Chương 10 : COUPLE IN SCHOOl (p1)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Hoàng Quân đã đợi ở đó từ bao giờ, đài phun nước này cũng chính là nơi lần trước được nhắc đến là nơi “Hoàng Quân hẹn gặp”. Lần đó người hẹn là Khang Duy, nó rất mong được gặp cậu ấy, đợi mãi, cuối cùng chỉ nhận được một câu nói vô tình của tên-khốn-nạn đó. Nhưng giờ thì Thiên Ngọc lại muốn người hẹn mình là tên-khốn-nạn đó, muốn thấy bản mặt đáng ghét của anh ta. Chán thật, con người ta khi có thứ này rồi lại muốn lấy thứ khác, lúc có rồi lại không cần mà bỏ đi.

Điều đó có gọi là sự tham lam? Hoàng Quân hôm nay hơi lạ, cách ăn mặc cũng chỉn chu, người lớn hơn nhiều. Buông một câu nói đùa, nó cười mỉm:

- Hôm nay cậu đẹp trai phong độ quá, Hoàng Quân!

- Tất nhiên! - Hoàng Quân khẳng định lại câu nói của nó rồi nắm lấy bàn tay nó kéo lên xe.

- Chúng ta đi Thủ Lệ nhé.

Hoàng Quân muốn tỏ ra mình ga lăng một chút, muốn làm cô ấy vui trong ngày hôm nay. Tối nay là tiệc couple của Hội Sinh viên, ai có cặp có đôi sẽ cùng nhau đến để được chúc mừng hạnh phúc. Nếu hôm nay cậu nhận được lời đồng ý từ Thiên Ngọc, chẳng phải sẽ rất vui sao? Dẫn Thiên Ngọc đi ăn kem, uống trà sữa, chơi những trò chơi trong công viên đến lúc mệt phờ.

Lâu lắm Thiên Ngọc không đi chơi như thế nên rất hào hứng cứ cười suốt. Trời dần về chiều, Hoàng Quân mới kết thúc cuộc vui bằng một chú heo bông nho nhỏ:

- Cậu biết tối nay Hội Sinh viên tổ chức tiệc gì chứ?

- Tớ không rõ, Gấu chỉ bảo với tớ là 7 giờ bắt đầu, và nhất định phải đi.

- Là tiệc Couple In School đấy. Những nhân vật chính sẽ là những cặp đôi mới trong năm nay của Hội Sinh viên.

- Ơ... - Thiên Ngọc chợt hiểu ra, một ngày hội thú vị như vậy, Nhật Linh đã có Khang Duy thì đi là phải rồi, còn nó, nó lấy lý do gì mà đến cơ chứ?

Nó nhìn Hoàng Quân cố nở nụ cười tươi tắn

- Vậy tớ đâu cần phải đi nhỉ?

- Đi chứ. - Hoàng Quân mỉm cười.

- Vì cậu sẽ đến đó với vai trò là bạn gái của tớ. Đồng ý chứ?

- Tớ? - Gò má Thiên Ngọc ửng hồng, đôi mắt lảng sang hướng khác.

- Là tớ sao?

- Tớ thích cậu Thiên Ngọc ạ. Làm bạn gái tớ nhé?

- Tớ... tớ cần phải suy nghĩ.

Thiên Ngọc vụt chạy đi, để lại Hoàng Quân đứng lạc lõng ở nơi ấy, gió thổi qua từng cơn nhè nhẹ, chú heo bông trên tay Hoàng Quân lạc lõng giữa không trung. “Tớ cần suy nghĩ”. Với những người khác, điều đó hoàn toàn bình thường, nhưng đối với Hoàng Quân bây giờ, điều ấy đã gần như một sự từ chối. Cho dù có là Khang Duy thích Nhật Linh thật thì cũng không chắc Thiên Ngọc sẽ thích Hoàng Quân, tình cảm ấy nó mù mờ, khó đoán.

~~~~~~~~~~~~~~~

Nhật Linh đang chuẩn bị một bộ đồ màu hồng nhạt tươi tắn. Oắt đờ heo??? Nhật Linh từ trước đến giờ rất ghét màu hồng, vậy mà bây giờ lại đang ngắm nghía bộ đồ màu hồng ấy. Đó là chiếc váy ngắn liền thân màu hồng nhạt rất đẹp mắt, ở eo có thắt một chiếc nơ bằng vải ren màu hồng mềm mại. Còn nữa, giày cao gót, đôi giày cao gót màu trắng giản dị nhưng rất hợp với bộ váy, khiến người ta cảm nhận được sự thanh khiết, dịu nhẹ.

Nhưng mà... từ trước đến giờ Nhật Linh cũng ghét cả đi giày cao gót! Cô ấy không đi được giày cao gót, đi vào chân sẽ sưng tấy lên, bước cũng loạng choạng. Có lẽ nào sức mạnh của tình yêu to lớn như vậy, vì tình yêu, vì hôm nay là Couple In School, vì Nhật Linh sẽ sánh bước bên Khang Duy nên cô ấy quyết định thay đổi chăng?

Thiên Ngọc càng nghĩ càng thấy buồn bã, chắc tối nay nó sẽ ở nhà, đi cũng để làm gì cơ chứ! Chịu cô đơn hay làm kì đà cản mũi Nhật Linh với Khang Duy? Vừa thấy Thiên Ngọc đứng ngoài cửa, rõ ràng là nhìn Nhật Linh nhưng khi cô nhe răng nhìn nó thì nó lại không nhận ra điều đó. Nhật Linh đập mạnh tay xuống giường, hớn hở chỉ vào bộ váy và đôi giày cao gót, hỏi dồn:

- Đẹp không?

- Đẹp.

- Thích không?

- Thích.

Thiên Ngọc trả lời vô hồn như một cái máy, ấy vậy mà Nhật Linh vẫn vô cùng thích thú. Cô dúi ngay bộ váy áo vừa rồi vào tay Thiên Ngọc, mặt nở nụ cười tươi như hoa.

- Vậy mặc đi!

Thiên Ngọc giật mình chẳng hiểu chuyện gì đang xảy ra cả. Sao bỗng nhiên Nhật Linh lại bắt nó mặc cái này? Nó nhìn nhỏ bạn thân rồi lắc đầu nguầy nguậy, nhất quyết không mặc. Nhật Linh giấu bộ mặt tươi cười đi, trưng ra bộ mặt ức chế, mặt mày cau có làm bộ giận dỗi ngồi phịch xuống giường:

- Không mặc chứ gì? Vậy thì từ nay...

- Được rồi. Mặc là được ý gì.

Thiên Ngọc vội vã dỗ Nhật Linh. Nó biết mỗi khi cô bạn này giận dỗi thì rất đáng ghét, cô bé sẽ nhì nhèo bằng được thì thôi. Chỉ nghe có một câu của nó, Nhật Linh lại cười toe rồi ấn bộ đồ vào tay nó đẩy vào phòng tắm. Đứng bên ngoài đợi, Nhật Linh cứ thấp tha thấp thỏm, tiền lương tháng đầu tiên ở tiệm gà rán đã đổ hết vào bộ đồ này, vẫn đang còn nợ “Anh bá” một khoản kha khá nữa.

Dù xót ruột lắm đấy vẫn phải cắn răng mà mua, cầm túi đồ về mà nước mắt Nhật Linh cứ rơi lã chã. Khổ thế này để làm gì, chẳng biết là Thiên Ngọc có hiểu không! Thiên Ngọc bước từ trong nhà tắm ra, thật sự  trông rất đáng yêu, dáng nó cũng cao nên diện đôi giày này cùng chiếc váy ngắn lại càng tôn dáng.

Nhật Linh đứng nhìn một hồi rồi vỗ tay hào hứng, chạy ra ngoài gọi chị hàng xóm sang trang điểm cho nó. Đúng rồi, đi dự tiệc phải trang điểm một chút cho xinh. Nhật Linh đứng ngồi không yên, cứ đi đi lại lại đợi thành quả của mình.

- Xong!

Chị hàng xóm đứng lên ngắm nghía lại “tác phẩm” của mình. Tuyệt thật! Nhật Linh hét ầm lên rồi cảm ơn chị rối rít, đẩy Thiên Ngọc ra trước gương. Thiên Ngọc hôm nay xinh xắn đến lạ, dưới cặp kính kia, đôi mắt được tô vẽ cầu kì nhưng nhìn vẫn rất tự nhiên và tươi tắn, đôi môi căng mọng, gò má ửng hồng duyên dáng.

- Heo nhà mình thật xinh xắn, thật đáng yêu! Đi nhanh nào.

Ngầm làm một phép so sánh đơn giản giữa nó và Nhật Linh, Thiên Ngọc thấy kì kì. Hôm nay Nhật Linh bắt nó đeo túi xách điệu đà, mặc bộ váy ngắn duyên dáng, mang giày cao gót, lại còn trang điểm. Trong khi đó, Nhật Linh lại mặc quần soóc, áo phông, đeo túi chéo, đi tông, để nguyên bộ mặt mộc đang giục nó đi nhanh. Nó nhíu mày, kéo áo Nhật Linh dò hỏi:

- Còn cậu? Cứ thế này mà đi à?

- Không thế này thì thế nào??? - Nhật Linh méo mặt nhìn.

- Ví dụ như đi giày cao, mặc váy, trang điểm.

- Không thích, không thích.

Đi nhanh không muộn bây giờ. Bước từng bước dài trên phố, bao nhiêu cặp mắt đổ dồn vào Thiên Ngọc, hôm nay nó bỗng nhiên trở thành trung tâm của vô số ánh nhìn. Hội trường đông đúc người, bây giờ mới biết thành viên của Hội Sinh viên nhiều như thế. Khang Duy đứng ở trên khán đài, chủ trì lễ hội.

Màn văn nghệ đầu tiên được biểu diễn: Nhảy Hiphop. Khang Duy, Mr. Khang Duy - đôi chân vàng của G-Law. Đôi chân của anh đá bóng cực siêu không nói làm gì, anh còn nhảy siêu đẹp, siêu-siêu-siêu đẹp thu hút ánh nhìn của biết bao nhiêu cô gái. Nó đứng lặng yên nhìn từng chuyển động uyển chuyển của anh, thật sự rất đẹp mắt, khiến con người ta phải xiêu lòng. Thấy đôi mắt Thiên Ngọc cứ dán chặt về một điểm nhìn, Nhật Linh khẽ cười.

Chỉ một chút nữa thôi, Khang Duy sẽ tuyên bố chủ đề chính của bữa tiệc, cây bút có gắn heo bông nhỏ xinh phải lùng sục khắp Hà Nội hai ngày nay và hoa hồng nhung đã chuẩn bị xong hết. Thiên Ngọc sẽ bẽn lẽn gật đầu đồng ý, Happy Ending. Nhật Linh nghĩ đến mà cười tít mắt, còn Thiên Ngọc chắc chắn sẽ rất bất ngờ, sau đó là rất vui. Nhưng trên sân khấu hôm nay đâu chỉ có mình Khang Duy.

Hoàng Quân đang cố giữ từng bước nhảy trên sân khấu, mồ hôi nhỏ giọt trên khuôn mặt, đôi mắt hướng về phía Thiên Ngọc. Thoáng giật mình, thoáng vụt tắt hi vọng. Đôi mắt kia bây giờ đang nhìn về phía Khang Duy, ngắm nhìn anh ấy trong một cảm xúc suy tư lẫn lộn.

Chẳng lẽ cô đã thích Khang Duy rồi? Hay là vì ánh sáng hào nhoáng xung quanh Khang Duy quá lớn, đã che mất Hoàng Quân? Nhưng dù vì lí do gì thì Hoàng Quân cũng phải ngăn điều này lại, phải làm cái gì đó, ngay bây giờ... Xong phần mở màn hết sức hoành tráng, hội trưởng Hội Sinh viên phong độ của chúng ta mới đứng lên trước toàn trường tuyên bố lý do:

- Thưa toàn thể các bạn. Theo truyền thống của trường chúng ta, hôm nay là ngày được Hội Sinh viên mong chờ nhất năm. Đó là ngày công bố các cặp đôi của Hội Sinh viên để tất cả chúng ta chúc mừng cho họ, chúc họ luôn vui vẻ, hạnh phúc. Không chỉ vậy, bữa tiệc này còn là cầu nối cho tất cả nam nữ thanh niên, các bạn có thể làm quen với nhau, và biết đâu, sẽ nhanh chóng tìm được một nửa của mình.

Tiếng vỗ tay rầm rầm vang dội khắp hội trường. Khang Duy giơ hai bàn tay yêu cầu mọi người giữ trật tự, anh tiếp tục chương trình, dẫn bữa tiệc vào nội dung chính.

- Nếu bạn đã có người yêu, hãy nói cho chúng tôi biết đó là ai, bạn muốn nói gì với người đó. Còn nếu bạn đang để ý một chàng trai hay cô gái nào đó có mặt ở đây, hãy mạnh dạn tỏ tình. Ai trước nào? Nếu không có ai tiên phong thì...

- Tôi.

Giọng nói ấm áp quen thuộc vang lên, tất thảy mọi người đổ dồn về phía Hoàng Quân. Cậu bước lên sân khấu dưới ánh đèn rực rỡ. Cầm lấy chiếc micro, Hoàng Quân bước gần về phía Thiên Ngọc, giọng nói dịu dàng:

- Cho tớ câu trả lời bây giờ được chứ?

- Trả lời gì chứ?

Mặt Nhật Linh xen vào đứng giữa Hoàng Quân và Thiên Ngọc xám ngoét, có lẽ nào Hoàng Quân tỏ tình với Thiên Ngọc rồi? Không được, hôm qua tên Khang Duy kia vừa mới phải thú nhận với cô tình cảm của hắn, hôm nay lại để kẻ khác nẫng tay trên sao? Cô không để mọi chuyện diễn ra như vậy được. Nhật Linh bám chặt lấy tay Thiên Ngọc, đôi mắt ánh lên những tia nhìn khó hiểu:

- Nói gì đi chứ, Heo... 

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro