CHƯƠNG I: LỆ RƠI ĐÊM TÂN HÔN

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Một không gian yên tĩnh...Bầu trời bắt đầu dần xế, mặt trời cũng đã nằm yên phía sau những dãy núi kéo dài như đến tận chân trời.Đâu đó tiếng vó ngựa đang rồn rã khắp không gian xung quanh.Từ phía xa xa là một đoàn người với số lượng trên dưới trăm người, trên người họ mặc những bộ y phục màu đỏ.Đoạn giữa là kiệu hoa của tân nương, một chiếc kiệu được dát vàng lộng lẫy lấp lánh làm bật sáng không gian đang dần lụi tàn trong đêm tối.Một lễ thành thân sắp diễn ra sau đó, nhưng vị tiểu nương tử ngồi bên trong kiệu hoa lại mang một nét u buồn khó tả.Làn môi xinh xắn được tô đỏ, làn da trắng như nhợt nhạt, ánh mắt nhìn vô hồn về trước mặt. Thấp thoáng trong ánh mắt nàng một nỗi bi ai khôn xiết không biết phải kể cho ai nghe.Nàng thân là thiên kim tiểu thư của Trần gia, tên Trần Thi Nhi.Nay nàng phải thuận theo ý cha mẹ làm dâu một kẻ mà nàng chưa hề biết mặt, thậm chí không biết là già hay trẻ, là xấu hay đẹp.Nàng đã dùng cái chết để đe doạ nhưng vô ích, mọi việc vẫn đâu vào đó.Đoàn người rước kiệu vẫn hối hả đi thật nhanh đến nhà trai để không lỡ mất giờ tốt, bất chợt ô cửa sổ nhỏ của chiếc kiệu bị một làn gió thổi bay tấm màn che.Hiện ra trước mắt nàng thoáng qua là một thân người nữ nhân với y phục trắng toát, tóc xoả dài mờ mờ ảo ảo vô cùng hãi hùng.Nàng không sợ, thần sắc vẫn bình thản không bận tâm, chợt một giọngnói vang vọng hoà vào gió khiến người nghe không phân biệt được đólà người nói hay là tiếng gió rít mà vôcùng não nùng đáng sợ."Hãy cho ta mượn thân xác ngươi..."Nàng bắt đầu cảm thấy sợ hãi, cố rướn người quay lại xem thì vị nữ nhân đó đã tan vào hư vô, chỉ có nàng là nghe được những gì ban nãy.Bất chợt một bàn tay thon dài đầy xương xẩu từ đâu ra túm lấy một bênvai nàng nắm chặt, từ từ trượt xuống cơ thể nàng.Thi Nhi sợ hãi khóc thét lên cố đuổi thứ đó ra nhưng cuối cùng chỉ vô ích.Trên chiếc giường tân hôn của đôi phu thê mới cưới, ngoài cửa trang trí những hoạ tiết long phụng vô cùng bắt mắt.Thi Nhi bật dậy, mồ hôi đầm đìa...Tim nàng đập dồn dập không ngừngnghĩ, tay đặt lên ngực tự trấn an mình."Thì ra chỉ là mơ..." nàng cố hít thật sâu.Chợt nhìn sang bên cạnh, vị nam nhân cùng nàng bái đường thành thân đã biến mất tự khi nào, cũng không rõ nàng đã ngủ thiếp đi từ bao giờ.Đêm nay là đêm động phòng của nàng và phu quân, nhưng hồ như chàng vẫn chưa quay lại, hoặc có thể chàng đã đến rồi lại rời khỏi...Đã sắp qua đêm vậy mà nàng vẫn còn là một thiếu nữ trong trắng, lòngtự thấy buồn vì có lẽ mình không đủ xinh đẹp kiều diễm để chàng ngó ngàng đến chăng?Gạt bỏ mọi ý nghĩ ra khỏi đầu, nàng vội ra khỏi phòng mà vẫn mặc lễ phục trên người.Cứ đi loanh quoanh Thiên gia phủ, nhà chồng của nàng, bất ngờ chân nàng khững lại.Trước mắt là một nam nhân cao ráo thân hình vạm vỡ, những đường nét trên gương mặt đẹp tựa thiên thần đang ôm ấp một nữ nhân xinh đẹp khác.Bất ngờ tim nàng lại cảm thấy nhói đau mà không hiểu vì sao, nàng thậm chí không biết hắn có phải là phu quân của mình hay là không.Nhưng những gì đang diễn ra trước mắt thật khiến người xem cảm thấy đau mắt và khó chịu.Nàng cố hít một hơi thật sâu, cố đứng vững quay người lại bỏ đi nhưng vì quá bối rối nàng đã sơ ý vấp phải chậu hoa bên cảnh và ngã ra đất.Nàng cố gượng bật dạy nhưng có vẻ như nàng đã bị thương, chân nàng cảm thấy rất đau.Đôi tình nhân kia đang quấn quýt vớinhau chợt bị thu hút bởi tiếng động vừa nãy, vị mỹ nhân kia liền chau mày khó chịu: " Tử Đăng, chắc là do mèo thôi mà..."Vị nam nhân kia hồ như không đoái hoài lời nói của cô ấy, như hắn đã biết được sự việc, liền đứng dậy đi về phía trước.Thi Nhi vẫn cố gượng chóng tay đứng dậy, bất ngờ thân hình cao lớn ấy xuất hiện trước mặt nàng. Nàng đành nhìn hắn bằng ánh mắt bất lực"ta chịu thua thật rồi". Vốn dĩ không muốn làm phiền đôi nam nữ kia."Tại sao nàng lại đến đây?" Hắn hỏi nàng, nhưng nàng là gì của hắn mà hắn dám hỏi như vậy?Thiên gia xưa nay là người của Phong Quốc, một đất nước hùng mạnh ngự ở phía Đông Bắc. Còn nàng chỉ là một tiểu nữ người An Diệt Quốc, tuy hai quốc gia có nền văn hoá không khác nhau là bao nhưng điều khác biệt rõ rệt chính là lễ nghi hôn lễ của Phong Quốc, đó làlý do đến nay nàng vẫn chưa biết mặt phu quân của mình.Thi Nhi vẫn im lặng, đột nhiên vị nữ tử kia liền đi đến ngã vào lòng vị nam nhân mang tên Tử Đăng đó không chút ngại ngùng."Thì ra đây chính là Tân nương tử của chàng sao?"Hắn liền ôm lấy cô gái dỗ dành:"Phải, nhưng ta vẫn yêu nàng nhất...""Không! Thiếp không chịu! Chàng phải cưới thiếp làm chính thất cơ..." Vị nữ nhân đó nũng nịu.Thật là một cảnh tượng khiến người ta muốn nôn mà nôn không xong, Thi Nhi giờ đã hiểu rõ chính hắn là phu quân của mình.Cũng không ngờ được là trong đêm tân hôn của mình mà lại bên cạnh một nữ nhân khác ôm ấp nhau giữa đêm khuya thanh vắng như vậy.Nàng dường như đã thấu được con đường phía trước mình đang đi rồi.Nàng bất chợt rơi nước mắt, những làn nước mắt chứa đựng nỗi đau thương thống khổ của nàng, sự tuyệtvọng đang lấp dần trái tim nàng.Hắn yêu cô gái ấy, cớ gì lại phải lấy nàng làm chi chứ? Nàng chỉ hy vọngphu quân mình là một nam tử yêu thương mình, hoặc dã chỉ cần có nghĩa thôi cũng đủ, cho dù hắn là một lão già đi nữa thì nàng vẫn gật đầu ưng thuận.Nào ngờ đâu sự việc lại ra thế này...Tử Đăng như mềm lòng trước nhữnggiọt lệ của cô gái nhỏ bé đang ngã dưới đất, liền buông nàng mỹ nhân xinh đẹp kia khuỵ một gối xuống nhìn nàng."Tử Đăng..." vị nữ nhân gọi hắn trong chất giọng khó chịu, nàng ta bậm môi tức giận nhưng không làm gì được.Hắn liền nắm lấy tay Thi Nhi kéo nàng đứng dậy, sau đó vội bế xốc nàng lên."Đợi ta..." Hắn quay sang nói với vị nữ nhân.Hồ như nàng ta vì khó chịu quá nên chẳng mảy may phản ứng lại, lòng chỉ muốn giết chết ả tiện nhân kia, rõ ràng là kẻ đến sau mà lại được chàng yêu chiều ngay lần đầu gặp mặt như vậy.Tử Đăng bế nàng trở về phòng, nhẹ nhàng đặt nàng lên giường..."Sau này đừng đi lung tung nữa... Kẻo lạc đường đấy, Thiên gia này không nhỏ đâu..." Có ai ngờ được bên trong con người mang giọng nóiấm áp này lại là một tâm hồn sắt đá, một kẻ chẳng hề biết tình là thứ gì. Còn đáng sợ hơn kẻ luôn tỏ ra thần sắc lạnh lùng bên ngoài.Thi Nhi mắt vẫn nhoè lệ, nếu nhỡ nàng đã yêu hắn từ cái nhìn đầu tiênthì nàng sẽ phải khổ lắm sao? Tại sao chứ? Tại sao nàng lại được định gả cho hắn."Tôi hiểu rồi..." Nàng thốt ra một giọng nói dịu dàng tựa làn gió thoảng qua.Không khỏi khiến hắn rúng động."Chân nàng không sao chứ?" Nói rồi hắn vén váy nàng lên để xem vết thương nơi chân nàng.Thi Nhi nhìn xuống, cổ chân đã ửng đỏ tự bao giờ, cảm giác vô cùng nhứt nhói.Tử Đăng vẫn kiên trì xoa bóp chân cho nàng, mặc cho nàng đang cảm thấy khó chịu vì sự ân cần của hắn, càng làm như vậy sẽ khiến cho nàngcàng yêu hắn hơn, như thế thì sẽ càng đau khổ.Khi Thi Nhi đã dựa người vào góc tường ngủ từ lúc nào, Tử Đăng mới nhẹ nhàng bế nàng nằm xuống chỉnh lại tư thế ngủ, sau đó đắp chăn lại giúp nàng.Khi bóng hình đó khuất sau hai cánhcửa đang dần khép lại, hoá thành chiếc bóng đen rồi khuất dạng.Thi Nhi mới trầm tĩnh mở mắt ra, đôi mắt đẫm lệ khi nhận ra hắn là một người vô tình những lại chứa chan tình, chứa chan tình mà lại vô tình.Thật khiến trái tim nàng đau xót rã rời. Nàng đã làm gì nên tội mà trời bắt nàng phải chịu như vậy?

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro