CHƯƠNG X

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Suốt những ngày hôm sau, câu chuyện về một bạch y nữ đã ra tay giết hàng chục mạng người và nhẫntâm phóng hỏa Thanh Phong lâu đãlan truyền khắp kinh thành.Điều đó khiến Tử Đăng càng lúc càng nôn nóng.Người nhìn thấy gương mặt của bạch y nữ đó là một bà lão gánh phân.Những tưởng đang trong hồi căng thẳng đang dâng đến đỉnh điểm thì...Một buổi sáng vẫn như mọi ngày, Tử Đăng vẫn đến cửa hiệu để trong coi việc kinh doanh của Thiên gia, sức nóng của vụ án Thanh Phong lâu vẫn không hề thuyên giảm và vẫn đang đến hồi cao trào, tưởng đãcó thể phá được vụ án này thì bỗng dưng mọi manh mối đã bị dập tắc bởi cái chết thương tâm của bà cụ đó.Rất có thể người giết bà cụ ấy chínhlà bạch y nữ đó, ra tay quá tàn độc...Tử Đăng trợn tròn mắt trước thông tin vừa thốt ra từ miệng một tên giúp việc nói với một người hầu trong cửa hiểu, lập tức hắn lao nhanh đến túm lấy áo cậu ta kéo lên:"Điều ngươi nói là thật?"Cậu ta sợ sệt chỉ biết gật gật, hồ như muốn tè ra quần trước thần tháidữ dằn của hắn.Bỗng trong khóe mắt Tử Đăng xuất hiện ý cười, liền buông tay ra...Tốt lắm, xem như trời cũng không bạc đãi hắn, ít ra là vậy, để xem còn ai có thể tìm ra được hung thủ, vụ án này sẽ mãi mãi chìm vào quên lãng...Sau khi bàn công chuyện với một vị thương gia, hắn thu xếp công việc lập tức phi thẳng về Thiên gia với tốc độ cực kỳ choáng...Bước vào phòng để tìm Thi Nhi, nhưng chẳng thấy bóng dáng nàng ta đâu cả,vừa quay đầu ra ngoài liềnthấy một tên gia đinh đang đi đến.Tên gia đinh vừa cúi đầu chào hắn, lập tức Tử Đăng hỏi:"Thiếu phu nhân đâu rồi?""Dạ, Thiếu Phu nhân đang ở trong nhà bếp..." Gia đinh vội cúi người chào hắn rồi đi khỏi bởi còn vô số công việc đợi cậu ta làm.Chẳng màn nghĩ xem nàng ta vào bếp làm cái gì, chỉ biết phải gặp nàng ta ngay lặp tức để báo tin "vui"này.Không bao lâu hắn đã có mặt trước cửa nhà bếp, không gian ngột ngạt khiến hắn muốn bung chân chạy khỏi nhưng nghĩ đến người mình muốn tìm thì vội lao vào.Bọn người làm thấy Thiếu gia đang tiến vào bếp liền lộ vẻ mặt ngạc nhiên, mọi động tác lập tức ngưng lại, duy chỉ có một người vẫn không quan tâm, trên tay đang cằm sạn đảo qua đảo lại thức ăn trong chảo.Cảm thấy mọi tiếng động nhộn nhịp biến mất, Thi Nhi dừng tay đảo thức ăn, vừa ngước mắt lên đã thấy Tử Đăng đang đứng trước mặt.Nàng hoảng hồn làm rơi sạn vào chảo, lùi chân lại mấy bước:"Chàng vào đây làm gì?" Nàng chau mày khó chịu trước sự xuất hiện không hề bình thường của hắn.Bỏ qua câu hỏi này, hắn lập tức nắmlấy tay Thi Nhi kéo ra ngoài, bởi hắn đã chịu hết nổi không khói ôi bức ngột ngạt trong bếp.Tuy chân vẫn đi theo sức kéo tay của Tử Đăng nhưng nàng vẫn cố ghìlại, cho đến khi đã đặt chân đến Thiên Hoa viên thì mọi động tác củahắn dừng lại.Thi Nhi ngỡ ngàng nhận ra khung cảnh tuyệt đẹp trước mắt, từ khi bước vào Thiên Gia, nàng chưa bao giờ dạo hết toàn bộ Thiên gia phủ, suốt ngày chỉ di chuyển ở một bán kính nhất định.Trăm hoa muôn màu vạn sắc đang trãi dài, đằng xa là một con suối đang chảy ì ì.Thi Nhi đến giờ mới tin được quyền lực cũng như gia sản Thiên gia như thế nào, chí ít cũng nhất nhì Ninh Phủ.Lúc này nàng mới sực nhớ, liền hỏi Tử Đăng:"Nói đi, chuyện gì vậy?" Thi Nhi tỏ rakhó chịu.Hắn liền quay sang chau mày lộ vẻ nghi hoặc:"Nàng lại làm sao vậy, phu thê với nhau nắm tay thì có sao?""Ý thiếp không phải..." Vừa nói xong, Tử Đăng chen vào:"Phải rồi, ta có tin vui dành cho nàng"Thi Nhi tự dưng có cảm giác ơn ớn lạnh, Tử Đăng thì có tin vui gì cho nàng chứ? Hắn quan tâm nàng đến vậy sao. Dù rằng không biết tin của hắn nói ra là vui hay "không vui" nàng vẫn cố mỉm cười đón lấy "tin vui" của hắn:"Tin gì vậy?"" Người mà đã nhìn thấy nàng phóng hỏa Thanh Phong lâu đã không thể ra làm chứng tố cáo nàngđược nữa..."Thi Nhi trợn mắt kinh hãi, nhìn rõ trong mắt Tử Đăng một luồng ác khíđang ngùn ngụt loan ra..."Tại... sao?""Bởi, bà ta đã bị sát hại... Đúng là trời giúp ta..." Dứt lời, một tiếng cườivang lên không khỏi khiến Thi Nhi xanh mặt.Mãi vui vẻ với cái tin này mà hắn không để ý rằng từng bước chân của Thi Nhi đang cố lui bước xa mình hơn.Tim nàng đập dồn dã, nổi sợ đang bao trùm toàn bộ tâm trí của nàng, một bà lão tội nghiệp bị sát hại, vậy mà hắn còn vui vẻ ra mặt được, đúng là một con quỷ đội lớp người, cơ thể nàng run lên, tứ chi không còn cử động tự nhiên nữa.Chợt Tử Đăng thôi cười, thấy lạ quaysang nhướn mắt nhìn:"Nàng sao vậy? Không vui sao?"Vừa dứt thì Thi Nhi đã cong chân chạy bán mạng mặc hắn đã đuổi theo đến nơi.Tử Đăng túm thân nàng từ phía sau,ghì chặt lưng nàng áp vào ngực hắnnhấc bổng lên khiến chân Thi Nhi cứ đung đưa trong không trung mà không tài nào chạm được mặc đất."Buông thiếp ra" Thi Nhi hét lên"Sao nàng lại bỏ chạy? Ta đã làm gì nàng?" Hành động của Thi Nhi chẳng khác nào tát nước lạnh vào mặt hắn, nàng đang xem thường hắn.Thi Nhi vẫn cố quẫy đạp trong vòng tay siết chặt của hắn, miệng vẫn gào hắn phải bỏ tay ra. Nhưng Tử Đăng không quan tâm, vẫn cố ghì lại thật chặt."Buông thiếp ra..." Nhất thời cảm thấy ghê sợ Tử Đăng, lòng chỉ muốncách ly khỏi hắn càng xa càng tốt.Nhưng cái siết của hắn càng lúc càng chặt khiến toàn thân nàng vô cùng khó chịu, cảm giác đau đã len vào tận xương."Nói, tại sao lại bỏ chạy? Chẳng phải nàng không sợ ta sao?"Thi Nhi hồ như lờ đi câu nói này, chẳng thèm hé môi đáp lại, cơ thể cố gắng đẩy thân người hắn ra khỏi nhưng việc làm này chẳng khác trứng chọi với đá.Nàng đành để yên cho hắn mặc sứchành hạ thân thể mình, cảm nhận như lòng ngực sắp bị cái siết của hắn làm gẫy vụn.Nước mắt rơm rớm, nàng muốn giải thích cho hắn hiểu, nhưng lại không thể.Người hôm qua bên cạnh hắn, ngườimà hằng đêm cùng hắn ân ân ái ái là Tử Uyên chứ không phải nàng.Nghĩ đến khoảnh khắc "hai người họ" quấn quýt đan chặt môi với nhau mà làm tim nàng vỡ nát, đau khổ cùng cực, dù rằng thân thể là của nàng nhưng ẩn bên trong là một người khác, Bạch Hồ Tử Uyên.Vậy mà nàng đành cố xem như không có chuyện gì.Đừng tưởng nàng bị Bạch Hồ nhập hồn mà thần trí mơ hồ không biết gì,nàng vẫn một phần nào thấy được, cảm nhận được nhưng lại không làm gì được, không chi phối được hành động của thân xác.Thấy Thi Nhi không trả lời mình, cơ thể nàng buông lỏng, chịu thua rồi sao? Sao nàng ta dễ dàng chịu bỏ cuộc như vậy? Tử Đăng bật cười lạnh vẫn biết rằng nàng không bao giờ nhìn thấy được nụ cười này.Tay Tử Đăng từ từ buông nhẹ nàng ra, chân Thi Nhi đã chạm đất, nhưngtay vẫn giam nàng vào lòng.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro