CHƯƠNG XII: NHỤC CẢM

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Như một con hổ đói, hắn liền xông đến tóm lấy vai nàng đè xuống giường.Trong hoảng loạn và bất ngờ, Thi Nhi hét lên cố vùng vẫy thân người ra khỏi hắn.Tử Đăng vẫn nhất quyết kìm thân người đang cố vẫy vùng đang nằm dưới thân mình."Buông thiếp ra, chàng làm gì vậy?" Nàng cố gắng hét lớn, ám ảnh của đêm "động phòng hoa chúc" ấy lại hiện về rõ như chính mắt nàng nhìn thấy.Hắn vẫn không nói, vẫn ra sức giữ chặt lấy vai của Thi NhiDo cơ thể còn suy nhược nên Thi Nhi ngày lúc đuối sức, chẳng thể nào đấu lại cái sức "chín trâu mười bò" của hắn, mọi động tác phản kháng chẳng khác nào... gãi ngứa cho hắn.Tử Đăng trườn bàn tay to lớn của mình chạm xuống làn da mịn màn của Thi Nhi dưới lớp vải áo, tay kéo nhẹ vai áo sang một bên.Thi Nhi vẫn cố dùng sức lực cuối cùng của mình kìm hãm lại hành động thô thiển đó..."Đừng mà Tử Đăng.... Hôm... hôm nay... thiếp... thiếp không muốn..." Nàng cố gắng nói tròn câu, xem nhưnàng là Tử Uyên của hôm nào.Vì thái độ của nàng và của Tử Uyên khi đối mặt với hắn là hoàn toàn trái ngược nhau, nếu như Tử Uyên có thể thoải mái, vui vẻ bên hắn thì nàng hoàn toàn ngược lại, lo sợ.Tử Đăng mắt sáng lên khi nhìn thấy hai vết đỏ như màu máu ẩn hiện trênbờ vai trắng nõn bị tóc che khuất, cộng thêm thái độ của Thi Nhi lúc này thì... quá rõ rồi.Nhưng hắn vẫn mơ hồ không hiểu tại sao lại như vậy? Thật sự có hai"Thi Nhi" đang tồn tại trong thân thể này sao? Thật kỳ lạ."Tử Đăng, bỏ thiếp ra! Hôm nay thiếp... không khỏe..." Vừa nói đến đó, Tử Đăng đưa ngón trỏ chặn miệng nàng lại."Đủ rồi! Ta hiểu rồi! Dù vẫn chưa tìm ra nguyên nhân, nhưng ta hiểu rồi..."Thi Nhi trợn tròn mắt nhìn hắn, thực ra hắn hiểu được cái gì? Hắn đang lãi nhãi cái gì vậy?"Nhưng... ta thích Thi Nhi của bây giờ hơn! " Một nụ cười tà mị lạnh sống lưng của hắn đang chiếu thằngvào thần trí nàng, thân thể nàng như bất động trước câu nói này của hắn.Thi Nhi của bây giờ ư? Tức là thế nào? Quá rõ rồi, hẳn là hắn đã nhận ra sự khác biệt giữa nàng và Tử Uyên, nhưng chỉ là nàng không giải thích được vì sao lại như vậy.Không được, nếu mọi chuyện bại lộ, thì hẳn Tử Uyên biết sẽ như thế nào?Cô ta sẽ lấy mạng nàng?Nàng vội gạt tay hắn ra khỏi miệng mình:"Chàng... chàng nói gì vậy? Thi Nhi bây giờ gì chứ? Thiếp vẫn là thiếp mà..." Thi Nhi cố học cách nói chuyện kiểu quyến rũ đàn ông của bọn kỹ nữ để đánh lạc hướng hắn.Nhưng không ngờ được với câu nói này, hắn lại càng không thể bỏ qua cho nàng hơn."Phải, ta thích nàng bây giờ, rất đángyêu..." Lời tán tĩnh này chỉ khiến nàng tởm hắn hơn thôi.Tử Đăng cắn nhẹ lên vành tai trắng nõn của nàng, hai tay từ từ lướt nhẹ kéo chiếc áo ra khỏi thân người nàng."Nhưng... thiếp... ""Nếu nàng biết rõ thân phận thì nên ngoan ngoãn, không phải mọi ngày nàng đều ngoan ngoãn "chiều chuộng" ta lắm sao? Hôm nay sao vậy? Thật kỳ lạ..." Câu nói này hàm ýkhiến người nghe không khỏi thản thốt run người vì mức độ gian tà của nó.Cơ thể Thi Nhi như được nới lỏng bởichiếc dây buộc eo của nàng đã rời ra tự lúc nào, chỉ cảm thấy thân người nặng trịch bởi sức đè của Tử Đăng đang ghìm thân nàng xuống."Tử Đăng..." Chẳng biết nói gì, cơ lưỡi nàng chỉ động lại hai từ đó, hắn thật xảo trá, đặc biệt là khi lên giường với nữ nhân, dù chỉ cùng hắnmột lần duy nhất, nhưng nàng khôngthể nào từ bỏ được nổi ám ảnh đó. Còn những lần khác, có lẽ là Tử Uyên, nàng ta rất biết cách dụ ngọt Tử Đăng.Tử Đăng thân người không còn mảnh vải che thân ôm trọn lấy cơ thể Thi Nhi vào lòng, hôn khắp nơi trên cơ thể nàng.Cảm giác nhồn nhột khó chịu khiến nàng không thôi vùng vẫy muốn thoát ra, cảm nhận lực tay của hắn đang nắn bóp thân thể của mình."Chỉ cần thả lỏng người, thì nàng sẽ không còn cảm thấy khó chịu nữa? Nào, ngoan ngoãn!"Thật là một cảm giác ghê tởm!Nhưng những hành động nhiệt tình của Tử Đăng dần đánh thức bản năng vốn có của Thi Nhi, hắn ôm trọn cơ thể nàng vào lòng, cảm nhậnlàn da trơn mịn của nàng áp vào thân hắn, cảm nhận hơi thở, nhiệt nóng từ cơ thể nàng tỏa ra.Tử Đăng hôn nàng bằng một nụ hôn nồng nhiệt, cơ lưỡi vẫn cuốn lấy lưỡi của Thi Nhi.Thi Nhi tròn mắt mở to, cảm nhận rõ thân dưới của hắn tác động vào vùng nhảy cảm của mình, chưa kịp định thần lại, một thứ cảm xúc khó tả đang lan tỏa khắp cơ thể nàng.Cảm nhận được cái thứ ở thân dưới của hắn vẫn đang tiến công vào thân thể mình, nàng vẫn bật tròn mắt.Từ khi sinh ra, chưa bao giờ nàng cóđược thứ xúc cảm kỳ lạ như thế này. Phải chăng chính là thứ "khoái cảm" mà nhân giang thường nói?Thi Nhi cắn chặt môi cố kìm nén thứ xúc cảm này, ngăn không cho mình thốt ra những âm thanh tế nhị, hai tay bấu chặt lấy tấm lưng rộng của hắn.Đầu óc nàng bắt đầu mụ mị trong thứ cảm xúc đáng sợ này.Tâm trí như bị Tử Đăng thôi miên, hắn vẫn trượt tay khắp cơ thể nàng, cảm nhận làn da mịn màng của nàng, nhận thấy hơi thở nóng hổi dồn dập của nàng phả vào mặt hắn.Bất ngờ Tử Đăng lóe lên một nụ cười, hệt như đã đạt được ý nguyện.Lập tức xoay người đổi vị trí của mình và Thi Nhi lật người nàng ngồi dậy, Thi Nhi thản thốt:"Buông... buông thiếp ra, chàng làm gì vậy?" Vốn không hiểu hắn định làm gì.Đột nhiên hắn cười tà mị:"Cuộc vui vẫn chưa kết thúc mà? Nàng vội chán rồi sao?"Thi Nhi chưa kịp trả lời, cái thứ bên dưới của hắn vẫn còn y trong thân thể nàng, Thi Nhi cố động chân nhích lên để thân mình thoát khỏi nhưng lực tay của hắn kéo mạnh nàng trở xuống.Với tư thế ám mị ngồi lên thân hắn."Á...Buông thiếp ra..." Thi Nhi cố gắng thét. Nàng thật sự không quen với những tư thế như thế này, cứ nghĩ như "ban nãy" là đủ lắm rồi.Giờ thì nàng đã hiểu vì sao Tử Uyên mau chóng chiếm được cảm tình của hắn như vậy, chắc cũng do... những chuyện như thế này."Ban nãy không phải... nàng rất thích thú cảm giác này hay sao? Đừng nói với ta là không!" Giọng nói giễu cợt của hắn làm nàng phải bối rối, đúng! Không sai, thứ cảm xúc đó! Vừa mê hoặc nàng, vừa làm nàng kinh sợ.Hắn dùng tay bóp chặt hai bên eo nàng không ngừng dùng lực kéo đẩythân nàng lên xuống theo một nhịp điệu.Thi Nhi cố gào lên, cố kìm thân vùngvẫy thoát ra nhưng không thể, hắn thật sự khỏe như... trâu.Tử Đăng thích thú nhìn hai bầu ngựcdao động theo động tác của hắn, mắt vẫn không quên dõi theo thứ cảm xúc hỗn tạp đang thể hiện rõ trên nét mặt Thi NhiDù thần trí chìm trong mơ hồ, nàng vẫn rõ nhận ra ý cười tà trong ánh mắt Tử Đăng, liền đưa hai tay ôm ngực, chỉ lộ ra khe ngực vô cùng quyến rũ.Cứ mãi "ngược đãi" như thế đến khi chán chê, hắn mới chịu rời thân mình ra khỏi người nàng, Thi Nhi lập tức ngã nhào vào lòng hắn.Lúc này nàng đã trong trạng thái nửa tĩnh nửa mê, đầu óc xoay vần trong một khoảng không gian hư ảo màu tối.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro