CHƯƠNG XI

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Ở đây không có ai, nàng đừng giả vờ là một thục nữ yếu đuối nữa có được không?"Hắn chợt ghì ôm Thi Nhi chặt gần như làm nàng nghẹt thở, cằm đặt lênvai nàng.Nhưng Thi Nhi vẫn thờ ơ với hành động này với hắn, nàng muốn hắn nhìn rõ nàng là chính nàng, chứ không phải là Tử Uyên "của" hắn."Tử Đăng, đủ rồi đó... Làm ơn buông thiếp ra..." Nàng cố dùng tay nạy tayhắn buông khỏi ngực mình, nhưng vô ích.Tử Đăng nhất định không buông ra, vòng tay vẫn ghì chặt nàng:"Rốt cuộc nàng muốn thế nào? Đêm đến thì quấn quýt ta không rời, thế mà khi mặt trời vừa lên cao thì nàng lại lạnh lùng cách ly ta..."Thi Nhi bật thở dài, Tử Đăng vẫn có thể cảm nhận rõ cái thở dài nặng nề ấy:"Chàng... muốn nghĩ sao cũng được!Làm ơn buông ra..." Thi Nhi vẫn kiênquyết buộc hắn buông tay ra.Ức lắm nàng lại trào lệ khóc nức nỡ, không còn sức đẩy hắn ra nữa, nàngchỉ muốn chết ngay thi có thể nhưngkhông nỡ bỏ lại thế gian này, nỡ bỏ lại cha mẹ mình. Cuộc hôn nhân nàycó ý nghĩa rất lớn đối với Trần gia, nhờ đó mà cha mẹ nàng đã thoát được kiếp phá sản."Thiếp... xin chàng... Đừng hành hạ thiếp như thế này nữa..." Nàng cố nén nước mắt nhưng nỗi uất ức khi hắn vô tình nhắc về Tử Uyên, làm nàng lại nghĩ đến cảnh "hai người" họ bên nhau.Thấy phản ứng của mình có vẻ thái quá nên khiến Thi Nhi khóc, Tử Đăng từ từ nới lỏng tay buông khỏi người nàng.Nhưng bỗng dưng Tử Đăng bây giờ lại trở thành một con người khác hẳn, không nham hiểm chết người nữa, bỗng dịu dàng đến ngỡ ngàng.Hắn xoay người nàng lại, mặt đối mặt, nhìn thấy đôi mắt nàng đỏ hoe, nước mắt đã thấm ướt đôi má của nàng.Tử Đăng khẽ dùng tay áo thấm nướcmắt giúp Thi Nhi, rồi ôm nàng vào lòng..."Ta không cố ý, ta không nghĩ nàng khó chịu đến mức như vậy... Được rồi, ta sẽ không đề cặp đến vấn đề này nữa, dù nàng ban sáng là người như thế nào, đêm đến ra sao thì ta không nhắc đến nữa, dù sao nàng vẫn là thê tử của ta..."Thần trí Thi Nhi như được Tử Đăng kéo lại chốn yên bình, dù biết con người hiện giờ chỉ là "mặt nạ" của hắn, vốn dĩ không phải con người thật, nhưng nàng thà chấp nhận hắn ngày ngày đeo thứ mặt nạ này trước mặt nàng, vẫn hơn một Tử Đăng thô bạo mà ích kỹ."Thiếu gia" có tiếng gọi của một gia đinh phía sau.Tử Đăng vội buông Thi Nhi ra, quay lại nhìn tên gia đinh đang gọi mình:"Chuyện gì?""Ngoài cửa hiệu có khách, Thiếu gia mau ra đó tiếp họ..."Tử Đăng quay sang nhìn Thi Nhi, khẽ đưa tay gạt lên má nàng một cái rồi nói:"Ta đi ra ngoài một lát, khi rãnh sẽ về... Nàng mau mau về phòng nghỉ ngơi đi... Sau này đừng vào bếp nữa,ở đó có bọn người hầu lo rồi, bằng không thiên hạ lại nói Thiên gia ta bạc đãi nàng..." Dứt câu, hắn khẽ mỉm cười với nàng rồi bỏ đi.Tên gia đinh cũng vội chạy theo sau hắn, hai dáng người dần khuất để lại nàng một mình ở Hoa Viên.Định nhất chân lên đi thì một giọng nói nữ nhân lại kéo nàng trở lại:"Xem ra Tử Đăng cũng tốt với nàng lắm nhĩ?"Thi Nhi vội quay người lại, trước mặt là Bạch Hồ trên người vẫn vận bộ bạch y kia, đồng tử giữa mắt đã hóa thành một màu lạnh sắc tím.Nhìn thấy sự thay đổi đó Thi Nhi không khỏi sợ hãi, chỉ duy nhất một điều là bảy cái đuôi vẫn chưa lộ nguyên hình.Thi Nhi vội đi đến, ánh mắt chạm vào đôi mắt lạnh giá đó một hồi lâu.Nàng hít sâu một ngụm khí rồi từ từ thở ra, đột nhiên quỳ phịch xuống trước ánh mắt điềm nhiên của cô ta.Cảm giác cay nóng trong khóe mắt nàng, không thể kìm được những giọt lệ đang dâng lên, đó là những giọt lệ thay cho những nỗi đau nàng đang chịu.Tử Uyên rõ biết đằng nào thì nàng cũng sẽ quỳ xuống van xin cô ta tha cho nàng, nhưng cơ hội tốt đang nắm chắc trong tay mà bỏ dở thì đúng là chuyện nực cười."Bạch Hồ, xin cô hãy buông tha cho tôi... Tôi chỉ có kiếp này bên cạnh Tử Đăng..."Cô ta không đoái hoài đến bộ dạng thảm thương của nàng, mặc nàng quỳ khóc dưới đất, quay lưng đi về phía trước hai tay đặt sau lưng vô cùng nhàn nhã."Nàng nghĩ những giọt nước mắt đó sẽ lay động được ta sao? Nàng có biết ta đợi cơ hội này đã gần 300 năm rồi không? Đã đã tích nguyên khí suốt từng ấy năm chỉ để có thể trở thành một thần hồn hoàn chỉnh, nay đã có cơ hội tốt, tại sao lại phải bỏ qua như vậy..."Thi Nhi vô cùng đau khổ trước câu nói lạnh lùng đó của Tử Uyên, trong tâm trí nàng lại hiện lên rõ hình ảnh thân mật của Tử Uyên và Tử Đăng, bất kể có là kiếp trước hay kiếp này."Nàng..." Chợt Tử Uyên quay lại nhìnnàng "đã yêu... Tử Đăng của ta có đúng vậy không?"Bất chợt cái từ "của ta" nhói lên trong tim, nàng cố kìm lòng lại, xem như nàng xui xẻo chịu phải nghịch cảnh này.Nhưng suy cho cùng, nàng chỉ là người thừa của họ:"Ta không có, chỉ là... ta vì cô mà mang tội sát nhân, thực sự ta có chết cũng không cam..."Tử Uyên đột nhiên tỏ ra quan tâm nàng, liền khụy xuống đỡ vai nàng vậy:"Thế thì ta có lỗi với nàng thật, được!Ta hứa, sau khi tích đủ nguyên khí, lấy lại hình hài vốn có, ta sẽ giúp nàng thoát tội sát nhân."Thi Nhi nghe mà nửa hoài nghi tronglòng, thật sự cô ta sẽ trả thân xác này lại cho nàng, sẽ không nhập xácnàng nữa?Nhưng, nàng ta đã lấy lại hình hài, còn nàng thì sao?"Nhưng, cô và Tử Đăng..."Tử Uyên chen ngang nói tiếp:"Xem như Thiên gia lấy thêm một thê thiếp, nàng vẫn là chánh thất..."Nghĩ đến việc phải chia sẽ phu quânvới một người phụ nữ khác khiến nàng vô cùng khổ tâm, nhưng còn cách nào nữa chứ? Họ là nhân tình kiếp trước, vì dang dở duyên nên kiếp này tiếp tục lương duyên, hà cớ gì nàng phải ngăn cách hai người họ?Hẳn là Tử Đăng đang mong chờ bóng hình của Tử Uyên lắm, bằng không thì tại sao mặc kệ cho kỹ nữ Nguyệt Anh thân phận thấp hèn, hắnmặc nhiên bỏ nàng lại để bên cạnh ả.Nàng im lặng, không nói gì nữa, quay lưng bỏ đi mặc kệ Tử Uyên đang đứng sau lưng mình, nước mắt vẫn không thôi rơi.Tử Uyển cũng không mảy may quan tâm, đó là việc của nàng ta, ai bảo nàng ta xui xẻo bị bắt làm dâu Thiên gia?"Chính ta... là người sát hại bà lão đó, người mà Tử Đăng vừa nhắc đến,nhân chứng của vụ thãm sát hôm đó..."Có lẽ chính câu nói này đã gần như đạt được mục đích nham hiểm của Tử Uyên, phía sau lưng Thi Nhi, cô tachợt cong miệng cười quỷ quyệt, một nụ cười đáng sợ. Với làn da trắng, ánh mắt màu tím lạnh, đôi môimọng đỏ đang thể hiện ý cười của một nữ quỷ chứ không phải của một giai nhân có sắc đẹp khuynh thành.Thi Nhi quay phắt sang, sợn người trước nét mặt của cô ta, trong suy nghĩ nàng chợt nghĩ đến từ khóe môiđỏ ấy trào ra thứ dịch lỏng màu đỏ, tanh tanh thì không còn gì bàn cãi nữa, một nữ quỷ thật sự."Cô...sao cô lại... " Cổ họng nàng nghẹn lại uất ức thay cho bà lão tội nghiệp, nhịp tim đập loạn không theo một trật tự."Nếu không, Tử Đăng hằng đêm sẽ không thể ngủ ngon, mà nhìn chàng như vậy, ta đau lòng lắm. Vã lại, như thế chẳng tốt sao? Bọn quan phủ đócó là thánh nhân mới tìm ra được nàng là hung thủ... à không! "chúng ta"...""Nhưng còn cách khác mà? Phải không? Sao cô cứ mãi sát hại người vô tội như vậy?"Cố kìm nén cảm xúc, nàng nắm chặttay lại, ngón tay bấu chặt vào lòng bàn tay vô cùng đau nhói."Nhưng mọi việc đã xảy ra, ta không có quyền năng cứu người chết sống dậy đâu, nàng đừng nói chuyện vô ích nữa...""Cầm thú..." Thi Nhi chợt nghiếng răng, lần đầu tiên trong khoảng thời gian khi bước vào Thiên gia nàng tỏ ra căm tức như vậy. Ánh mắt nàng hằn lên tia phẫn nộ nhưng lại không thể tỏ rõ uy nghi của chính mình.Tử Uyên liền cười lên thích thú:"Phải, ta là Hồ ly, thì có phải là ngườiđâu?"Chợt cô ta thôi cười, lao nhanh đến chổ Thi Nhi đứng như lướt gió, tay túm lấy cổ nàng bóp chặt:"Ta nghiêm cấm nàng có ý nghĩ phản bội ta, bằng không thì nàng sẽ đổi lấy mạng sống của chính nàng đấy..."Nói rồi cô ta buông tay ra, lập tức biến mất không một dấu vết.Thi Nhi ôm ngực ho sặc sụa, dù chỉ bị cô ta bóp cổ trong thời gian ngắn, nhưng lực cơ của cô ta vô cùng mạnh, nếu thêm chút lực nữa, thì cổ họng nàng đã nát bấy.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro