CHƯƠNG XII: THÁI ĐỘ THẤT THƯỜNG

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Do dạo này Thi Nhi có vẻ không được khỏe, tinh thần trở nên đờ đẫn, cứ hay quên chuyện, chẳng để tâm được vào điều gì, lại hay bỏ bữa.Thiên Phu nhân vốn là người kỹ tính nên những biểu hiện của nàng lập tức bị bà chú ý, bà sai ngay Tiểu My phải đưa Thi Nhi đi khám đại phu.Còn Thi Nhi thì không đồng tình, nhưng nàng không muốn Thiên phu nhân lo cho mình, nhưng không đi thì không được.Cũng do Tử Uyên mà ra, tự dưng lại chen vào giữa của sống của nàng vàTử Đăng, nếu nàng có thể trị được cô ta thì đã không để cô ta lấn lướt đến nhường này.Nhưng nàng hận bản thân đã quá mềm yếu không quyết liệt phản khán lại, có phải do nàng tham sống sợ chết hay không? Nhưng sợ chết là bản năng của con người cơ mà?Tuy rằng là cuộc sống của nàng, mạng sống này là của nàng, vậy mà chính nàng lại không thể làm chủ được, thật đáng khinh!Thi Nhi bật cười khẩy, chân vẫn bước cùng với Tiểu My đến đại chỗ phu xem mạch. Dù có xem mạch, dùcó uống thảo dược ngàn năm hay linh chi đi nữa cũng vô ích.Đột nhiên cả hai dừng bước, hai cặp mắt như chết trân trước cảnh tưởng không thể tin vào mắt mình.Trước mắt Thi Nhi là dáng người caolớn quen thuộc, người mà đêm đêm nằm cùng giường, đắp cùng chăn với nàng, Tử Đăng. Bên cạnh là một cô gái trông cũng trạc tuổi nàng đang đi bên cạnh hắn vô cùng tình tứ, rõ là có mối quan hệ mờ ám.Do cách một đoạn khá xa, lại đông người qua lại nên hồ như cả hai người họ không nhìn thấy Thi Nhi và tiểu nha đầu đi cùng.Cả hai có cử chỉ vô cùng thân thiết, mặc cho có không ít ánh mắt soi mói đang dán vào họ. Nhìn cô gái kia, trông dáng vẻ, cách ăn mặc, rõ là một thiên kim tiểu thư.Tay Tử Đăng vẫn quàng vai ôm chặt lấy cô ta, cử chỉ vô cùng thân mật, họ đang nói gì đó. Đôi khi lại thấy TửĐăng đưa ngón trỏ vuốt nhẹ sống mũi của cô ta.Bất chợt cảm giác cả người run lên, tim đập loạn, Thi Nhi thực sự không tin rằng Tử Đăng lại còn dám làm ra chuyện này.Quả thực nàng đã quá xem thường hắn rồi, Thi Nhi cố nén cảm xúc, tay nắm chặt lại đầy khó chịu, không biết từ lúc nào đầu mày của nàng đãchau lại gay gắt.Không nhận ra tiếng của Tiểu My bên cạnh gọi mình:"Thiếu phu nhân... thiếu phu nhân..."Tiểu My cố giật giật tay áo của nàng,cô nhận thấy rõ nét mặt Thi Nhi trở nên xanh xao hơn ban nãy, e rằng không chừng thiếu phu nhân của cô sẽ ngất mất.Chợt Thi Nhi ngã ập xuống, rất may là Tiểu My đã đở lấy vai nàng để nàng không khụy xuống.Do cơ thể không khỏe do suy nhược tinh thần, lại phải gặp thêm cú sock này, nàng dường như không thể đứng vững nữa. Dù biết rõ tính của Tử Đăng không phải là một hảo namnhi.Cũng do dạo này hắn tốt với nàng hơn hẳn nên khiến nàng lầm tưởng...hắn có chút tình cảm với mình.Thi Nhi gắng gượng đứng dậy, vội bảo Thi Nhi dìu mình trở về Thiên phủ mặc cho Tiểu My hết lời năn nỉ nàng đến khám đại phu.Trông thấy Tiểu My dìu thân người không chút hồn của nàng về phủ, Thiên phu nhân lập tức lo lắng:"Thi Nhi làm sao vậy?" Bà vội đi đến đỡ giúp một bên vai Thi Nhi"Thiếu phu nhân... thiếu gia..." Tiểu My định nói nhưng phần lý trí trong ýthức của cô vội ngăn cô nói ra, nhưng điều này không khỏi làm lão phu nhân hiếu kỳ."Thiếu gia có chuyện gì à?" Bà nhìn Tiểu My với thái độ nghi hoặc, hồ như đã đoán được phần nào.Tiểu Mychỉ chau mày lắc đầu mà không nói gìĐến phòng, Thi Nhi được dìu cẩn thận lên giường, Tiểu My liền đắp chăn lại cho nàng, nhìn sang lão phunhân, bà vẫn có ý muốn biết rõ tường tận câu chuyện:"Nói xem, Thiếu gia lại gây ra chuyện gì à?"Cô vội gạt đi chuyện này bằng cách nói chen vào:"Để Tiểu My gọi đại phu, sắc mặt thiếu phu nhân trông tái xanh rồi..."Lúc này thì thần thái của Thi Nhi nửatỉnh nửa mê, cũng chẳng thiết nghĩ đến người đang ngồi cạnh mình là ai, đâu óc quay cuồng khó chịu.Khi đại phu bắt mạch cho Thi Nhi xong, vội kê đơn rồi cho người đưa ra tiệm hốt về sắc cho nàng uống.Thực ra Thiên phu nhân cũng mong có cháu nội để bồng, nhưng khi nghe "phán" của đại phu thì bà hơi hụt hẫng, nhưng cũng hiểu cho con dâu, không nên gấp gáp quá, vã lại Thi Nhi còn rất trẻ.Nhưng bà khó hiểu là Thi Nhi làm gì mà lại suy nhược như vậy? Đặc biệt là tinh thần, Tử Đăng đã làm gì Thi Nhi buồn sao? Chuyện này bà phải làm rõ, không thể để yên như vậy được.***Trời đã sặp tối từ lúc nào, từng tiếng gió rít qua khe cửa lành lạnh, tạo ra một không gian vô cùng ảm đạm, não nùng.Thi Nhi ngồi bó gối trên chiếc giường lạnh, ánh mắt vô hồn nhìn vềmột hướng không mảy may chớp mi.Cũng chẳng còn quan tâm tại sao hôm nay nàng có thể tỉnh táo đến nhườn này, đáng lý ra nàng sẽ không thể cảm nhận được khung cảnh của màn đêm, bởi khi đêm xuống, Bạch Hồ liền mượn thân xác nàng để tiếp cận Tử Đăng.Có khi nào cô ta đã biết chuyện Tử Đăng trăng hoa bên ngoài rồi giận hắn không?Không thể nào, Bạch Hồ sẽ không giận mà ngược lại sẽ quyết đến cùng, tra ra tung tích "Ả tiện nhân" kia.Nàng cũng không nghĩ tiếp nữa, có lẽ Bạch Hồ có chuyện "trọng đại" cần giải quyết nên hôm nay không đến được. Dù sao cũng tốt, thân thể nàng cảm thấy rất mệt mỏi.Thi Nhi úp mặt xuống gối, đầu óc quay cuồng, nghĩ đến cảnh cô gái kia cứ quấn quýt lấy Tử Đăng thì lại không chịu được, chỉ muốn bật khóc.Cánh cửa trước mặt nàng lập tức bung ra, Tử Đăng liền bước vào trước con mắt kinh ngạc của nàng.Cũng do nàng nghĩ hắn sẽ ...qua đêm bên ngoài."Chàng... về rồi sao?" Vẫn câu nói đó của nàng, vẫn giọng điệu ấy. Nhưng hôm nay khác hẳn thường ngày, cảm xúc chứa trong đó có phần chua chát.Chắc cũng do thái độ của Thi Nhi không giống với thường ngày, nên lập tử ánh mắt của Tử Đăng chuyển thành một tia sắc sảo, chứa đầy hoàinghi."À. Nghe... nói hôm nay chàng bận, thiếp nghĩ chàng bận tiếp khách nênhôm nay không về..." Thực ra đây là câu nói hờn dõi của nàng dành cho hắn, cũng chẳng biết từ khi nào nàng đã biết cách thổ lộ cảm xúc bằng lời nói như thế này.Trước giờ Thi Nhi vẫn như cái bóng lặng lẽ bên cạnh hắn, mặc hắn làm gì thì làm, bản thân luôn cố gắng hoàn thành vai trò một thê tử, một người con dâu.Tử Đăng nhướn mày có chút nghi hoặc, hồ như đã nhận ra hàm ý trongcâu nói của Thi Nhi, hắn bật cười rồi ngồi xuống bên bàn, mặt đối diện với nàng, tay thong thả rót trà vào cốc."Nàng hy vọng ta không về lắm sao?" Giọng nói hắn có phần mỉa mai.Khi đã rót trà đầy cốc, hắn vẫn dõi mắt theo từng cử chỉ điệu bộ của ThiNhi, rõ là trong lòng ngằm nhận ra một điều gì đó mà lâu nay hắn vẫn đang dõi theo.Nhận ra ánh mắt hắn đang tóm lấy mình, nàng chau mày lại khó chịu như cố vạch rõ ranh giới giữa hai người.Tử Đăng cũng nhận ra ánh mắt này của Thi Nhi, nên cũng thôi dùng ánhmắt đùa giỡn với nàng. Hắn chợt nhếch môi, cong miệng lên cười tà mị, trong lòng rõ đã có ngay kết quả chính xác.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro