CHƯƠNG II: ĐÓ KHÔNG PHẢI LÀ MỘT GIẤC MƠ

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Trời bắt đầu rạn sáng, Thi Nhi vẫn đang chìm trong giấc ngủ một cách êm đềm.Một nha đầu tì nữ đã bàng hoàng khinhìn thấy cô nằm ngủ một mình trêngiường mà trên người vẫn còn mặc hỷ phục, tự hỏi Thiếu gia mình đã đi đâu rồi? Đêm qua không bên cạnh Thiếu Phu nhân sao?Định mở miệng đánh thức Thi Nhi, chợt từ ngoài cửa Tử Đăng đã đi vào.Tiểu Nha đầu vội cúi đầu chào ThiếuGia:"Phu Nhân và Lão gia cho gọi Thiếu Gia và Thiếu Phu nhân...""Được rồi, ngươi mau ra ngoài... Để ta đánh thức nàng ấy dậy..." Hắn đưa tay phủi phủi bảo lui.Nhưng có vẻ như nha đầu này vẫn còn nhiều điều khó hiểu trong đầu, chân vẫn chần chừ không muốn bỏ đi..."À Khoang đã..." Tử Đăng chợt nhớ ra điều gì đó "Chuyện này... không được nói cho cha mẹ ta biết, đêm qua chỉ là ta ra ngoài uống rượu cùng bạn bè, cho nên say quá ta đã qua đêm bên ngoài... Không có chuyện gì đâu..."Như đã thoả sức hiếu kỳ của cô, tiểunha đầu vội cúi người rồi lui ra khỏi phòng, không quên đóng cửa lại.Tử Đăng ngồi lại bên cạnh Thi Nhi, ngắm nhìn tư thế ngủ vô cùng nhàn nhã của nàng, nhưng buông hết tất cả ưu phiền.Bất chợt đưa tay đặt lên má của nàng với cử chỉ vô cùng nhẹ nhàng.Nhãn cầu của Thi Nhi bắt đầu động đậy, bắt đầu cảm nhận xúc giác trên cơ thể, nàng cảm thấy có ai đó đang sờ lên má mình, cảm nhận được hơi ấm từ bàn tay ấy, nàng vội nhướn mi lên từ từ, những cọng lông mi dài thưa thưa bật nhè nhẹ lên.Hình ảnh đầu tiên đập vào mắt Thi Nhi là một nam nhân dung mạo khôingô, mắt vẫn đang dõi nhìn nàng không chớp mắt.Có phải đây chính là mơ? Nàng tự nhủ.Người này chính là phu quân của nàng và nàng chính là nương tử của hắn.Nhưng sau đó hắn đã thu tay lại rồi đứng phắt dậy:"Nàng mau dậy đi, rồi ra dâng trà cho cha mẹ..."Rồi hắn xoay lưng về phía nàng rồi đi ra ngoài cửa, Thi Nhi bật ngồi dậy tay xoa xoa hai bên thái dương:"Có lẽ ta đã suy nghĩ nhiều quá rồi... Chàng không phải loại đàn ông vậy đâu, chàng vẫn rất tốt với ta mà..."Bên ngoài, nha đầu ban nãy vội đi đến trên tay bê một thau nước ấm chờ nàng rữa mặt và thay y phục.Đâu đó hoàn tất, Thi Nhi cùng Tử Đăng ra sảnh đường ra mắt cha mẹ chồng và dâng trà theo phong tục của Phong Quốc.Sau đó, mẹ chồng cô vội giục cô cùng Tử Đăng ra ngoài dạo, ngắm nhìn kinh thành Phong Quốc tráng lệ.Quả thật Phong Quốc tuy không khác An Diệt cho mấy, nhưng lại rất rộng lớn náo nhiệt hơn.Đi mãi, nàng vẫn ngẫm nghĩ, miệng cũng không dám đòi Tử Đăng mua cho mình thứ gì đó. Thông thường thì thân là nữ nhi, vẫn luôn thích những món đồ làm đẹp như trang sức, vải vóc, riêng nàng chẳng mảy may quan tâm lắm.Từ nhỏ, y phục đến phụ kiện trên người là do một tay mẹ nàng chuẩn bị, nàng vốn dễ tính nên không quantâm, màu mè cũng được, giản dị cũng được, cho nên nàng làm lơ những thứ ấy cũng không có gì lạ, nhưng mặc dù đôi khi nàng không thể cưỡng lại bản tính của mình, mắtliền loé sáng khi nhìn thấy một chiếcvòng ngọc màu huyết đang trước mặt tại một quầy trang sức.Không để nàng nói gì, cũng chẳng hỏi, Tử Đăng nhận thấy thần sắc nàng thay đổi khi nhìn thấy thứ mìnhthích, hắn vội ngoắc tay chủ tiệm:"Mau gói chiếc vòng này lại cho ta..." Chủ quầy vội gật gật vui vẻ gói lại."Tử Đăng, thiếp..." Cô định từ chối nhưng lại không thể nói rõ là như thếnào, đôi chân mày liền nhíu lại."Ta hy vọng nàng thích món quà này..." Nói rồi Tử Đăng liền mỉm cườivới nàng, một nụ cười ấm áp.Chủ quầy tươi cười chào hàng Tử Đăng vài món khác, hệt như hắn là khách hàng thường xuyên của quầy, nhưng Tử Đăng vội từ chối và hẹn hôm sau sẽ cùng Thi Nhi ghé.Cô nhớ ra hôm qua, Tử Đăng và vị nữ nhân hôm qua, có quan hệ gì với nhau?Ngốc! Nam nữ đêm hôm khuya khoắc lại ôm ấp nhau như vậy khôngphải tình nhân thì là cái gì? Nhưng tại sao hắn không lấy cô ta, sao lại chịu thành thân với nàng chứ?Nàng có nên hỏi Tử Đăng như thế không?Thấy thần sắc nàng thẫn thờ, Tử Đăng liền nghĩ đến chuyện hôm qua,có bao giờ nàng ấy nghĩ đến? Chắc hẳn sẽ nghĩ đến rồi, huống hồ nàng lại là một nữ nhi nhạy cảm, không phải là con người lạnh lùng."Hôm qua, ta hy vọng nàng sẽ khôngnhắc đến. Chắc có lẽ nàng đã hiểu rồi..." Tuy rằng giọng nói của Tử Đăng vô cùng điềm đạm nhưng lại khiến từng mạch máu trong tim Thi Nhi như đứt ra từng đoạn.Nhưng nàng vẫn ngước lên, gật gật mỉm cười, nước mắt nuốt nghẹn vào trong, chỉ thấy đôi mắt long lanh nhưngấn lệ."Thiếp hiểu mà..."Hiểu? Nàng hiểu sao? Tử Đăng tự hỏi, thấy nàng quá thuận tình với mình, tại sao nàng không phản đối? Có người phụ nữ nào lại đồng ý phu quân của mình ngày đêm bên cạnh nữ nhân khác chứ?Nàng thật là con người khó hiểu, haynàng đang ôm trọn nỗi đau trong lòng? Nhưng hắn biết làm gì bây giờ?"Nếu nàng thấy khó chịu, nàng cứ nói thẳng, ta không ép nàng phải cười với ta mỗi khi nàng buồn đâu..."Tử Đăng dừng chân lại nhìn nàng một cách nghiêm trọng."Không, thiếp không buồn gì cả. Đó là hạnh phúc của chàng mà, sao thiếp lại buồn? Vã lại chúng ta chỉ vừa thành thân, chưa hề có tình cảmgì nhiều, sao thiếp lại buồn chứ?"Thi Nhi gật gật mỉm cười, đôi mắt híp lại lộ rõ hàng lông mi dài cong cong của nàng.Lại một ngày nữa trôi qua nhanh chóng, trống trãi hệt như tâm trạng của Thi Nhi. Nàng vẫn ngồi trong căn phòng lạnh lẽo ấy.Trời đã khuya, ắc hẳn mọi người đã ngủ, tại sao nàng lại ngồi đây? Ngồi đợi ai?Tại sao nàng lại không thể chợp mắtnỗi? Trong lòng nàng đang xáo trộn vì một lý do nào đó.Nàng không thừa nhận nàng có cảmtình với Tử Đăng.Tử Đăng, giờ hắn đang vui vẻ bên người ấy, còn nhớ đâu về nàng nữa? Sao nàng lại cứ cố chấp đợi hắn... Đợi bóng hình nam nhân đó xuất hiện trước mặt mình? Một nỗi niềm quá xa vời. Nàng không thể níu hắn về trái tim mình.Bất ngờ một cơn gió thoảng qua làmrung bần bật cánh cửa trước mắt.Một cái bóng đen xuất hiện sau cánh cửa, đôi mắt nàng loé lên tia hyvọng...Cánh cửa mở ra, một nữ nhân xinh đẹp như tiên giáng trần tóc đen xoả bồng bềnh bước đến trong bộ y phục trắng toát từ đầu đến chân.Niềm hy vọng trong tâm nàng vụt tắtbay theo làn gió buốt.Thi Nhi đứng dậy:"Cô là ai? Sao lại vào đây?""Ngươi! Không nhớ ta sao?" Cô ta đi nhanh đến nơi nàng đứng nhanh như lướt gió, phút chốc đã đứng trước mặt nàng, cô ta cao hơn cô một chút."Ta đã nói rồi..." Cô ta im lặng một chút, bàn tay trắng thanh thoát của cô ta đưa lên má của nàng và xoa nhẹ.Bất chợt Thi Nhi cảm thấy cơ thể mình như bị thứ gì đó khoá chặt lại, không thể cử động. Tay còn lại của cô ta ôm siết lấy vòng eo của nàng.Thi Nhi cố gắng cử động nhưng không được, thực ra cô ta là ai? Sao lại có mặt ở đây? Và tại sao nàng lại không thể cử động được, cô ta đã dùng yêu thuật gì?Vị nữ nhân xinh đẹp lướt tay lên kéo một vai áo nàng xuống lộ rõ bờ vai trắng mịn màn, cô ta đưa cằm phía trên vai nàng, miệng nói vào tai nàng:"Hãy cho ta, mượn thân xác của ngươi..."Sau đó liền cắn mạnh vào vai Thi Nhi, một dòng máu đỏ tươi bắt đầu chảy ra.Thi Nhi to mắt thất kinh, thì ra giấc mơ đó...

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro