Phác Hiếu Mẫn

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tôi cùng em ấy biết nhau từ cái lúc chúng tôi cùng đi xem văn nghệ ở trường. Trong đội văn nghệ đó, tôi có hâm mộ một anh chàng, anh ấy rất điển trai, giọng hát lại còn rất ngọt ngào, anh ấy tên Lãng Minh. Thật sự, tôi rất thích anh ấy.

Còn em, lại cực kì yêu thích anh chàng đánh đàn kia. Tên Mã Tuấn.Anh ta mang vẻ ngoài rất thư sinh, đặt biệt còn có một đôi mắt vô cùng tuyệt đẹp, mỗi tiếng đàn của anh ta vang lên đều khiến cả ngôi trường yên lặng đến kì lạ.

Chúng tôi, cùng hâm mộ đội văn nghệ đó, cũng đều có một người để đặc biệt yêu thích. Chúng tôi ngồi cạnh nhau, em ấy ban đầu trông có vẻ khá lạnh lùng, nhưng từ sau khi tiếng đàn vang lên, vẻ lạnh lùng đó không còn nữa mà thay vào đó là một biểu cảm vô cùng đáng yêu.

Sau khi buổi biểu diễn kết thúc, tôi chủ động bắt chuyện với em ấy trước. Đại khái chúng tôi chỉ chia sẽ với nhau những cảm nghĩ về buổi biểu diễn ngày hôm nay. Nhưng cũng nhờ nó, mà chúng tôi mỗi một lúc...lại càng thân. Chuyện gì cũng cùng nhau làm. Món đồ gì cũng cùng nhau mua. Áo, quần, mắt kính, giày và có cả nhẫn nữa.

Đối với em ấy, có lẽ tôi là một người bạn, người chị thân thiết.Trong mối quan hệ của chúng tôi. Tôi luôn là người quan tâm em ấy nhất. Luôn để ý từng cử chỉ, lời nói, hành động của em ấy làm với mình và với người khác. Luôn ở bên cạnh em những lúc em muốn tâm sự. Luôn lo lắng, chăm sóc cho em những lúc em bệnh mà chỉ ở nhà một mình. Tôi...luôn vì em ấy mà làm mọi việc.

................

"Trí Nghiên! "

"Hửm?"

"Hôm nay em đã chuẩn bị quà để tặng anh Mã Tuấn chưa?"

Tôi ở trên taxi cùng Trí Nghiên lên đường đến buổi biểu diễn của đội văn nghệ ấy. Cả hai ban đầu khá im lặng, nên sau đó tôi liền cảm thấy có chút khó chịu nên nhanh chóng tìm chủ đề để nói chuyện với em ấy. Nhưng phải nói về chuyện gì đây? Có lẽ là chuyện gì đó có liên quan đến Mã Tuấn. Tôi nghĩ vậy!

"Quà sao? Tất nhiên phải có rồi!" Trí Nghiên vô cùng hào hứng trả lời

Tôi biết thế nào em cũng sẽ trở nên như vậy mà.

"Là cái gì vậy?" Tôi có chút tò mò

"Hừm..."

"Sao vậy? Không thể nói với chị sao?"

"..."

"Được rồi, chị hiểu mà, em không nói cũng được."

Dường như nhìn thấy gương mặt tôi thoáng buồn. Trí Nghiên bật cười vỗ nhẹ lên mu bàn tay của tôi.

"Là một quyển sổ viết nhạc." Rồi lập tức lại nói thêm _"Nhưng nếu có thể...em muốn là món quà của anh ấy hơn"

Trí Nghiên chầm chậm bày tỏ, lúc này trong lòng tôi có chút cảm giác gì đó mà tôi lại không giải thích được. Giọng nói ngọt ngào của tôi bỗng trầm đến lạ thường mà nhẹ đáp.

"Em yêu anh ấy sao?"

"Em..."

"Nếu yêu thì nhanh chóng tỏ tình đi."

~

Rồi sau này tôi mới cảm thấy hối hận với lời nói của mình ngày hôm đó. Tôi đáng lẽ không nên kêu em ấy đi tỏ tình. Bởi vì cũng chính vào cái ngày Trí Nghiên quyết định lấy hết can đảm để đi tỏ tình thì Mã Tuấn lại chủ động tỏ tình với Hiếu Mẫn tôi trước.

Anh ta nói đã để ý tôi từ năm cấp 3, khi đó, anh ta học trên tôi một lớp. Ngay lần đầu tiên nhìn thấy, anh đã quyết định tìm hiểu về tôi. Anh không nghĩ đến, một cô gái chăm học như tôi, lại có thể bỏ thời gian cả tiếng đồng hồ chỉ để đến xem nhóm của anh biểu diễn. Và cứ từ đó, tình cảm của anh dành cho tôi cứ thế lớn dần. Nên anh mới đến tỏ tình. Và...tôi đã từ chối.

Nhưng...tôi đã không nói với em về điều đó. Tôi thật sự không biết vì sao mình lại làm như vậy.

Cũng vì vậy, sau ngày hôm đó, Phác Trí Nghiên bỗng nhiên ngưng liên lạc với tôi. Nhắn tin em ấy không trả lời, thậm chí là không màng xem. Có lẽ, em ấy rất giận tôi.

Các buổi biểu diễn sau này, tôi cũng đến, vẫn nhìn thấy em ở đó. Chỉ là...chúng tôi không ngồi cạnh nhau nữa. Không còn chia sẽ với nhau về những điều liên quan đến nhóm nữa. Tôi nghĩ rằng, nếu tôi cứ để ý đến em ấy, thì sẽ khiến cho tôi cảm thấy buồn thêm mà thôi. Mối quan hệ của chúng tôi, từng tốt đến thế cơ mà.

~

Tôi cứ nghĩ, mỗi khi tâm trạng có trở nên kì lạ thì tôi sẽ nghe lại giọng hát của Lãng Minh khi đang biểu diễn. Âm thanh đó sẽ giúp tôi trở nên vui vẻ hơn. Vì dù sao, người tôi dành tình cảm đặc biệt là anh ấy. Tôi trước đó cũng rất muốn tỏ tình, vì tôi biết, nếu mình không chủ động, thì đến anh ấy cũng không.

Nhưng...tôi đã lầm. Mỗi một lần nghe giọng hát của anh ấy. Tôi phát giác ra, mặc dù bên tai tôi vẫn là giọng hát ngọt ngào ấy. Nhưng có một người khác, lại xuất hiện cùng lúc đó ở trong đầu tôi. Người đó... người đó thật sự rất đẹp. Một nét đẹp, khó có ai sở hữu được nó. Và người đó, lại còn rất đáng yêu, lại rất thích chọc ghẹo tôi mỗi lúc tôi chán. Người đó, khiến tôi trở nên vui vẻ hơn rất nhiều. Nhưng người đó... lại không phải Lãng Minh...

Khẽ nhìn mấy chiếc nhẫn trên bàn tay phải của tôi rồi khẽ cười. Ha, nếu tôi nói ra điều này, có phải là quá kì quặc hay không. Nhưng người đó, lại là Phác Trí Nghiên. Em ấy luôn như vậy, luôn xuất hiện trong tâm trí của tôi. Mọi cảm giác kì lạ xảy đến, đều là bắt nguồn từ em ấy. Tim tôi đập nhanh vào những lúc em ấy quá gần với tôi. Người tôi trở nên nóng lên khi chứng kiến em thay y phục ở trước mặt. Trong lòng của tôi lại khó chịu, mỗi khi em ấy nhắc đến Mã Tuấn. Và rồi...tôi lại khóc vì nhớ đến em.

Vậy thì rốt cuộc, tôi cũng hiểu được, thì ra cảm giác kì lạ xảy ra trong lòng của tôi bấy lâu nay chính là tôi yêu em ấy! Phải, tôi nhận ra tôi yêu em ấy chứ không phải là Lãng Minh.

Thật ra, vào cái hôm Mã Tuấn tỏ tình tôi. Tôi từ chối anh ấy vì lý do tôi đã có người trong lòng, mà người trong lòng đó, lại đối với anh ấy có một cảm xúc rất mãnh liệt. Lúc đó nói ra, cũng không hiểu vì sao mình lại nói như vậy. Nhưng rồi cũng thế mà cho qua. Thì ra, chính là như vậy! Tôi quyết định không nói cho em ấy biết,thật sự đã đúng. Tôi cứ ngỡ hạnh phúc của tôi chính là mỗi ngày đều có thể nhìn thấy Lãng Minh biểu diễn, có thể xem ảnh của anh ấy khi nhớ. Và nếu như có thể trở thành người ở cạnh anh mỗi ngày thì đó chính là điều hạnh phúc nhất đời tôi. Nhưng thật không ngờ hạnh phúc của tôi lại chính là những tháng ngày tôi cùng với Trí Nghiên, hai người vui vẻ.

Nhưng có lẽ...tháng ngày đó, bây giờ không còn nữa...

~

"Hiếu Mẫn, chị khoẻ không?"

Em bỗng xuất hiện ở trước mắt của tôi, chủ động nói chuyện với tôi. Em ấy, hình như có chút gầy. Nhưng nét đẹp và giọng nói vẫn không thay đổi. Tôi có chút xúc động nhưng nhanh chóng đáp lại em ấy.

"Chị khoẻ, còn em? Dạo này em thế nào?"

"Em cũng khoẻ!" Trí Nghiên nhìn tôi một lúc rồi lại hỏi với một chất giọng có vẻ buồn_"Chị cùng Mã Tuấn có hạnh phúc không?"

Tôi không ngạc nhiên lắm khi em ấy hỏi như thế. Chỉ nhanh chóng nhẹ giọng mà bình tĩnh trả lời.

"Có lẽ đến tận bây giờ em vẫn chưa biết, chị không hề chấp nhận lời tỏ tình của anh ấy vào hôm đó!"

Sau câu nói của tôi, mặt em dần biến sắc, em có vẻ sốc khi biết điều này. Cũng phải thôi, có ai lại không sốc khi hay tin người mình thích bao lâu nay vẫn chưa có người yêu. Em ấy lại yêu Mã Tuấn như vậy, nên sốc cũng là chuyện bình thường.

"Chị xin lỗi vì đã không nói điều đó với em. Cho dù muốn nói cũng không có cơ hội. Nếu bây giờ em vẫn còn yêu anh ấy thì tiến một bước đi." Tôi mỉm cười với em

"Không còn nữa"

Em nhàn nhạt đáp lại tôi khiến cho tôi lần này có chút ngạc nhiên.

"Vì sao lại như vậy?"

"Vì vốn dĩ ngay từ đầu, người em yêu không phải là anh ấy. Đó chỉ là cảm xúc nhất thời mà thôi."

Lời em nói lại tiếp tục làm tôi ngạc nhiên một lần nữa.

"Chúng ta lại giống nhau rồi." Tôi cúi đầu, cười nhẹ

Em ấy khẽ nhíu mày hỏi lại tôi "Chị nói vậy nghĩa là sao?"

Nhìn gương mặt em. Tôi khẽ mỉm cười. Tôi biết, đã đến lúc nói cho em nghe điều trong lòng rồi.

"Trí Nghiên, từ trước đến giờ, em đã từng dành tình cảm đặc biệt cho chị một lần nào chưa?"

Em bất ngờ, nhưng rồi cũng cúi đầu, im lặng không trả lời. Có lẽ em ấy không biết phải trả lời với câu hỏi khó như thế này của tôi. Tôi thở mạnh một hơi, vẫn giữ thái độ bình thản của mình mà tiếp tục nói.

"Không có cũng không sao. Hôm nay chị chỉ muốn nói với em một điều. Thật ra chị cũng như em, ngay từ đầu Lãng Minh không phải là người chị yêu. Mà người chị yêu thật ra là Phác Trí Nghiên!"

Nói đến đây, tôi quan sát biểu hiện của em, có vẻ chuyển biến một chút. Tôi nhẹ đưa bàn tay phải của mình lên ở trước mặt, nhìn một lượt mấy cái nhẫn mà tôi cùng em mua. Cùng em đeo nó theo một cách xen kẽ với nhau. Tôi đeo ở ngón cái, ngón trỏ và ngón út. Còn em lại đeo ở ngón giữa và áp út. Có phải ráp lại thì chúng ta sẽ có được đôi bàn tay hoàn hảo hay không.

Tôi khẽ nhìn xuống bàn tay của em, vẫn là kiểu nhẫn đó, nhưng đã mất đi một chiếc, chiếc còn lại...em đang đeo ở ngón út. Sau đó tôi bắt đầu tháo hai chiếc nhẫn ở ngón cái và ngón trỏ ra. Chỉ còn lại chiếc nhẫn đeo ở ngón út. Lúc này, em nhìn tôi với một ánh mắt lấp lánh, không phải vì em ấy thấy mừng hay hài lòng đâu, mà tôi có thể thấy được, những giọt trong suốt đang đọng lại ở bọng mắt em.

Tôi nhìn em một lúc, cố giữ được trạng thái bình thường nhất rồi nói nốt câu còn lại.

"Nhưng có lẽ không được rồi. Bởi vì em từng nói...là bạn không thể yêu..."

.
.
.
.

~~~~~~~End~~~~~~~

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro