CHƯƠNG XIV: LINH HỒN XONG TRÙNG

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Trong khu rừng đang chìm trong màn đêm lãnh đạm, chỉ còn tiếng húrợn người của bầy chó sói pha lẫn tiếng động của những loài vật hoạt động về đêm.Tiếng gió khẽ lây động những tán cây xào xạc.Thi Nhi bước từng bước nhẹ đến phía trước, cũng không rõ nàng sẽ điđến đâu, chỉ biết đi theo một linh cảm kỳ lạ, như rằng có ai đó đang thúc giục nàng phải đi.Đột nhiên phía trước nàng xuất hiện hình dáng một người, nàng hiếu kỳ vội đi đến để nhìn rõ hơn.Rõ là một phụ nữ, lòng tự hỏi tại sao trời tối thế này lại có một nữ nhân một thân một mình vào rừng như vậy?Nàng vội đi đến đặt tay lên vai cô ta hỏi chuyện, đột ngột cô ta xoay mặt lại.Thi Nhi kinh hãi khiếp sợ, một cảm giác rợn người bao trùm không gian xung quanh.Cô ta có một gương mặt giống hệt nàng, kể cả y phục.Thi Nhi sợ hãi lùi lại, tay chân run rẫy:"Sao ngươi lại sợ ta?" Giọng nói êm ấm truyền vào tai nàng, hệt như giọng nói của nàng."Ngươi..." Do nhất thời không làm chủ được cảm xúc, Thi Nhi chỉ im bặt trong vài khắc."Ta là ngươi, và ngươi là ta, ngươi sợ chính bản thân ngươi sao?" Cô ta bật cười mỉa mai, ánh mắt ngây thơ của Thi Nhi trong đôi mắt cô ta đã biến thành một ánh mắt gian xảo, sắc lẹm."Yêu quái... Ngươi là yêu quái..." Thi Nhi hét lên cố lùi chân lại."Ta không phải yêu quái, mà chính làngươi..." Cô ta trừng mắt đi đến gần nàng, như muốn dồn nàng vào "chântường"."Không, không thể nào có chuyện này được..." Nàng lắc lắc đầu, hy vọng rằng đây chỉ là ảo giác. Thi Nhihít thở sâu nhắm mắt lại, mở mắt ra, cô ta vẫn đứng chình ình trước mặt nàng.Nàng thầm rủa, hôm nay đúng là xúi quẩy thật..."Ngươi muốn gì?" Thi Nhi cố hét lớn nói với cô ta, cố động viên bản thân phải can đảm lên."Ngươi đừng tỏ ra sợ sệt như vậy, ta chỉ muốn cho ngươi xem thứ này..." Cô ta dứt lời đã nắm chặt lấy tay Thi Nhi kéo mạnh."Ngươi đưa ta đi đâu?" Chân buộc phải bước theo cô ta, nàng vẫn lấy làm khó hiểu.Theo truyền thuyết, một người có thể nhìn thấy... bóng ma giống hệt mình tức là đó là điềm báo trước chonhững tai ương mà chính người đó sẽ gánh lấy, thậm chí là mất mạng.Chính là hiện tượng "linh hồn song sinh" mà dân gian thường kể, cũng không ai khẳng định mình đã từng gặp hiện tượng này. Có lẽ chính Thi Nhi là người đầu tiên biến truyền thuyết này thành sự thật."Cô gái" kia dẫn nàng đến một hang động âm u, đâu đó lắp ló trên hang động là đàn dơi đang bay thành đàn lượn ra khỏi hang rồi lại quay về ẩn nắp."Ngươi đưa ta đi đâu?"Cô ta vẫn không nói, đến tận cùng của hang động đó một khoảng rộng bao quanh như một cái sân tròn.Có một nữ nhân mặc bạch y đang ngồi xếp bằng, mắt nhắm tĩnh lặng, nhìn rõ hơn, thì ra đó chính là Tử Uyên, phía sau lưng cô ta đã mọc đủbảy cái đuôi.Thi Nhi tròn mắt nhìn "bản sao" của mình..."Ngươi thấy không?" Cô ta hất cằm về trước.Thi Nhi khó hiểu nhìn cô ta, không hiểu cô ta ám chỉ điều gì, mắt vẫn nhìn theo hướng cô ta chỉ tay thì thấy trước mặt Tử Uyên đang trôi bồng bềnh một viên linh châu.Nguyên khí lan tỏa xung quanh nó mang một màu sắc trắng hòa tím đang lan tỏa khắp cơ thể Tử Uyên.Hồ như cô ta đang tích tụ Nguyên thần trở lại..."Nếu ngươi muốn toàn mạng, không phải phụ thuộc vào cô ta nữa... mau mau, đập vỡ thứ đó!""Sao?" Thi Nhi tròn mắt không tin nỗi những gì cô ta đang nói, muốn nàng đập nát viên linh châu đó ư? Nhưng làm vậy thì có lợi thì cho cô ta?"Vậy chuyện gì sẽ xảy ra với Bạch Hồ?""Cô ta sẽ mãi mãi không thể tích được nguyên khí để hại người, kể ra cũng sẽ có lợi cho "chúng ta" !"Cô ta nói đúng, đây là cơ hội tốt để nàng tự giải thoát cho bản thân mình, lại không để mất Tử Đăng vào tay cô ta, vã lại để cô ta tồn tại, hẳn sẽ hại đến người khác.Không rõ trước kia cô ta là người như thế nào, nhưng con người hiện tại của cô ta, hành động của cô ta chẳng khác nào loài yêu tinh chuyênmoi tim người.Nhưng làm như vậy thì thật tội nghiệp cho cô ta, nhưng...Mãi phân vân không biết phải làm sao, thì vừa quay lưng lại...Thi Nhi thất kinh vì nữ nhân đó đã biến mất từ lúc nào.Sau một lúc hoàn hồn lại, nàng đưa mắt nhìn Tử Uyên, cô ta vẫn tập trung tu luyện, hồ như không hề biết đến sự tồn tại của nàng.Cô ta nói đúng, nàng không thể để Tử Uyên lấn lướt được, đây là lúc nàng giành lại quyền tự do cho chính mình.Ý nghĩ vừa dứt, Thi Nhi lao nhanh ra chụp lấy viên linh châu đang lơ lững trước mặt Tử Uyên.Lập tức cô ta bật mắt nhìn nàng bằng ánh mắt sắc tím lạnh như băng.Thi Nhi nhanh tay đập vỡ linh châu trước mắt Tử Uyên.Một tiếng thét chói tai đến xé tim vang vọng từ hang động ấy truyền khắp khu rừng, lũ dơi đang treo ngược trên nóc hang cũng sợ hãi tuông ra khỏi miệng hang nhiều vô số kể."Ngươi!" Cô ta nghiếng răng nhìn nàng căm hận, trừng mắt bóp mạnh vào cổ nàng.Dù rằng thân thể cô ta đang phải chịu một cơn đau thấu xương tuỷ, cảm nhận da thịt đang bị cắt ra hàngnghìn mảnh nhưng vẫn không quên kẻ đã gây ra chuyện này, Thi Nhi.Thi Nhi sợ hãi nhìn ánh sắc tím từ mắt cô ta dần hoá đỏ rồi chuyển sang màu đen, trong phút chốc toànbộ nhãn cầu của Tử Uyên chỉ còn lạimột màu đen tối thăm thẵm không nhìn thấy được con ngươi nữa.Rốt cuộc cô ta đã hiện nguyên hình một nữ quỷ.Nàng sợ hãi ánh mắt đó của cô ta, cố gắng thét lên, cố gắng dùng tay mình đẩy tay cô ta ra nhưng không thể.Tử Uyên nhìn nàng căm hận, có thể thấy rõ nỗi hận ấy đang ăn sâu vào thần trí của cô ta truyền thẳng đến ý nghĩ của nàng."Nếu đã như vậy, ngươi phải chết cùng ta! " Một giọng cười rợn người vang lênTử Uyên mỉm cười một nụ cười quỷ quái mặc cho Thi Nhi đang bị bao vay bởi một nỗi khiếp sợ tột độ.Làn da mịn màn trên mặt cô ta dần nứt ra thành những mảnh nhỏ như mảnh vỡ của đồ sứ, giữa những mảng nứt là một thứ màu đỏ đỏ dần tràn ra như một dịch lỏng, máu!"Không!" Thi Nhi sợ hãi trong tuyệt vọng, hơi thở càng lúc càng khó nhọc, đến thời điểm này lực tay của Tử Uyên đã yếu dần, nhưng vẫn không rời tay khỏi nàng.Từ đôi mắt đen sâu thẫm của Tử Uyên cũng tràn thứ dịch lỏng tanh tanh màu đỏ, bàn tay đang bóp cổ nàng dần teo tóp lại để lộ từng khớp xương sần sùi.Trên khoé môi đỏ của cô ta xuất hiện hai chiếc răng nanh dài nhọn hoắc.Biết không thể đủ sức bóp chết Thi Nhi, Tử Uyên tận dụng sức lực cuối cùng, hả miệng thật to ngoặm lấy vai Thi Nhi cắn nát.Tiếng thét chói tai của nàng vang lên khủng khiếp, cảm nhận vai mình đau đớn đến thấu trời, như vỡ gan vỡ mật.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro