CHƯƠNG XVII

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Đến khi Tử Đăng gõ cửa nhà của một vị đại phu, người thứ mười lăm, cánh cửa mở ra, lão đại phu râu tóc bạc trắng nhìn hắn rồi đưa mắt xuống, nhận ra sắc mặt nhợt nhạt của nữ nhân hắn đang bế, vội bảo hắn đưa nàng vào trong.Lão đại phu vội bảo vợ nấu một thanthuốc, trong khi đó ông vội cho Thi Nhi uống một loại đan dược có tác dụng chống mất máu.Để Thi Nhi nằm xuống giường, ông bình tĩnh bắt mạch cho nàng, trong khi đó Tử Đăng nhìn ông vô cùng lo lắng, đợi câu nói thốt ra từ miệng ông."Phu nhân của tôi sao rồi?"Ông lão hồ như chỉ hơi lắc đầu, rồi chậm rãi đáp:"Ta không rõ, mạch của thiếu phu nhân đây vô cùng hỗn loạn, ta không biết có thể giữ được mạng cho hai mẹ con hay không...""Làm ơn hãy cứu mẹ con cô ấy, muốn bao nhiêu tôi cũng có thể cho ông..." Đây là lần đầu tiên trong suốt26 năm sinh ra trên dương thế này hắn phải nói hai từ "làm ơn"."Ta không cần tiền bạc, đối với ta, hành y cứu người là mục đích chính, anh hãy bình tĩnh lại!" Ông lão vỗ vỗ vai hắn trấn an, Tử Đăng chỉ biết ôm đầu quỳ bên cạnh Thi Nhi, trong lòng mang một nỗi giằng xé khó hiểu.Từ bao giờ hắn lại sợ mất nàng như vậy? Thậm chí khi Nguyệt Anh chết, hắn chưa bao giờ đau khổ như vậy, mặc dù thừa nhận lúc đó hắn rất buồn, rất căm hận Thi Nhi đã giết Nguyệt Anh.Chén thuốc đen ngòm nóng nghi ngút khói được bón cẩn thận vào miệng Thi Nhi, người bón cho nàng chính là Tử Đăng, chỉ có 2 canh giờ, sự việc chỉ vừa xảy ra 2 canh giờ, màtrông sắc mặt hắn đã thãm hại.Sáng hôm sau, bầu trời đã sáng hẳn,từng tia nắng lấp ló xuyên qua khung cửa sổ đã sờn màu của gỗ.Thi Nhi khẽ động đậy ngón tay, mắt khó khăn mở ra, vẫn chưa định hình được mình đang ở đâu, chỉ nhớ qua hôm, bụng nàng vô cùng đau nhói, chính Tử Uyên đã ném nàng xuống đất.Nàng đưa tay rờ xuống bụng, không còn cảm giác đau, chẳng lẽ...Mắt nàng trừng to vì nghĩ rằng con của nàng đã mãi mãi ra đi, Thi Nhi bật dạy, đột nhiên cảm thấy ngực mình nặng nặng thứ gì đó, nhìn xuống thì đã thấy Tử Đăng, hắn đã ngã lên người nàng ngủ từ lúc nào, chân vẫn khụy dưới đất.Bỗng dưng tâm trí nàng len lõi một thứ cảm xúc kỳ lạ, không bao giờ tin được rằng người này chính là Tử Đăng, phu quân của nàng.Không tin cảm giác này là thật, nàngđưa tay khẽ sờ lên má của hắn để hyvọng rằng đây là sự thật."Tử... Đăng..."Đột nhiên Tử Đăng bật dậy, ngước lên nhìn nàng:"Nàng tỉnh rồi..." Gương mặt hắn không giấu nỗi vui mừng, một Tử Đăng hoàn toàn khác mọi khi.Hắn vội đứng dậy nhưng do phải quỳdưới đất cả đêm cho nên các khớp xương nhất thời không nghe lời, đột nhiên ngã nhào lên người Thi Nhi.May thay Thi Nhi đã chụp được hắn, không thì... lớn chuyện thật.Lúng túng với hành động vụng về này, hắn vội chóng tay lại ngồi ngay ngắn trên giường cùng nàng."Sao chàng không tìm nơi nghỉ ngơi, sao lại quỳ dưới đất..."Hắn im lặng không nói gì, đột nhiên chuyển chủ đề:"Nàng cảm thấy sao rồi?"Thi Nhi lắc lắc đầu, thái độ này khiếnhắn lo lắng vì cứ nghĩ tình hình đangtệ dần."Sao?" Ánh mắt hắn không giấu nỗi lo lắng."Không phải! Thiếp không cảm thấy gì nữa... Có khi nào..." Ánh mắt nànglóe lên tia đau khổ, nghĩ rằng do hài nhi đã chết trong bụng cho nên không cảm thấy đau nữa."Cô nương đã tĩnh rồi, thật hay quá..." Giọng nói của lão đại phu từ bên ngoài, dáng người hơi khom củalão bước đến gần, miệng vẫn mỉm cười."Ông là..." Thi Nhi khó hiểu, cứ nghĩ mình vẫn đang ở trong căn phòng thường ngày ở Thiên gia."Ông ấy là đại phu" Tử Đăng trả lời giúp lão"Hôm qua... chàng là người đã đưa thiếp tìm đại phu sao?" Ánh mắt nàng nhìn hắn ngỡ ngàng."Phải, tướng công của cô nương rất lo lắng cho cô, hẳn là rất yêu cô, khi cậu ta bế cô nương đến đây thì toàn thân đã dính đầy máu, nhưng vẫn ôm khư khư cô nương trong tay, người ướt đẫm mồ hôi..."Lão ông định kể lễ hết nhưng bị Tử Đăng ngăn lại, thúc giục lão xem tình hình của Thi Nhi.Ông lão vội đi đến bắt mạch cho Thi Nhi, tay còn lại vuốt râu suy ngẫm."Tốt... tốt rồi..." Ông lão mỉm cười vui sướng "Đúng là kỳ tích, thai nhi vẫn tốt! Mạch đã đều trở lại."Thi Nhi chợt ôm lấy Tử Đăng vui sướng, thì ra viên thuốc của lão bà hôm trước đã cứu sống nàng, cứu sống con của nàng. Dù lòng biết rằng thứ thuốc này sẽ phát huy tác dụng trong một khoảng thời gian nhất định thì sẽ mất đi, liệu có cách gì để đánh duổi ả Tử Uyên đây? Nhưng dù sao nó cũng đã cứu được nàng trong lúc nguy cấp, nếu gặp lạilão bà ấy, nàng sẽ hậu tạ bà bằng tấtcả tấm lòng.Sau đó Tử Đăng đích thân bế nàng về tận Thiên gia trước những ánh mắt hiếu kỳ của mọi người trên phố, trước ánh mắt ngỡ ngàng của gia đinh và nha hoàn trong Thiên gia phủ, dù biết rằng hắn rất "cưng vợ" của mình, nhưng không nghĩ rằng hắn mặc kệ dân tình bàn tán hiếu kỳ,vẫn thản nhiên bế nàng từ nhà đại phu về tới phòng.Nhưng hắn lại không hề biết rằng cómột ánh mắt ghen ghét đố kỵ pha lẫn trong những người đang dạo trênphố, một vị nữ nhi xinh đẹp, một vị tiểu thư họ Lâm.Thi Nhi đã nghỉ ngơi trong phòng, TửĐăng cũng vội ra ngoài đóng nhẹ cửa, thì đã thấy phụ mẫu đang đi đến với ánh mắt lo lắng:"Suốt đêm qua con và Thi Nhi đã đi đâu? Cha mẹ lo lắng quá!" Thiên phunhân"Đêm qua Thi Nhi bị động thai..."Vừa nói đến đó, hai người họ trố mắtsững người ra đó, lo lắng cho đứa cháu trong bụng Thi Nhi."Vậy... vậy thế nào rồi?" Cả hai vợ chồng lão gia đồng thanh."Không sao cả, mẹ con nàng ấy đã qua cơn ngụy kịch rồi..." Tử Đăng nói với chất giọng trầm trầm, trong lòng vẫn còn để tâm chuyện hôm qua."Vậy thì tốt rồi! Đa tạ trời phật, ta phải thấp hương đa tạ tổ tiên phù hộ" Thiên phu nhân dường như đã quên mất chuyện hôm qua, giờ chỉ biết nghĩ đến Thi Nhi."Nàng ấy ngủ rồi, không còn việc gì nữa thì con phải ra ngoài cửa hiệu đây..." Hắn nói với chất giọng lạnh lùng rồi bỏ đi."Khoang đã..." Lão gia nói với giọng không vuiChân hắn khựng lại, thần sắc lộ sự bất mãn, họ vẫn không buông tha hắn sao? Muốn truy cùng diệt tận sao?Phải! Hắn đã qua lại với một vị tiểu thư nhà họ Lâm - Lâm Nhã.Nhưng hắn đã chấm dứt cuộc tình vô bổ này từ vài ngày trước vì cảm thấy bên cạnh cô ta vô cùng nhạt nhẽo, thậm chí cảm thấy như một cục nợ thì đúng hơn, ả cứ luôn miệng muốn hắn cưới ả về làm chánh thất, buộc hắn từ hôn Thi Nhi.Chuyện đã qua, hắn không muốn nhắc đi nhắc lại, càng không muốn để ai biết, nhưng hai " lão ông lão bà" ở nhà rãnh rõi không có việc gì làm nên cứ nhúng tay vào chuyện của hắn."Chuyện của con, ta sẽ hỏi sau... Hôm nay con không cần ra tiệm đâu,ở nhà mà trông chừng Thi Nhi, dạo này ta cảm thấy nên đổi gió một chút, hôm nay ta sẽ thay con"Giọng nói cứng rắng của ông cũng không thể giấu nỗi hai từ "mềm lòng", định là mắn mỏ hắn vì bạc tình với thê tử, nhưng thấy hắn quan tâm tới Thi Nhi nên ông đành để đó nói sau với hắn.Rồi cả hai vợ chồng lão gia đi khỏi, Thiên phu nhân không quên quay lạinói:"Ráng mà tốt với Thi Nhi, mẹ hy vọng con hồi tâm chuyển ý..."Hắn thở một cái phào nhẹ nhõm, rốt cuộc thì không bị trách mắn nữa, thật phiền phức.Nghĩ rồi quay lại phòng với Thi Nhi, dù sao hôm nay hắn cũng được nghỉngơi một ngày.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro