CHƯƠNG IX

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Hồ như suốt ngày Thi Nhi chỉ lãn vãn xung quanh Thiên Gia phủ không rời một bước, cũng bởi nàng đâu có việc gì để làm ở ngoài, mọi việc đều do Tử Đăng làm tất, vã lại, với tục lệ từ cổ chí kim, phụ nữ chỉ có thể làm việc bếp núc, nuôi dạy con, không có quyền ra ngoài kiếm tiền.Vào đêm đó, Tử Đăng vừa rời khỏi cửa hiệu trở về Thiên gia phủ như mọi ngày, khi lướt qua một tiệm ăn nhỏ, trên chiếc bàn thô sơ là hai người đàn ông vừa ăn mì vừa trò chuyện với nhau, sẽ chẳng có gì để ý nếu như câu chuyện không nhắc đến ba từ "bạch y nữ".Chuyện là hai người họ bàn về vụ hỏa hoạn đã thiêu toàn bộ Thanh Phong lâu thành than trong một đêm, nhưng phải nói đến đêm đó đã có người nhìn thấy bóng dáng một nữ tử mặc bạch y bước ra từ thanh lâu rực lửa ấy, trên người bê bết máutrông vô cùng khiếp sợ.Đó là manh mối duy nhất và cực kỳ quan trọng để quan phủ truy ra tung tích của hung thủ.Chỉ dừng lại vài khắc nghe hết đoạn đối thoại, hắn thở hắt một cái rồi đi nhanh về nhà.Trong tâm trí hắn vào lúc đó chỉ muốn gặp ngay Thi Nhi, rõ là hắn không muốn đem nàng giao cho quan phủ, dù sao nàng cũng là thê tử của hắn.Khi mở cửa phòng ra, Tử Đăng bất ngờ giật mình khi thấy Thi Nhi đã ngồi trên ghế gác một tay lên bàn đang nhìn mình chầm chầm."Sao nàng lại ngồi đó?"Thi Nhi khẽ mỉm cười:"Đợi chàng...""Đợi?" Hắn tròn mắt ngạc nhiên, không phải ban sang nàng ta sợ hắnchết khiếp đi được hay sao mà bây giờ vẫn vô tư đợi hắn về. Chẳng lẽ"mùi vị" hôm qua nàng ta chưa nếm đủ hay sao? Rõ là nàng ta vô cùng khủng hoảng, sao nay lại tỏ ra như không có gì?"Phải, thiếp đợi chàng đó..." Dứt lời nàng liền đứng dậy đi đến nơi Tử Đăng đứng, chợt Thi Nhi ngã một bên người vào ngực hắn, một tay đặtlên ngực hắn vuốt ve viền áo.Tử Đăng có chút sững sờ trước hànhđộng này, đúng như người hắn đang muốn tìm, là chính Thi Nhi lúc này.Nhưng tìm không có nghĩa là để tâmrồi đem lòng thương nhớ, vốn dĩ cũng cùng một Thi Nhi mà ra thì cầngì phải thương, phải nhớ? Chỉ là có thể vì lý do nào đó cho nên cách cử xử của nàng ta có vẻ khác lạ, suy cho cùng hắn cũng chưa tìm ra lý dovì sao lại như vậy, nhưng chắc chắn sẽ không bỏ qua.Chỉ cần hắn phối hợp với hành động hiện giờ của nàng ta thì sẽ biết liệu nàng ta có giả vờ hay là thật, vì chính Thi Nhi hôm qua không thể nào là giả vờ được."Sao lại đợi ta?" Hắn chợt thay đổi chất giọng, không còn là Tử Đăng cótính khí ôn hòa như mọi khi."Vì... thiếp nhớ chàng... rất nhớ chàng" Chợt tay Thi Nhi trườn lên cổhắn, chân nhón nhẹ lên, vòng đôi tayxinh xắn ôm chặt cổ hắn. Đôi mắt lim dim đầy mê muội.Tử Đăng không những không đẩy ra vì hành động khác lạ này, ngược lại hai tay trườn xuống ôm chặt lấy vòng eo nhỏ bé của Thi Nhi.Vốn dĩ Thi Nhi là nữ nhi An Diệt nên thân hình nhỏ nhắn hơn nữ nhi Phong Quốc, nên có thể nói khống chế được nàng là điều dễ như trở lòng bàn tay, nhưng nay Thi Nhi lại tự..."nộp mạng" cho hắn vậy thì không thể từ chối được rồi.Tử Đăng chợt mỉm cười trong ý nghĩ bắt đầu xuất hiện tà tâm."Chẳng phải hôm qua... nàng sợ ta lắm sao?"Hắn chợt di chuyển bàn tay xuống bên dưới đặt lên phần nhô cao nhất của thân dưới Thi Nhi."Hôm qua..." Nàng ta ngưng lại một lúc, ánh mắt vẫn nhìn hắn đầy quyếnrũ "Vì là "đêm đầu tiên" nên phải tạo chút không khí cho chàng chứ, hôm nay thiếp sẽ không niệm tình đâu..."Tử Đẳng khẽ nhướn một bên mày? Có nên tin lời nàng ta không, hay ThiNhi vẫn đang chơi trò "mèo vờn chuột" với hắn, rõ là nàng ta là"chuột" còn hắn là "mèo" mới phải.Đột nhiên bàn tay đang đặt ở thân dưới siết chặt khiến bờ mông đầy đặng trở nên méo mó.Thi Nhi bật thốt lên.Nghe thứ âm thanh mà Thi Nhi thốt lên, hắn vô cùng phấn khích, nhưng chợt buông lỏng bàn tay đó ra."Nàng thật sự... muốn đêm nay ta... và nàng...?" Hắn cúi xuống cắn nhẹ lên môi Thi Nhi, thừa lúc đó nàng ta liền quấn lấy môi hắn hôn say đắm, rõ ràng "xuất chiêu" vô cùng điêu luyện, không giống những cô gái e lệthục nữ như Thi Nhi mọi ngày, thậm chí nàng ta trông vô cùng thơ ngây đến ngốc ra, chẳng hiểu sao hôm nay mọi thứ đều vượt ngoài tầm kiểm soát của hắn.Nhưng rõ ràng là Thi Nhi bây giờ không hề giả vờ, nàng ta nên hiểu một khi hắn đã muốn thì nàng sẽ không tài nào thoát khỏi hắn.Tay Tử Đăng trườn khắp cơ thể Thi Nhi không bỏ sót một chổ nào, từ từ cởi từ lớp y phục của nàng ra đến khi chỉ còn lớp áo yếm xin xắn đang ôm lấy đôi gò căn tròn của nàng.Hắn chợt nhấc bổng Thi Nhi lên tiến về phía chiếc giường cách đó không xa.Thân người đè lên cơ thể nhỏ bé củanàng, nhưng chợt hắn khựng lại khi nhận ra Thi Nhi đang bắt đầu cởi đaieo của mình, kéo từng lớp y phục trên người hắn ra.Tử Đăng vội lờ đi không quan tâm đến, bởi bản năng gần như đã chiếmtrọn lý trí của hắn.Chuyển xuống hõm cổ, thoáng nhìn thấy hai chấm đỏ đã biến mất, hắn lại tiếp tục hôn lên cổ Thi Nhi vườn hôn vừa cắn nhẹ.Nhưng một ý nghĩ liền xẹt ngang trong não hắn...Rõ là chuyện ban nãy, nếu hắn không nhắc khéo Thi Nhi, sẽ có ngày nàng sẽ bị quan phủ tra ra.Chợt Tử Đăng dừng lại, đây là chuyện hệ trọng không chỉ Thi Nhi, cả Thiên gia sẽ gặp đại họa, chuyện này không thể không bàn.Hắn bật người ngồi dậy.Thi Nhi lấy làm lạ liền chau mày:"Chàng sao vậy? Có chuyện gì sao?"Thi Nhi tự hỏi, mình lộ tẩy rồi sao, nàng vốn dĩ không phải là Thi Nhi mà hắn thường gặp, chính là người tình trăm năm của chàng, Tử Uyên Bạch Hồ, chỉ là còn vài lý do không thể tiết lộ nên tạm thời không thể nóicho chàng biết nàng chính là Tử Uyển."Chuyện nàng phóng hỏa Thanh Phong Lâu, quan phủ đã có manh mối, có người đã nhìn thấy nàng trong bộ bạch y loang lỗ máu bước ra từ Thanh Phong lâu rực lửa..."Thi Nhi vẫn bình thãn không mảy may sợ sệt, liền ngã người vào lòng Tử Đăng:"Chàng sợ gì? Sợ thiếp sẽ bị quan phủ bắt? Sợ hằng đêm sẽ không thể cùng thiếp... vui vẻ? Hay sợ ảnh hưởng đến cơ nghiệp của Thiên gia?"Tử Đăng không nói gì, chỉ im lặng, trông hắn vô cùng lo lắng, sắc mặt đã đanh lại.Một lúc sau mới hé môi:"Nàng định thế nào?""Thế nào?" Thi Nhi nhắc lại "Đó là chuyện của thiếp, chàng cứ yên tâm!Thiếp sẽ lo liệu, sẽ không ảnh hưởngđến cơ nghiệp của Thiên gia, càng không hại được thiếp đâu..."Tử Đăng có vẻ hoài nghi, không hiểunàng ta sẽ định làm gì, nhưng thôi thì tạm tin dù rằng cảm giác của hắnhiện giờ hệt như ngồi trên đóng lửa.Đêm đó, Tử Đăng không tài nào chìm vào giấc ngủ sâu được, mọi hoan lạc, hỷ, ái đều tan biến không còn một vết tích.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro