CHƯƠNG V: DÃ TÂM

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Từng cơn gió rít qua khe cửa tạo ra những âm thanh vô cùng u uất ghê rợn.Xa xa trên triền núi là bóng dáng một con Thất Vĩ Hồ đang ngồi với tưthế kiêu hãnh, mõm ngướng thẳng hướng về ánh trăng lạnh lùng đang tỏa sáng, bảy chiếc đuôi xòe ra vô cùng quyến rũ.Thi Nhi đang nằm ngủ trong phòng, nàng chìm trong một giấc mộng kỳ lạ...Nàng nhìn thấy mình đang ở trong một tòa nhà rực lửa, trước mặt nànglà một xác nữ nhân trên người đầy máu, nàng nhìn thấy mình đã giết cô ta, cảm giác vô cùng chân thực.Trên người nàng đầy máu, váy bẩn cả bộ bạch y mà nàng đang mặc...Bất ngờ Thi Nhi bật dậy, mồ hôi nhễ nhãi, tự định thần lại.Tại sao nàng lại mơ thấy những chuyện như vậy? Chẳng nhẽ vụ án đó do chính nàng gây ra?Điều này không thể nào, không phảilà nàng, không phải!Nàng nhớ ra, nhớ ra rồi!Vào một đêm nào đó, nàng không nhớ rõ, ký ức vô cùng mập mờ, một nữ nhân áo trắng đã đường đột xông vào phòng của nàng, nói rằng muốn mượn thể xác nàng và sau đóthì ký ức đã bị cắt ngang.Cảm giác chập chờn mơ hồ đó cứ lặp đi lặp lại, có phải chăng nàng đãbị chính yêu nữ đó nhập hồn rồi gâyra những chuyện như vậy?"Không... không..." Nàng lắc lắc đầu, cố trấn tĩnh lại.Vậy tại sao cô ta lại muốn nàng? Nhưng làm thế nào để đuổi cô ta đi? Chẳng lẽ nàng nói hết cho cha mẹ chồng của mình rằng mình bị yêu nữ nhập hồn rồi gây chuyện, chỉ muốn tìm thầy pháp trừ tà?Không chừng họ lại lôi nàng lên quan phủ thì toi.Chợt tiếng cửa mở phát ra tiếng động khiến nàng giật thót tim mắt hướng ra cửa, tay nàng ôm chăn chặt lấy người, cơ thể nép vào góc tường.Từ bóng tối bước ra ánh nến lập lòe chính là dáng người cao lớn của Tử Đăng, gương mặt thiên thần ấy vẫn như thế, không thay đổi, nhưng bên trong con người ấy đang ngự trị mộttên yêu ma ngang ngược."Sao? Sợ ta ư?" Tử Đăng vừa nói vừatiến lại gần nàng, đôi mắt sắc bén như muốn nuốt trọn nàng vào bụng."Không, thiếp không có..." Nàng cố thốt ra, dù tim trong lòng ngực của nàng đang đập vang lên từng hồi.Nhưng nàng ám ảnh bởi hắn, từ mộtkẻ mà nàng đem lòng yêu mến, nay biến thành một kẽ mà nàng vô cùngsợ hãi, chỉ muốn trốn khỏi nơi đây."Đêm đó, ta đã thấy nàng trong bộ bạch y trên người đầy máu trở về phòng..." Hắn vừa dứt lời, liền tóm lấy cổ tay bé nhỏ của nàng, từng nhịp mạch hỗn loạn như truyền vào tay hắn không sót một nhịp."Nàng còn dám nói không phải?"Thi Nhi lắc lắc đầu, cốt cũng tự trấn an mình, không phải nàng, nàng không thể làm ra những chuyện mấtnhân tính như vậy được."Không phải thiếp... không phải..." Chợt Tử Đăng tận lực tóm lấy cằm nàng bóp chặt, hệt như muốn giết chết nàng ngay tức thì.Thi Nhi cố giẫy giụa nhưng bất thành, cơn đau tê liệt toàn bộ xươnghàm, nàng muốn kêu lên thật to nhưng không thể.Hà cớ vì một nữ tử lầu xanh mà hắn đối xử tàn nhẫn với nàng như vậy?Nếu không có cô ta, còn hàng vạn mỹ nữ xin hiếng thân cho hắn cơ mà? Hắn yêu cô gái đó sao?Thật không hiểu được, nhìn chung cô ta không phải hạn nữ nhi yếu đuối hay tiểu thư quyền quý bị ép bán vào lầuxanh, lý do là vì sao?Bất ngờ nàng tròn mắt nhớ ra, gương mặt vị nữ nhân áo trắng đó và gương mặt của cô ta, hồ như là một người. Không phải! Họ giống nhau như hai giọt nước...Vậy bạch y nữ đó có quan hệ gì với hắn?Bất chợt Tử Đăng buông tay khỏi cằm của nàng, Thi Nhi vội lấy tay ôm lấy chiếc cằm đang đau buốt của mình, định nói ra gì đó nhưng nàng không muốn nói nữa.Tử Đăng đâu dễ tin nàng, nàng cũngkhông thể giải thích những chuyện đã xảy ra với mình."Được, vậy thì chàng giết thiếp đi..." Nàng nhắm mắt lại, chờ Tử Đăng sẽ ra tay kết liễu mình.Nghe Thi Nhi nói đến đó, Tử Đăng rõ là nàng đã thừa nhận mình đã giết Nguyệt Anh và thừa nhận chínhnàng đã châm lửa đốt toàn bộ Thanh Phong Lâu.Lúc này hắn cũng buông bàn tay to lớn ra khỏi tay nàng."Nàng đã xem nhẹ cái chết như vậy thì hà tất ta phải làm theo?"Thi Nhi tròn mắt ngẫng lên nhìn hắn, trong lòng dấy lên một nỗi sợ vô hình đang bắt đầu lãng vãng trong tâm trí."Chàng... muốn gì?"Ánh mắt hắn chợt rực sáng, miệng mỉm cười đầy ma mị.Như có linh cảm, nàng dùng hai tay đang chéo ôm ngực lại..."Nghe nói... ''lần đầu'' của nữ nhi là rất đau đớn..." Hắn cười phá lên, nụ cười khiến nàng run bần bật.Hắn muốn gì? Chẳng nhẽ...Đã thành thân một tháng, chưa đêmnào hắn động đến thân thể nàng dù chỉ một cái chạm tay, đến khi nàng bắt đầu kinh tởm con người thật củahắn cũng là lúc hắn đang nhìn nàngvới ánh mắt vô cùng thèm khát."Không...Không..." Nàng lắc lắc đầu, cố nhích thân người vào sát bức tường lạnh sau lưng, chỉ ước bên kia là một cơ quan mật thất nàođó, nàng chỉ muốn rút vào bên trong đó trốn tránh cái nhìn đầy lửa dục của hắn.Hắn lao về phía nàng như con hổ đói gạt hai tay đang đan chéo thân của nàng ra khỏi.Thi Nhi cố dùng sức đẩy hắn ra nhưng vô ích, con người hắn cao lớnhơn nàng nhiều, vã lại một nữ nhi như nàng làm sao đấu lại một nam nhân cơ thể cường tráng.Tử Đăng đẩy nàng ngã xuống giường, chân Thi Nhi cố quẫy đạp:"Không, bỏ thiếp ra...""Nàng làm gì vậy? Chúng ta là phu thê mà... Phu thê làm những chuyệnnày đâu phải chuyện lạ, vã lại, ta vẫn chưa tận hưởng "Đêm động phòng hoa chúc" với nàng... Chẳng phải nàng đang mong đợi lắm sao? Đừng giả vờ nữa..."Hắn lấy thân người đè lên nàng, khiến đôi chân đang quẫy đạp kia bịsức nặng hắn kìm xuống."Buông ra... buông ra..." Thi Nhi hét lớn, nhưng hắn đã lấy tay bịt miệng nàng lại."Nàng có biết, nàng càng phản ứng, càng khiến ta... muốn nàng không?"Hắn vừa dứt lời, liền bỏ tay ra khỏi, túm lấy môi nàng bằng một nụ hôn mạnh bạo, như hắn muốn nghiềng nát môi của nàng.Nước mắt Thi Nhi rơi lã chã, cố sức đẩy hắn ra nhưng không được, cảm giác hỗn loạn đang vần vũ trong tâm trí nàng.Thi Nhi tự trấn an, phải rồi! Là phu thê cơ mà, sao lại sợ hãi như vậy?Hắn là phu quân của nàng, hắn có quyền đó mà cớ gì nàng lại phản ứng như vậy?Chợt người nàng buông lỏng, dù rằng cơ thể đã không gồng lên nữa nhưng cảm giác bị cơ thể hắn đè nặng lên thật kinh tởm, và càng tởmlợm hơn khi nghĩ đến việc bị hắn đoạt thân. Dù biết hắn là phu quân"danh chính ngôn thuận" của mình.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro