CHAP 4:

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


" Tôi đã bảo cho tôi quá giang!". Hắn tót lên ngồi trên yên xe sau, khi vừa dứt lời. Tôi gạt chống xe và đứng lên chống nạnh cùng bản mặt ngầu.



" Ra khỏi xe của tôi, trước khi tôi gọi thấy giám thị!".



" Mới hôm qua còn níu áo tôi, hôm nay đã trở mặt với ân nhân rồi!".


" Chuyện ấy...". Tôi hơi bối rối, nhưng chợt nhớ câu cảm ơn còn nợ, tôi thì thào bằng cái vọng lí nhí. – " cảm ơn".


" Hả?"


" Tôi nói cảm ơn.!" >_<


" Okay.!"


" Mà, tôi làm sao có thể chở you về được với chiếc xe này?".


" Thế thì tôi chở you."


" Vấn đề không phải ai chở ai, mà là chiếc xe không thể chịu nổi sức nặng khủng long của you.!".


" Oh.. Tôi có 62kg à". ^_^


" Tôi còn có hẹn nữa..". Tôi vừa nói thì điện thoại trong túi tôi bỗng run lên.


" Alo?".


" Sao còn chưa ra? Làm gì trong đó??". Mai luôn tỏ uy lực bằng cái giọng bà chủ của nó.


" Chờ xíu, ra liền!". Tôi cúp máy nhanh và định cho vào túi, thì hắn giựt lấy chiếc điện thoại trên tay tôi, cầm nó và bấm bấm, rồi áp vào tai nghe..Xong gập lại và trả cho tôi. Tất cả các động tác của hắn diễn ra chưa đầy 1 phút, khiến tôi không có phản ứng gì vì bất ngờ và không hiểu chuyện gì.


" Khi nào về nhà ban đêm, thì gọi nhé. Tôi sẽ có mặt ngay. !".


Hắn bước xuống xe, vẫy tay chào tôi và chạy đi. Được vài bước, hắn quay lại nói to: " Mà này, ai xài điện thoại ghi âm đời mới lại cuốc xe đạp?! chẳng sành điệu gì hết!".


Ặc. Vô duyên! Ai bảo xài điện thoại xịn thì không được đi xe đạp?! cho dù, cái điện thoại này cũng không phải của tôi. -_- tháng trước ghé qua, ba tôi đã để lại cái điện thoại của ông khi nghe dì Út than rằng, không biết liên lạc với tôi làm sao khi tôi về trễ. Và thật ra, có một bí mật mà hắn không biết, và cũng không ai biết trừ dì Út. Sự thật, không phải tôi thích đi xe đạp, mà là vì tôi không thể chạy được xe máy. Hai năm trước, tôi tập chạy xe với dì Út, chệnh choạng thế nào, tôi đã tông thẳng vào một cô đi ngang vì không nhớ đạp thắng chân mà thắng tay thì lại quá gắt. Cô ấy đang mang thai.. Tôi chỉ biết khi thấy máu từ giữa hai chân cô ấy chảy ra, và lập tức tôi như chết ngất giữa đường. Lần ấy, hai vợ chồng họ đã không truy cứu gì. Nghe đâu sau đó họ đã có đứa con khác. Nhưng tôi thì không thể nào quên được, việc mình đã hại chết một sinh linh bé bỏng chưa kịp chào đời.


Từ ấy, tôi không dám chạy xe máy nữa.



Trong quán chè:

" Hắn!! Để cái đầu cool không chịu được! Hèn chi.. ai cũng mê hắn hết!".


" Đầu đó mà cool cài gì, tổ quạ thì có.!!!".


" Bà không biết gì hết, đó người ta gọi là " tóc rối nghệ thuật"! Xì tai Hàn Quốc đấy!".


" Ê, hắn giống Kwon Sang Woo nhỉ?"


.....


Không biết tự khi nào, câu chuyện của ba chúng tôi lại chỉ xoay quanh cái tên ấy. Ngay cả nhỏ Mai cũng nói hắn giống Kwon?? Hắn mà giống Kwon của tôi à? ặc ặc, hỏng hết hình tượng "bạch mã hoàng tử Song Joo" trong tim tôi. >,<



" Anh ta tên là Chí Kiệt thì phải". tự nãy giờ Phong vẫn im lặng ngồi nghe chúng tôi cãi cọ về một gã vừa xuất hiện, đột ngột lên tiếng khiến cả ba chúng tôi đều quay sang nhìn Phong.


" Yeah! Đúng đó. Tên hay ghê.!!"


Nhỏ Diệu hẳn đã bị ám rồi, bất cứ cài gì về hắn nó đều coi là đỉnh của đỉnh! Mai thì chỉ gật gù, không biết nó còn cay cú vụ điểm số không nữa?


" Sao Giang không chuẩn bị bài báo cáo?".


Trời ạ,... Phong lại nhắc tới chuyện ấy ngay khi tôi vừa nghĩ.


" Xin lỗi. Tối qua Mai gửi trễ, àm nhà Giang tự nhiên cúp điện.."


" Cúp điện..!". Cả 3 đồng thanh hỏi gặng cứ như chuyện cúp điện với tụi nó là khó tin lắm.


" Rồi làm sao...?". Mai dịu giọng, nó nhìn tôi vẻ tội tội.


" Thì ra quán net, ngồi đó đọc chứ sao?". Tôi trả lời một cách giận dỗi, như bao nhiêu utất ức nãy giờ mới được bộc ra. Đúng thế! Bọn nó không thể trách tôi..!


" Thế.. thì,, bà khỏi chép bài cho tui.. "


" Thank you!" ^-^



" Ey, mà sao hắn lại tới lớp chúng ta ấy nhỉ?". Lại nữ rồi, trời ơi,. Diệu cứ liên tục nhắc về cái gã tên Chí Kiệt ấy với hàng tá câu hỏi, làm chúng tôi chỉ ăn một ly chè phải kêu tính tiền, chứ không phải là hai ly như mọi lần. Thế cũng tốt, vì tôi có thể trả ít tiền hơn dự đoán. Hehehe..


" Chiều nhớ lúc 2h nghen.. !"


"ờ.. ờ,..!". Nếu Mai không nhắc, có khi tôi quên mất nó có hẹn tôi đi xin việc ở một studio phát hành băng đĩa nhạc hôm nay. Làm thêm luôn là mong mỏi bấy lạu của tôi. Ít ra tôi có thể tự mua những thứ mình muốn mà không phải hỏi xin ba hàng tháng. Sau khi ăn xong dĩa cơm bụi, tôi dán mắt vào màn hình đang chiếu phim buổi trưa. Không hay, nhưng cũng đủ để giết thời gian chờ.


2h.. ( tít tít) Chuông báo tin nhắn. Chắc là Mai?


" Missing me?" người gửi: Bodyguard.


BODYGUARD?? @.@

,

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro