CHƯƠNG VI: ĐOẠT THÂN

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Hắn chợt hôn mạnh lên môi nàng một cách mạnh bạo, vừa hôn vừa cắn mạnh vào môi nàng khiến nàng phải thốt lên vì đau.Thật sự nàng không chịu được cảnh bị hắn dày vò, cố đẩy hắn ra nhưng thật sự nàng không đủ sức để đẩy được hắn dù một chút.Tay hắn từ từ trườn vào lớp áo chạm vào làn da trơn mịn nơi bờ vai của nàng, kéo nhẹ vai áo xuống.Hắn thôi dày vò đôi môi của nàng, chuyển xuống hõm cổ xinh xắn của nàng, bất chợt vén làn tóc đen nhánh đang quấn lấy vai nàng ra, haidấu chấm màu đỏ bé xíu như vết răng của một loài thú ăn thịt hiện rõ trong mắt hắn.Tử Đăng ngẩn người một lúc rồi vội lơ đi, tay còn lại vén vai áo bên kia...Thi Nhi cố chống cự nhưng thân người bị cơ thể hắn khóa chặt khôngthể thoát, càng quẫy đạp càng khiếnthân mình bị siết chặt hơn."Tử Đăng, đừng mà... Thiếp xin chàng..."Mặc cho lời cầu xin của Thi Nhi, Tử Đăng liền bỏ ngoài tai, mặc kệ nàng cầu xin và nói những gì, hắn sẽ xem như không nghe thấy.Tử Đăng chợt rướn người dậy mặt đối mặt với nàng, tay bắt đầu cở dây thắt eo của nàng ra khỏi người, từng động tác nhỏ của hắn chẳng khác nào một nỗi kinh hoàng đang lắp đầy tâm trí nàng.Từng nếp của lớp vải yếm mỏng tan kia xô lại với nhau tạo nên những đường nét vô cùng gợi cảm, vừa ẩn vừa hiện khiến dục hỏa trong người hắn càng dâng cao.Nhận ra rõ ý muốn thèm khát trong ánh mắt của hắn, Thi Nhi vội dùng hai tay che lại nhưng Tử Đăng vội dùng hai tay nắm tay nàng dang ra hai bên ép chặt xuống nền giường.Từ từ hạ cằm xuống cắn nhẹ một bên đỉnh nhô cao trên lớp vải yếm:"A..." Thi Nhi thốt lên vì đau.Nhưng nàng không biết rằng nàng càng phản ứng hắn càng thích thú.Hai bên tay vừa kẹp chặt đôi tay của nàng vừa luồng ra sau lưng nàng tháo từng thắt dây yếm, miệng khẽ ghé vào tai nàng:"Nàng là nương tử của ta, nên hiểu rõ bổn phận của mình. Nàng có biết nàng đang chống đối lại ta không?"Phải, lời hắn nói rất chính đáng. Là nương tử phải có bổn phận... "hầu hạ" phu quân, cớ gì nàng phải khó chịu như vậy, nghĩ đến đó toàn thân nàng buông lỏng không còn phản ứng kịch liệt như trước nữa, mắt nhắm sâu, chỉ còn đôi hàng lệ bật khỏi hàng mi cong cong chạy dài haibên thái dương.Tử Đăng rõ biết nàng sẽ không để yên như vậy nhưng vẫn thích thú khi nói ra những câu đó, tuy Thi Nhi là dạng nữ nhi ngoan hiền nhưng sâu thẫm trong con người nàng ta chính là một con người đang cố chống chọi lại sự khắc nghiệt của cuộc đời này.Nhưng câu hỏi cứ vấn vươn trong suy nghĩ của hắn chính là tại sao ThiNhi của ngày hôm đó lại khác Thi Nhi bây giờ như vậy, không phải hôm đó nàng ta rất muốn... cùng hắn trãi qua "đêm đầu tiên" đó sao? Hay Thi Nhi bây giờ đang giả vờ? Nhưng sao hắn lại không nhận ra?Tử Đăng bắt đầu đưa tay trượt xuốnglưng tháo nút thắt còn lại của chiếc yếm, không do dự nắm thân yếm kéora khỏi người Thi Nhi vứt đi.Lồ lộ trước mắt hắn là làn da trắng mịn của nàng, bờ ngực căn tròn đầy đặn...Thi Nhi vẫn cố gắng trấn an mình, sẽqua nhanh thôi, nàng sẽ cố chịu đựng, đã làm thê tử thì không có quyền từ chối chuyện... "chăn gối" cùng phu quân.Tử Đăng liền ngậm lấy quả anh đào đỏ mọng đang ngự trên đỉnh ngực của cô.Thi Nhi trợn tròn mắt khi cảm nhận xúc giác đang rõ ràng mồn một. Cơ lưỡi của hắn không ngừng dạo quanh cái vật bé bé đang nằm gọn lõm trong miệng mình.Tay hắn không ngừng nắn bóp khắmnơi trên cơ thể nàngMột cảm giác kỳ lạ dấy lên trong thân thể nàng, vô hình nhận thấy cả thân người đang nóng lên, đặc biệt là dưới đang nóng ran, cảm giác ươnướt.Bất chợt Tử Đăng cắn mạnh, Thi Nhi chợt thốt lên.Miệng hắn liền mỉm cười thích thú thôi không bỡn cợt với "quả anh đào" của nàng nữa .Tử Đăng bắt đầu luồng tay xuống thân dưới, lướt nhẹ qua rốn đến lưng quần, trượt nhẹ xuống lớp vải quần kéo xuống.Thi Nhi mặt nóng bừng vì ngại ngùng, bất chợt len lõi trong tâm trí một nỗi kinh hoàng đầy kinh tỡm khinghĩ lại những chuyện trước kia của hắn.Một Lần nữa nàng cố gồng mình cử động hai chân nhưng bị hai chân hắn kìm lại...Nàng biết "khẩu ngữ" là vô ích, chỉ còn cách dùng hành động để lên tiếng.Thân thể nữ nhi đã lồ lộ trước mắt, có là kẻ ngốc mới không biết..."thưởng thức". Nghĩ đến đó, TửĐăng liền mỉm cười tà mị.Bất ngờ một cảm giác kỳ lạ khiến nàng rùng mình, thân dưới của nàng... nơi "bí mật" của nàng đang bị bàn tay thô ráp của hắn tác động vào."Không... Đừng... Tử Đăng..." Thi Nhicố gào lên.Tử Đăng trườn người nằm đè lên người nàng, túm lấy môi nàng bằng nụ hôn quấn quýt, tay không ngừng xoa bên dưới thân nàng.Một tay còn lại hắn đang dần cở y phục của mình ra, Thi Nhi không dám nhìn nữa, nàng nhắm mắt lại, nàng sợ nhìn thấy thân thể của nam nhân đặc biệt là vào lúc này.Cơ lưỡi của hắn không ngừng quấn lấy lưỡi của nàng đầy khiêu khích, Thi Nhi cố gắng kéo lý trí của mình ra khỏi thứ bản năng đang tăng dần trong nàng lúc này.Không được, nàng phải tỉnh táo.Phút chốc, hai con người không mảnh vải che thân đang quấn quýt nhau trên giường, mặc cho làn gió lạnh bên ngoài khẽ rít qua thổi vào.Tấm màn che bay phần phật trong gió tạo ra một hình ảnh vô cùng mờ ảo đầy tà mị.Tử Đăng thôi hôn nàng, khẽ ngồi dậy, tay từ từ tách đôi chân thon củanàng ra, bàn tay đang vân vê thân dưới dừng lại để lại trên tay hắn là thứ dịch ươn ướt từ "hoa nguyệt" tiết ra."Cảm giác thế nào?" Hắn cười tà, thân dưới khẽ động từ từ đưa "thứ đó" đang sưng đỏ tiến về phía trước.Đến khi chạm được bên ngoài cửa "hoa nguyệt" chợt dừng lại...Thi Nhi vẫn cố nín thin dù biết thứ bản năng đó đang ngùn ngụt trong thân thể mình, nó đang kêu gào muốn nàng cho nó thoát ra.Miệng nhếch mép một nụ cười vô cùng quỷ quyệt, mặc cho nàng vẫn không hề hay biết vì mắt vẫn còn nhắm chặt.Bất ngờ hắn tận lực bình sinh nhắm thẳng thân dưới vào không chút niệm tình:"Á..."Thi Nhi chợt thốt lên khi cảm giác có "vật lạ" đang tiến vào thân thể của mình.Nhưng do vướn phải tấm màn mỏng nên hắn dừng lại, mặc cho Thi Nhi khẽ rên lên vì đau, hắn tiếp tục dùng lực đẩy mạnh hơn, rốt cuộc đã trôi được vào bên trong.Thi Nhi bất chợt thốt lên đau đớn.Cảm giác đau thấu trời xanh lan dọc khắp các dây thần kinh kéo đến tận óc đang bao quanh nàng, tay nàng bấu chặt thành giường nén lại, ngườikhẽ run run.Thi Nhi cố kìm nén cảm xúc mình vì biết càng thốt lên hắn càng thích thú, nhưng cảm giác đó vô cùng đauđớn.Nhìn thấy nét mặt đau đớn của nàng, Tử Đăng mỉm cười thích thú càng muốn nàng đau đớn hơn nữa, lửa dục đang bùng phát dữ dội trongngười hắn, hắn liền dùng thân dưới không ngừng tiến lùi mặc cho Thi Nhi đang rên lên vì đau đớn.Động tác bên dưới vẫn đều đặng, Tử Đăng ngã người xuống ngậm chặt lấy quả anh đào đỏ mọng mềm mại bên trên bầu ngực căn tròn của nàng rồi cắn nhẹ, một tay bấu lấy bên ngực còn lại không ngừng nhào nặn, những tiếng rên xiết đau đớn của Thi Nhi khiến hắn mất đi lý trí, chỉ biết chính bản năng của mình hiện giờ."Dừng lại... đừng... thiếp... xin... ư..." Thi Nhi gắng gượng, cố nén cơn đau"xin...chàng..."Tử Đăng thôi dày vò đôi "tuyết lê" của nàng, rướn người nằm đè lên ngực nàng, cằm chạm xuống hõm cổ.Thi Nhi cảm nhận rõ được hơi thở hắn gấp gáp, nóng ran đang bao quanh cổ mình:"Thích chứ?" Hắn ghé vào tai nàng, miệng vẫn cười cợt không lấy chút xót xa cho nàng.Thi Nhi chỉ biết lắc lắc đầu thay cho câu trả lời, đôi "gò bồng đảo" ép chặt vào ngực hắn tạo ra dao động bên dưới ngực khiến hắn vô cùng thích thú, một phần đang nhận ra trái tim bên trong lòng ngực của nàng đang đập liên hồi không dứt.Cảm giác kinh tởm bao quanh tâm trí nàng, nàng thù ghét chiếm đoạt như thế này, nàng thù cảm giác này, cớ sao không thể thù được người đàn ông đan tâm đoạt thân nàng như vậy, có phải chăng chỉ vì hắn là Phu quân của nàng?

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro