*
Trịnh lão thái đi múc cho  Trịnh Tú một chén cháo.
Trịnh Tú lại uống xong một chén thuốc, mơ mơ màng màng mà ngủ rồi. Chỉ là nàng khuôn nghĩ đến thương thế của Tiết Trực, một giấc này cũng ngủ không yên ổn.
Đến khi tỉnh lại, hoàng hôn đã buông xuống, trong nhà đã thắp đèn.
Nàng xuống giường đất, mang giày vào, chân thấp chân cao nhảy ra khỏi phòng.
Trịnh lão thái đã nấu xong cơm chiều, đã dọn hết lên bàn, đang chuẩn bị ăn cơm.
Trịnh Nhân ở nhà chính cùng Trịnh Dự không biết nói cái gì mà Trịnh Dự uể oải ỉu xìu cúi đầu như cọng bún thiu.
“Cha, Tiết thợ săn thế nào?”
Trịnh Nhân thấy nàng ra ngoài, vội tiến lên đỡ nàng, “Ngươi như thế nào lại ra đây? chốc nữa cha đem cơm chiều vào cho ngươi.”
Trịnh Tú được đỡ ngồi xuống, “Ta không đáng ngại, đã bớt sốt. Chỉ là trên người không có sức lực gì, trên chân cũng không quá đau. Tiết thợ săn cùng A Thiệu đâu?”
Trịnh Nhân nói: “Bọn họ buổi chiều liền trở về rồi. Thấy ngươi uống thuốc xong liền đi ngủ nên cũng không kinh động đến ngươi.”
“Thương thế của Tiết thợ săn……”
Trịnh Nhân lắc đầu, “Đại phu cũng không dám chắc, chỉ kê đơn thuốc cho về uống xem như thế nào.”
Đến đại phu cũng nói không chắc……
Trịnh Tú càng thêm khổ sở và áy náy, tự trách rơi lệ nói: “Đều là ta sai, không biết tự lượng sức mình đi theo hắn lên núi. Kia rắn độc vốn là muốn cắn ta, hắn nếu không phải vì cứu ta……”
“Tỷ tỷ, ngươi đừng khóc, đều là ta sai.” Trịnh Dự tiến nắm tay áo nàng, khóc nức nở nói, “Đều là ta ham chơi, ta cầu A Thiệu mang ta đi đến đỉnh núi bên cạnh chơi nên mới bị lạc đường…… Tỷ tỷ, đều do ta!”
Trịnh Tú lúc này mới phát hiện đệ đệ khóc không ngừng sưng luôn cả đôi mắt.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro