Chương 9: Gấu và Khang Duy (p2)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Vừa mở cửa, Nhật Linh đã nhìn thấy Thiên Ngọc nằm trùm chăn kín mít, có lẽ là đã ngủ. Trước đây nếu một trong hai đứa về nhà muộn, đứa kia cũng cố thức để đợi dù chẳng có việc gì làm. Nhật Linh thở dài, cố gắng làm mọi việc nhẹ nhàng để không gây ra tiếng động đánh thức người đang ngủ. Thật ra Thiên Ngọc còn chưa ngủ, cả quãng thời gian dài chỉ nằm suy nghĩ vẩn vơ.

Cố kìm nén sự tò mò của mình lại nhưng không được, nó bỗng bật ra câu hỏi:

- Về rồi à? Vui không?

- Ờ. Vui.

- Ừ. Thôi ngủ đi.

- Cậu có cảm thấy hụt hẫng không? - Nhật Linh dừng mọi việc lại nhìn nó chăm chú.

- Có. - Nó thở dài. - Vì cậu về rất muộn nên ở nhà một mình rất buồn.

- Ý tớ không phải thế.

- Đi cả một ngày chắc cậu cũng mệt. Nên đi ngủ đi.

Thiên Ngọc lại quay mặt vào trong tường, kéo chăn cao hơn một chút. Nhật Linh không gặng hỏi, tắm rửa xong cũng tắt đèn rồi leo lên giường. Không gian yên lặng như tờ, có lẽ là đã say giấc hết rồi. Bên giường Thiên Ngọc, những giọt nước mắt ấm nóng lăn dài. Sự cô đơn khôn xiết kéo đến bóp thắt tim nó lại.

Nó vừa nhận ra tình yêu đầu của mình cũng là lúc người đó thích bạn thân của nó. Nó mạnh mẽ, nó đủ khả năng đấu tranh vì người nó yêu, nó không bao giờ thích đứng sau như những nhân vật thứ chính trong tiểu thuyết. Nhưng lần này không được, vì cô gái ấy là Nhật Linh, là người bạn thân thiết nhất, là người quan trọng nhất của nó.

Tiếng khóc rưng rức dù cố nín nhưng vẫn thật rõ giữa không gian yên tĩnh. Nhật Linh lặng yên, cô đang mải nghĩ về người tên Hải Đăng, cũng nghĩ về người tên Thiên Ngọc đang khóc rưng rức ở kia. Cô vốn làm vậy chỉ để Thiên Ngọc nhận ra tất cả. Nhưng không hiểu sao Thiên Ngọc chỉ toàn trốn tránh, không hiểu được ánh mắt của Hải Đăng nhìn cô như vậy có ý gì.

~~~~~~~~~~~~~~~

Sáng nay Thiên Ngọc được nghỉ, Nhật Linh thì đã đi từ sớm. Nó uể oải vùng dậy, gối ướt đẫm nước mắt từ đêm qua, bên vành tai cảm thấy lành lạnh. Nó vươn người hứng vài giọt nắng muộn, mắt cảm thấy đau nhức hơn bình thường.

“Heo không đòi ăn cơm Heo không đòi ăn cám

Heo chỉ cần em bế trên tay ầu ơ

Em không thèm mua kem

Em không thèm mua bánh

Em để dành cho heo

Em lì xì heo đất hai trăm mỗi ngày...”

Nó chạy vội vào nhà cầm điện thoại, là Hoàng Anh.

- Bá đang ở bến xe bus. Đang đi ngược về. Ra đón bá nhá.

- Vâng.

Nó dập máy rồi vội vã đi ngay. Hoàng Anh cũng đang đi bộ chầm chậm về phía nhà trọ, vì đi một mình buồn nên quyết định gọi Thiên Ngọc ra đi cùng cho vui. Rót cốc nước lọc cho Hoàng Anh, nó ngồi thụp xuống không nói gì. Thấy Thiên Ngọc có chút là lạ, Hoàng Anh lo lắng hỏi dồn:

- Ốm à?

- Không.

- Có gì thì nói ngay. Đừng giấu tớ chuyện gì cả. - Hoàng Anh gặng hỏi.

- Tớ... thích Khang Duy.

- Là người đó hả? - Hoàng Anh không mấy ngạc nhiên, ánh mắt sáng lên một chút. - Nói với cậu ta chưa?

Thiên Ngọc lắc đầu, chầm chậm kể lại câu chuyện của mình. Hoàng Anh há hốc miệng trước tin tức của Thiên Ngọc. Chả nhẽ hai đứa nó lại thích chung một người thật, không phải chứ? Mấy lần chém gió với Nhật Linh, con bé luôn tìm cách vun vén cho Thiên Ngọc với Khang Duy, làm sao có chuyện con bé thích Khang Duy được?

Hơn nữa, Nhật Linh cũng đã đoán là Thiên Ngọc thích Khang Duy nên dù có thế nào con bé cũng không thể thích hắn ta được. Có gì đó rất bất ổn, Hoàng Anh không nói nhiều chỉ an ủi Thiên Ngọc, trong lòng rộn lên một cảm xúc kì quặc. Nhất định phải gặp Nhật Linh mà hỏi cho ra nhẽ. _oOo_ Nhật Linh về nhà với tâm trạng cực kì uể oải.

Tối nay Hội Sinh Viên tổ chức tiệc tùng gì đó, cô chả muốn đi, đầu óc từ sáng đến giờ phải suy nghĩ quá tải khiến cô mệt muốn chết. Vừa thấy Hoàng Anh ngoài sân, Nhật Linh như chim chích chòe non gặp mẹ, hét ầm ĩ:

-Bá...

- Cậu đi với tớ.

Bịt miệng Nhật Linh lại rất vội, Hoàng Anh kéo Nhật Linh vào phòng đóng kín cửa. Thiên Ngọc đã ra ngoài mua đồ ăn, giờ Nhật Linh và Hoàng Anh có thể nói chuyện nghiêm túc, Hoàng Anh nhăn mặt nhìn Nhật Linh, giọng nói có chút không vui:

- Sao cậu lại làm như vậy?

- Làm gì cơ? - Nhật Linh ngơ mặt.- Sao hôm nay bá nói chuyện hình sự thế?

- Nhật Linh, tớ không đùa. Tại sao cậu có thể thích Khang Duy chứ?

- Ra là chuyện đó, Heo đã thú nhận với bá là Heo thích Khang Duy rồi đúng không? Biết ngay mà.

- Nói... nói vậy là sao?

Nhật Linh bắt đầu kể lại chi tiết câu chuyện hết sức ngớ ngẩn ấy, mặt ỉu xìu. Hoàng Anh nghe xong cười nham nhở, miệng ngoác rộng ra vì hài. Tệ thật, người ta kể chuyện tình cảm động mình lại ôm bụng cười ngặt nghẽo thế kia liệu có quá đáng không?

Nhật Linh bực mình quay mặt đi ra cửa, Thiên Ngọc về! Không khí ảm đạm khó chịu lúc nãy giữa Thiên Ngọc và Hoàng Anh vụt mất. Hoàng Anh đã hiểu ra câu chuyện tình bi đát trớ trêu, chỉ biết nhìn Thiên Ngọc rồi cười. Nhật Linh cứ đứng cạnh hết cấu lại véo làm Hoàng Anh mặt mày nhăn nhó từng đợt.

Ngó bản mặt “Anh bá” cười nhăn nhở như vậy, nếu không đá ra khỏi đây sớm chắc sẽ làm bể tan kế hoạch của cô mất. Nhanh chóng đề cập đến vấn đề tiệc Hội Sinh viên, Nhật Linh kiếm cớ đuổi khéo Hoàng Anh. Đấy, nếu Hoàng Anh không nhăn nhở như thế, cô sẽ ở nhà chiều nay tiếp “Anh bá thân iêu” của mình.

- Tớ không đi được chứ? - Thiên Ngọc hỏi có chút e dè.

- Không.

- Tớ thấy rất mệt.

- Tớ cũng vậy đấy thôi. Nói ít thôi. Tối nay 7 giờ đấy. T

hiên Ngọc không nói thêm gì cả, sáng nay Hoàng Quân hẹn nó gặp mặt buổi chiều, xin nghỉ làm ở quán gà rán nhiều cũng ngại, nó tính xin nghỉ hẳn. Đứng đối diện chị Lệ An, nó cũng hơi ngại ngùng vào đề:

- Em rất tiếc, nhưng cứ nghỉ hoài em cũng ngại chị lắm ạ.

- Không sao đâu em, hôm nào rảnh em có thể đến làm, bận thì thôi. Chỗ chị cũng nhàn việc.

- Sao chị lại tốt với chúng em như vậy?

- À. - Chi Lệ An hơi ngập ngừng. - Đây là bí mật, sau rồi em sẽ biết.

Thiên Ngọc cảm ơn chị rối rít, chị ấy thật tốt bụng. Bước ra khỏi cửa, Nhật Linh cũng vừa chạy đến nơi, mặt đỏ bừng, hơi thở gấp gáp:

- Đồ xấu tính, dậy không gọi tớ.

- Chiều tớ nghỉ nhé. Xin rồi. Đi chơi.

- Với ..? - Nhật Linh nói lấp lửng chờ một câu trả lời.

- Hoàng Quân.

- Sao lại đi với Hoàng Quân? - Nhật Linh nghệt mặt, ánh nhìn ngây ngốc.

Thiên Ngọc không nói thêm câu nào, chỉ vẫy tay tạm biệt rồi đi luôn. Nhật Linh vẫn ngơ ngác bước vào quán, không khỏi băn khoăn, chẳng hề để ý đến xung quanh. Đầu cô đang rối tung lên, ức chế! Chị Lệ An thi thoảng nhìn Nhật Linh cười nham hiểm, chị đã không còn ở cái tuổi teen nữa, không còn say nắng say gió gì. Nhưng nhìn thấy mấy đứa nhóc này, chị lại liên tưởng đến những tình cảm ngốc xít treo cành mít của thời còn trẻ. Rất dễ thương, đúng vậy, rất dễ thương! 

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro