CHƯƠNG XVI: LINH KHÍ

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Không bao lâu nữa, ta sẽ hoàn thành ước nguyện của mình... Một thân xác mới, một thân xác bằng xương bằng thịt..." một đôi mắt đỏ âu tràn ngập dịch huyết, nhãn cầu của Tử Uyên bắt đầu phát sáng một luồng sáng màu đỏ đáng sợ.Bất chợt một giọng cười ghê rợn vang lên vang vọng khắp hang động khiến cho lũ dơi hoảng sợ phải bay ra khỏi hang theo từng đàn, tất cả đàn dơi cuộn mình tạo thành một hình thù quái dị dưới bóng ánh trăngsáng mờ mờ ảo ảo.Trên tay ả ta đang cầm linh châu, nguyên thần mà ả sắp luyện thành.Như thường lệ, trời sụp tối ả ta mau chóng lướt nhanh qua các bụi rậm, những bóng cây âm u lụp xụp để đến Thiên gia phủ.Đến trước cửa phòng của Thi Nhi và Tử Đăng, thấu ánh mắt qua khe cửa, thấy Thi Nhi tay cầm một tấm vải đang may vá, miệng cô ta nhếch lên mỉm cười rồi ào người xuyên qua khung cửa gỗ.Một cơn gió lướt qua, Tử Uyên nhanh chóng hòa mình vào Thi Nhi trở thành một.Đột nhiên một luồng khí quái lạ làm ả ta khó chịu, đầu óc quay cuồng, một lực đẩy cực mạnh hất văng Tử Uyên ra khỏi thân xác Thi Nhi."Chuyện gì thế này?" Tử Uyên trừng mắt thất kinh, đưa hai tay lên nhìn, bàn tay ả đang mờ dần."Rốt cuộc mi đã uống thứ gì?" Tử Uyên giận dữ chỉ vào Thi Nhi, nhưng có vẻ như nàng ta không nhìn thấy ả.Càng tức giận hơn khi nhận ra Thi Nhi không thể nhìn thấy mình, ả ta vội tập trung toàn bộ ma khí khắp nơi xung quanh.Đang mãi may vá chiếc áo bé nhỏ dành cho hài nhi sắp chào đời, Thi Nhi bất ngờ kinh sợ thì thấy Tử Uyênlồ lộ trước mặt nàng với một ánh mắt đầy máu, nhìn nàng với vẻ cực kỳ phẫn nộ."Cô..." Cơ lưỡi nàng bất động, toàn thân khững lại, chiếc áo đang may rơi xuống giường.Tử Uyên lao đến bóp lấy cổ nàng nâng lên, chân Thi Nhi đông đưa trong không trung, toàn thân cố giẫygiụa, tay nàng ghì chặt lên bàn tay đang bóp cổ mình."Rốt cuộc mi đã làm gì? Sao ta... ta lại không thể..." Đột nhiên một luồngkhí đối chội ma khí trên người Tử Uyên xuất hiện từ cơ thể Thi Nhi lan tỏa xung quanh tay của ả, cảm giác như hàng ngàn mũi tên xuyên thủng bàn tay mình.Ả nhẫn nhịn chịu đau cố bóp cổ Thi Nhi nhưng bàn tay của ả nhanh chóng hóa thành xương, chỉ còn bọclớp da mỏng bên ngoài.Cơn tức giận của ả khiến cho đôi mắt ả đỏ rực lên, huyết đỏ tuông ra lắm lem đôi má trắng của ả.Tức thì Tử Uyên ném nàng ngã xuống, Thi Nhi ôm bụng quằng quại vì đau đớn, chỉ e thai nhi sẽ không giữ được. Tử Uyên nghiếng răng néncơn tức:" Ta sẽ không bỏ qua cho mi dễ dàng như vậy đâu..."Dứt lời, ả liền tan biến như một cơn gió, đâu đó vẫn còn tiếng nói của ả vang vọng.Dưới nền đất lạnh, Thi Nhi ôm bụng quằng quại cơn đau ở hạ thân...Máu đang chảy ra khắp nơi, máu ở hạ thân, một nỗi sợ kinh hoàng đangbủa vay lấy Thi Nhi..."Cứu... cứu ta...! Con ta..." Dứt lời, một cơn đau nhói lên khiến nàng chỉbiết rên la thãm thiết.Tử Đăng đang ở ngoài sảnh trò chuyện cùng phụ mẫu, thoang thoáng nghe thấy tiếng la của Thi Nhi, gạt qua câu hỏi của Thiên phu nhân, hắn vội đâm đầu chạy thục mạng về căn phòng của mình."Đăng Nhi... con đi đâu vậy?" Lão phu nhân gọi với ra, còn lão gia thì tức khí nổi giận đùng đùng."Đúng là thằng con trời đánh, đang nói chuyện với cha mẹ nó, vậy mà dám bỏ ngang chạy đi..." Thiên lão gia đập tay mạnh xuống bàn, tiếp theo là một tràn ho sặc sụa của ông.Thiên Phu nhân vội đỡ lấy lão gia, tay vuốt vuốt ngực của ông."Lão gia bớt giận, cái gì thì từ từ để tôi nói nó..." Dù miệng thì nói vậy, nhưng thực ra bà rất khốn khổ với Tử Đăng, dù biết hắn rất có tài trong việc kinh doanh, duy trì cơ nghiệp của Thiên gia, nhưng tính khí ăn chơi, ham vui vẫn không bỏ được.Chuyện là ban nãy lão phu nhân có hỏi hắn về việc một nữ nhi có tư tìnhvới hắn bên ngoài, hắn chẳng chỉ ngập ngừng thì đột nhiên bỏ chạy.Bước vào phòng, Tử Đăng kinh hãi nhìn thấy Thi Nhi quằng quại dưới đất, tay ôm bụng, hạ thân đầy máu khiến nền đất cũng dính máu của nàng.Hắn lao đến đỡ lấy nàng:"Thi Nhi..." Tử Đăng vỗ má của nàng,nhưng Thi Nhi đã nhanh chóng chìmvào cơn mê, miệng thì mê sản luôn kêu cứu cho đứa con trong bụng mình.Vượt qua cảm giác ghê tởm thứ dịchlỏng màu đỏ ở hạ thân Thi Nhi, hắn vội bế nàng dậy lao ra khỏi cửa, chạy qua sảnh chính, nơi phụ mẫu hắn vẫn ngồi đó.Cả hai trố mắt kinh hãi nhìn hắn bế Thi Nhi vụt qua khỏi tầm mắt, hắn cũng không để tâm họ có gọi với ra hay không, trong lòng chỉ biết tìm ngay đại phu cho nàng.Trông sắc mặt của Thi Nhi vô cùng xanh xao, hắn càng hoảng loạng, càng cố sức chạy thật nhanh.Trong lòng hắn hiện giờ chỉ muốn cứu lấy Thi Nhi, cứu lấy nàng, còn đứa con... hắn không biết, hắn không rõ! Chẳng hiểu tại sao lại như vậy, hắn chỉ muốn cứu lấy nàng.Trong đêm tối mịt, một nam nhân trên tay bế một nữ nhân chạy thục mạng gõ cửa từng nhà của từng vị đại phu, hắn không ngừng gào thét xin bọn họ mở cửa, không rõ Thi Nhi có thể thấy được sắc độ của hắn hiện giờ hay không, chỉ biết hai bên thái dương đã thấm ướt nước mắt của nàng, nàng xót xa hắn? Hay xót xa cho chính bản thân mình?

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro