CHAP 3

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

" Chết con rồi!!!!!!"


Tôi vừa càu nhàu dì Út đã không vào đánh thức tôi, vừa lụp chụp cho những thứ linh tinh váo cái túi, cả xấp giấy tối hôm qua. Trong phút chốc nhìn thấy xấp giấy, tôi bất chợt nhớ đến nụ cười của hắn.. Vớ vẩn thật..!


Tôi nghĩ nếu mà tôi đi tham gia đua xe đạp cúp truyền hình, có khi tôi sẽ về nhất cũng không chừng. Chỉ trong vòng 15 phút, tôi đã có mặt ở trường cách nhà hơn 4 cây số. Khi bước vào lớp, nhóm tôi đang chuẩn bị đầy đủ phía trên. Nhỏ Mai nhìn tôi bằng ánh mắt sấm sét.


" Chắc tui đau tim vì bà quá?! Sao không bắt điện thoại????"


" Bắt thì tui trễ chắc!". Tôi nhanh chóng vào chỗ để nó không có cơ hội chửi rủa tôi, và lôi xấp giấy ra lầm bầm... lẩm nhẩm.. Cô giáo ra hiệu cho chúng tôi hãy bắt đầu bài thuyết trình của nhóm. Nhỏ Diệu tự tin mở đầu rất suôn sẻ. Kế đến là Mai, rồi Phong... Sao họ nói nhanh thế nhỉ? Bây giờ đến phiên tôi. Dĩ nhiên, tôi dở nhất nhóm. Thậm chí tôi không biết mình đang nói cái gì nữa. Bên dưới, ai nấy đều tỏ ra chán chường.. . Đâu phải lỗi tại tôi!! >"< Tôi cúi chào để kết thúc bài thuyết trình tệ hại của mình, và không dám nhìn cô giáo lấy một lần.


" Bốp, bốp, bốp!!". Trong không khí yên tĩnh, tiếng vỗ tay đơn độc ấy vang lên, cùng lúc một cái đầu rất quen, quen lắm...- phải rồi, tôi vừa gặp tối hôm qua- ở phía cuối lớp đứng lên và tay không ngừng vỗ to. Tôi tự hỏi, hay mình đang nằm mơ? Tôi bị cái gã ấy ám ảnh đến mức này sao?! +__+


" Em thấy hay à?"- tiếng của cô giáo.

" YEAH!! Độc đáo mà!". Hắn lại cười cái nụ cười ma quỷ ấy... ôi, tôi đang mơ. Cả nhóm tôi đã hưởng ứng bằng cách vỗ tay giòn đều. Còn những người khác thì khinh bỉ vỗ nhẹ lộp bộp một cách mỉa mai, khiến tôi ngượng không biết làm sao tả nỗi. Tôi không phải đang mơ. Đó là sự thật, khi nhỏ Mai kéo tôi về chỗ và thúc vào hông tôi.


" Bà làm sao thế?"

" Không.."

" Không đọc bài tui gữi tới hả?"

" Có."

" Thế thì tại sao....?". Nó định la lớn nhưng kịp nhớ ra mình đang ở trong lớp, nên thôi, và lườm tôi. Tôi vẫn không hiểu tại sao cái gã ấy lại có mặt ở đây, mà không ai tống hắn ra? Hay, hắn cũng là sinh viên trường tôi? Không thể nào!!.


Khi nhóm thứ hai đang thuyết trình, tôi lén nhìn về phía cuối lớp, hắn đã không còn ở đó nữa. Hắn y như ma ý!!


Nhóm tôi được 8 điểm. Chắc 2 điểm trừ là do tôi. T__T. Sau khi cô giáo vừa bước ra, cả đám nhao nhao lên và bàn tán... nhỏ Diệu chạy lên ngồi sát vào tôi.


" Bà quen anh ta hả Giang?"

" Không hẳn.."

" Có biết anh ta là ai không?"

" Ai?"

" Nhò này lạc hậu quá! Anh ta là sinh viên vừa giành được học bỗng của trường mỹ thuật Anh Quốc. Một tháng nữa là đi rồi... thầy cô trong trường ai cũng khen hắn hết. Bà biết phải không Mai?"

Nhỏ Mai vẫn đang xụ mặt vì con 8 củ bài thuyết trình. So với công sức mà nó bỏ ra, nó cãm thấy đang bị sỉ nhục..


" TUI KHÔNG BIẾT!!! GIANG!! Bà phải chịu trách nhiệm!! Nguyên tuần này bà phải chép bài cho tôi!!!". Đó là hình phạt mà chúng tôi vẫn hay áp dụng khi ai đó phạm tội >"< Tôi cúi gập đầu.

" Thôi bỏ đi. Lát về ăn chè xả xui nghen!?"

Nhỏ Diệu là đứa dễ thương nhất nhóm ^-^ Sao bây giờ tôi mới nhận ra điều ấy nhỉ?

" Okay, tui đãi cho.!!" ^0^

Vì thế, khi tan học, bọn tôi hẹn nhau ở cổng trường. Tôi đi về hướng bãi xe.

" Này, sinh viên lớp you sao mà thuyết trình chán thế?". Tôi giật mình quay sang, hắn đang đi sát tôi.

" Gì hả?"

" À, dĩ nhiên là trừ you ra.!" ^-^

" Sao.. lại ở đây?"

" Đi lấy xe à, cho quá giang nhé! Tôi không đi xe".

Thay vì trả lời câu hỏi của tôi, hắn lại mở màn một câu chuyện khác. Tôi cũng không hỏi nữa, vì lúc nãy nhỏ Diệu có nói hắn là sinh viên trường tôi?

" Kệ you!". Tôi đi nhanh vào bãi xe, làu bàu mấy câu tiếng Ả Rập. Khi tôi dắt chiếc xe Martin ra, tôi thấy hắn vẫn còn đứng đó chờ.

" Oh.. Đi xe đạp à?"

>_< Bây giờ ai cũng khinh rẻ người đi xe đạp!! Tôi ngó lơ hắn và dắt xe đi, nhưng chiếc xe không hề nhúc nhích, vì hắn đã giữ yên sau lại và nhăn răng nhìn tôi cười.

^yM:

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro