CHƯƠNG 7: TRỞ VỀ NHÀ.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Dạ gặp ác mộng. Cô cảm giác rõ ràng mình đang bị cuốn vảo những ảo giác dữ tợn nhưng không thể thoát ra được. Trong cơn mơ mưa phủ đất trời, mùi bùn đất, mùi máu. Máu loang đỏ tầm nhìn. Máu trên cánh tay, máu trên mặt, mùi máu tanh quặn ruột. Và tiếng của mẹ Trang trách móc tại sao cô còn sống. Thỉnh thoảng Dạ cảm giác mình vùng dậy khỏi cơn mộng, ú ớ cổ họng và mở đôi mắt nhìn thẳng lên trần nhà. Cô biết đã trở về khách sạn, nghe được mùi thơm ấm áp ngay bên cạnh, nhưng trước khi cô kịp nhìn sang hướng ấy thì lại bị lôi tụt vào ảo ảnh kinh hoàng kia.

Khi nắng đã đứng bóng trên hàng cây dừa trước cửa sổ, Dạ trở mình dậy. Cô thấy mình nằm mỏng dính dán chặt vào nệm. Cả thân hình mềm nhũn, tứ chi bải quải. Cô năm im rất lâu nhắm nghiền mắt, cố gắng nhớ tường tận chuyện trước đó. Cô đã gặp mẹ Trang. Trang chết thật rồi và bà hóa điên rượt đuổi cô. Khải đón cô dứa mưa. Dạ giơ bàn tay lên thì thấy đã được băng bó cẩn thận, vẫn còn chút đau buốt của vết thương hở miệng nhưng tự cảm thấy ổn. Đầu nhức như búa bổ.

Một lúc rất lâu sau Dạ bỏ chân được xuống đất thì có tiếng cửa gõ. Xuân Thì xin phép vào. Cô bé nhìn Dạ đôi mắt sợ hãi.

-Sao chị đi xuống giường?

-Chị mắc mưa thôi mà em làm gì vậy?

-Chị ngất xỉu chứ mắc mưa gì.

-Em đi làm lại rồi à.

-MÁ em làm dữ với ổng ổng cho em đi làm lại. Mà em không đi làm lại lấy tiền đâu nuôi ổng. Ý trời, em quên..Em lên hỏi chị đói bụng không?

-Chút chút.

-Em cho người mang cháo cho chị nha.

-Chút nữa cũng được em.

-Ah em đã gọi xe rồi. Chiều 5h chị ra là vừa.

-Xe gì hả Thì?

-Xe về Sài Gòn...

-Về Sài Gòn?

-Anh Khải nói tụi em thu xếp. Em nhớ chị cũng đặt vé xe hôm nay mà. Anh Khải nhắn đưa chị đến tận bến xe vì chị không khỏe. Tan ca em đi với chị.

Xuân Thì đi ra khỏi phòng thì Dạ đột nhiên cảm thấy cô đơn. Dạ rất ít khi bị cảm giác này chiếm hữu mặc dù nếu có bảng xếp hạng cô đơn chắc Dạ phải đứng đâu đó trên hàng top ten. Nhưng, giống như một khiếm khuyết hình thể, một cái bớt sơ sinh, sự cô đơn của DẠ dần dần trở nên thân thuộc, thành một phần trong chính hơi thở của cô. Cho nên Dạ ít khi nhận ra nó. Hôm nay có lẽ vì đầu óc hoang mang cơ thể mệt mỏi. Điện thoại DẠ rung lên

-Bác Hà?

-Bác nói cháu phải gọi cho bác biết khi tìm ra gì mà?Nhiều việc quá cháu quên.

-CẢ tối bác gọi không được cũng hơi lo.

-Bác Hà...

-Gì hả Dạ?

-Có phải...trong lúc trị liệu, cháu đã kể bác nghe về cái chết của Trang?

-Dạ..bác nói rồi mà.

-Nếu không sao bác lại khẩn trương vậy? Bác biết Trang chết rồi cho nên lo lắng khi biết cháu đi lùng tin tức cô ấy.

-Dạ, bác và cháu không phải đang cố gắng tìm kiếm Trang hay ai hết. Chúng ta đang tập trung vào cháu, đừng quên việc đó.

-Tại sao cô ấy chết?

-Dạ, về thành phố sớm đi

DẠ thở dài, cảm thấy quá mệt mỏi để đóng vai cứng cáp. Tự thâm tâm cô nhận ra mình không đủ sức để chống chọi thêm một tin nhắn nào của quá khứ. Sự sợ hãi lúc chạy trong cơn mưa vẫn còn phảng phất lành lạnh.

-Được rồi, chiều nay cháu về.

-Lên gặp bác khi nào cháu ổn. Bác muốn cháu tự tìm cách bình ổn mình rồi đến bác. Còn nhớ bài tập hít thở không?

Hít thở tức là tự để cho mình từ từ nhận ra sự sống, là đem cái bầu khí quyển trần đầy sinh lực khỏa lấp sự chết chóc bên trong. Dạ học hít thở từ lần đầu tiên gặp bác sĩ Hà.

3h chiều người ta mang cho Dạ chén cháo thơm lừng mùi gạo nếp. 4h30 Thì gọi điện nhắn Dạ chuẩn bị ra xe. 5h cô trả phòng rồi ngồi bên cạnh Thì đi thẳng ra bến xe.

Tuyệt nhiên không thấy bóng Khải. Anh ta biến mất gọn sạch đến độ cô bắt đầu hoài nghi có thật tối qua anh ta ở cạnh cô trong lúc vừa mê vừa tỉnh. Khi Thì đưa cô ra đúng xe, con bé nắm bàn tay Dạ.

-Giữ sức khỏe chị ơi.Em cũng vậy.MÀ chắc chị không xuống đây nữa đâu?—Chị..không biết.

Dạ không thích sự chia tay. Nó làm cho bản thân cô bối rối, gặp lại cũng không thoải mái hơn. Cho nên chia tay hay gặp lại đều là những thứ cô tránh né. Đột nhiên Dạ ôm Thì. Con bé hơi giật mình, ở dưới này chắc không ai màu mè ôm nhau chia tay tạm biệt, chính cô cũng luống cuống với cái ôm của mình

-Gặp lại em sau nha.

-Ah chị Dạ, anh Khải nói chị cầm thuốc này xoa vết thương cho khỏi thẹo.

-Anh Khải không có ở khách sạn?

-DẠ không, tối đó mang chị về, sáng hôm sau ảnh đi lên Sài Gòn dặn dò tụi em công việc và chị

-..định cám ơn ảnh một tiếng.

-Nghe mấy bạn kể lại nhìn ảnh sợ lắm...bộ chị bị ai đánh hay sao hả chị? Anh Khải ra tay cứu chị?

-Không..chị đi đường vô ý đập vào người anh ấy.

-Ý trời..vậy mà tụi nó kêu nhìn ảnh căng thẳng hốt hoảng như là có đám đánh nhau.

-Chắc tại chị là khách có chuyện gì mang tiếng khách sạn.

-Em cũng không rõ. Thường thì ảnh bình tĩnh lắm, ít ai làm ảnh biến sắc. Có chị..hay tại chị đẹp quá?

Dạ từ lâu đã bỏ qua suy nghĩ vẻ đẹp của cô có mảy may gì liên quan hay đánh động đến anh ta. Dù sao, cũng vẫn nợ một tiếng cảm ơn. Vì tiếng nợ cảm ơn này mà đường về nhà không quá quạnh quẽ lo sợ như đã tưởng. Dạ không dám chộp mắt vì sợ sẽ mê sảng trong xe. Đầu cô vẫn nhức kinh khủng mỗi nghi nghĩ về Trang và người mẹ. Cuối cùng lại tìm cách đánh lừa bản thân, đưa ra những giả thiết tại sao người kia đứng đó trong cơn mưa?

Về đến SG thì gặp Huy. Nghe nó nhằn nhiết hết một trận cũng đặt chân đến nhà. Huy kêu bạn trai nó tối nay có thể ghé qua, nên đóng cửa phòng giữ thân.

Huy là dân đồng tính. Có anh bạn trai từ cách đây 5 năm, vẫn mặn nồng vui vẻ. Có lẽ vì đồng tính nên Huy chịu đựng nổi cái lạnh nhạt nhát gừng trộn lẫn sự bức xúc bốc đồng của Dạ.

Dạ không ngủ được. Cô lại rơi vào cái vòng mất ngủ khổ sở như hồi sau tai nạn. Dạo đó Dạ tối nào cũng đi tới đi lui, Huy gọi cô là con ma của đời hắn vì vậy. Ngủ không được mà thần kinh kiệt quệ rệu rão đòi được nghỉ ngơi. Nhắm mắt lại thì những tiếng động xung quanh nhỏ giọt vào lỗ tai. Bây giờ lại mất ngủ. Không nghe được tiếng động gì, chỉ cảm thấy đầu đặc nghẹt quá nhiều suy nghĩ, những suy nghĩ dở dang. Dạ nghĩ về tiếng kêu tên mình lúc đó. Khải kêu "Dạ...". Anh kêu cô như khi ai đó bị đau thì thốt lên xót xa. Anh kêu cô như ai đó tìm được vật gì bỏ quên thì mừng rỡ reo. Anh kêu cô như đã kêu hàng ngàn lần trước đó cái tên này, như anh đã đứng đợi ngay chỗ ấy đợi cô chạy đến. Dạ nhớ ra mình có số điện thoại. Trong đêm mất ngủ đã gọi đến như ngoài vùng phủ sóng. Lại ý tưởng châm biếm hiện ra trong đầu...

Dạ xuống sắc rất nhanh vì thiếu ngủ. LÀn da trắng nõn của cô xạm lại, gò má nhô cao. Huy thốc Dạ đi gặp bác sỹ Hà. Nó nói thần kinh yếu như cô lại còn lao đầu vô nhà thương điên, tính đăng ký hộ khẩu ở đó sao.

Cuối cùng Dạ tìm bác sĩ Hải.

-cháu không ngủ được.

-Bác cũng đoán vậy.

-Bác ...Bác biết Trang chết mà vẫn muốn cháu đi tìm cô ấy là sao?

-Dạ..bác nói rồi, lựa chọn là ở cháu. Đừng níu bác chỉ vì bác là người ghi chép lại

-.Bác..có người đàn ông nào xuất hiện trong những lời kể của cháu?

-Cháu gặp ai ở đó?

-Người lạ, nhưng cũng có thể ai đó cháu quen giống vậy.

-Quen như thế nào?

-Quen như kiểu rất quen, đã không còn gì che dấu nhau.

-Dạ, việc này không thể. Chúng ta không thể sống với ai mà không có bí mật nào đó.

-Vậy sao..Cảm giác anh ta đã hiểu cháu rất rõ.

-Biết đâu cháu yêu rồi

Ay dà..như vầy là yêu ư? Mệt mỏi, hoài nghi mất ngủ luôn đây bác.

-Bác sẽ lên lịch trị liệu trở lại.

-

-Bác, còn mẹ Trang, tại sao bà ta lại đòi cháu chết đi.Bác không biết, cháu cứ thử nghĩ xem.Nhưng mỗi lần nghĩ tới thì đầu nức như có ai cầm búa chẻ đôi

-.Não bộ có khả năng tự vệ. Những cơn đau đó chính là sự tự vệ của não bộ.

-Từ cháu hả?

-Từ mọi thứ. Bất an, lo sợ, trốn tránh, đau khổ, thậm chí là hạnh phúc.

-Cháu...

-Cháu đang làm rất tốt. Chúng ta có thể bước qua giai đoạn cuối của việc trị liệu.

-Cháu sẽ kéo dài được trí nhớ của mình?

-Hiện tại thì vẫn kiểm soát được. Nếu mọi việc ổn cháu sẽ không phải lo nữa. À còn bây giờ, làm gì đó để tập trung, sẽ kiểm soát được chứng mất ngủ và nhức đầu.

Dạ lao vào vẽ. Những bài cộng tác, rồi vẽ cho chính mình. Đến cuối ngày nhắm mắt lại chỉ thấy vệt màu loáng thoáng. Từ từ ngủ chậm rãi. Từ từ dịu lại những cơn đau.

Đúng lúc đó DẠ nhận được tin những bức tranh của Dạ đã có người mua hết. Đầu năm DẠ gửi mấy bức vẽ của mình cho phòng triễn lãm bạn trai của Huy tham gia buổi đấu giá góp tiền xây quỹ cho trẻ em mái ấm. Cũng lâu không nghe nói tới Dạ đã cho qua việc ấy cho đến lúc nghe giọng Huy gào lên trong phone.

-Mày chuẩn bị cho tao ăn 1 chầu hoành tráng đi Dạ

-Có nỗi một bữa cho cái miệng mày không?

-Con hâm. Bán hết trong buổi đấu giá, cao nhức mắt luôn.

-Cao? Ý mày là được mua với giá cao.

-Đủ cho mày có tiền lấy chồng rồi.

-Giỡn hay hen.

-Lại còn đặt hàng cho họa sĩ vẽ thêm.

Dạ dù không muốn cũng đã cảm thấy bất ngờ. Hôm sau được giao tận tay phần trăm của việc bán hàng cô càng thêm sững sờ.

-Tao bảo đảm mày là nhà giàu thứ dữ!

Người giàu thứ dữ chơi ngông gần đây Dạ có biết một người. Dạ nghĩ ngay đến Khải. Anh ta lại giở trò đại gia theo đuổi gái đẹp kiểu tung tiền? Không hiểu sao Dạ kiên quyết gạt bỏ hình ảnh ấy khỏi Khải. Anh ta quá lạnh lùng để làm một điều bốc đồng như vậy.

Dạ đồng ý đi dự buổi dạ tiệc của phòng triễn lãm. Họ tổ chức buổi ăn tối gặp gỡ khách vip và tác giả. Dạ mặc bộ áo đầm màu tím của mình. Lần thứ hai trong đời.

Huân chính là người mua hết những tác phẩm của cô.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro