Chương 11 : Hic, sao lại đánh tôi ?(p2)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Thuê bao quý khách vừa gọi hiện không liên lạc được..." 

- Vẫn không gọi được à? - Hoàng Anh cắn miếng bánh Cosy rồi cất giọng hỏi. 

- Chưa. Không biết có sao không nữa, không dưng lại tắt máy. - Thiên Ngọc xịu mặt lo lắng. 

- Chắc máy cậu ấy hết pin. - Hoàng Quân cười vui vẻ, cố trấn tĩnh Thiên Ngọc. - Cậu đừng lo lắng quá như vậy.

- Ây dà. - Cả Hoàng Anh và Thanh đều đồng thanh hô lên. - Bạn trai quan tâm gớm cơ. 

Hoàng Quân hơi ngượng, không nói thêm gì. Thiên Ngọc mặt vẫn cau lại, không biến chuyển. Ruột gan như rối bời, lộn xộn hết cả, trong lòng nó như linh cảm được điều gì đó không lành, nó vội vàng đứng dậy: 

- Tớ phải về. 

- Từ từ đã, chắc con bé ham chơi lỡ xe bus thôi. Không sao đâu. - Thanh dịu dàng. 

- Dù có thế nào thì Gấu cũng sẽ gọi điện. Đằng này... Nói gì đi nữa thì tớ cũng phải về bây giờ. 

Thiên Ngọc chạy vụt ra ngoài, Hoàng Quân cũng chào mọi người rồi đứng dậy. Ngồi sau xe Hoàng Quân, nó thấp thỏm không yên, cứ nhìn ngó dáo dác hai bên đường. Bến xe bus vắng tanh, người qua lại cũng ít, nhìn thấy chiếc móc khóa có hình chiếc kẹo mút đan bằng len quen thuộc, Thiên Ngọc giật mình kéo áo Hoàng Quân. 

Đúng là điện thoại của Nhật Linh nhưng mà vỡ rồi.  Khóe mắt nó rưng rưng, còn chưa kịp hỏi tại sao thì những âm thanh vô tình bên kia vọng đến nho nhỏ, tiếng được tiếng mất. 

- Thật may là có cậu thanh niên đó. Nếu không chắc cô bé đó bị đánh chết rồi. 

- Mà hình như đi đánh ghen, cậu con trai hình như tên Khang gì gì đó. 

- Bọn trẻ bây giờ đáng sợ thật, vì cái chuyện này mà đánh nhau ra nông nỗi thế kia. ... ...... ...... 

Những lời bàn tán vô tình khiến tim Thiên Ngọc đau thắt. Khang gì gì đó à, có phải là Khang Duy không? Vậy cô bé được người ta nhắc đến là Nhật Linh à? Vậy hóa ra là vì Nhật Linh là bạn gái Khang Duy à? Ai nói thế nào, đã ai tuyên bố ra điều đó chưa? Rõ ràng là chưa ai nói vậy mà. Vậy tại sao lại hành hạ cô ấy ra như thế, điên hết rồi, loạn hết rồi. 

Nó ngồi xuống vệ đường bật khóc nức nở. Lau đi những giọt nước mắt trên mặt nó, Hoàng Quân lên tiếng an ủi: 

- Chẳng phải họ nói có người cứu cậu ấy sao? Có lẽ là đưa đến bệnh viện gần đây. Tớ với cậu chia nhau ra tìm, được chứ? 

Thiên Ngọc gật đầu, chạy vội về một hướng. Hoàng Quân tự hiểu việc mình làm, quay đầu đi về hướng ngược lại. Gần đây không có nhiều bệnh viện, có những hai người đi tìm, sẽ nhanh tìm thấy thôi. Thiên Ngọc không đến bệnh viện nào cả, đứng trước cửa nhà Khang Duy, nó rút điện thoại nhắn một cái tin. Người trong nhà nhận được tin nhắn của nó hí hửng ra mặt. Anh vội vã mặc thêm áo, chỉnh trang lại đầu tóc rồi lao ra cửa, mặt hớn hở.

- Tìm tôi có chuyện gì vậy? 

"BỐP!" 

Mặt Khang Duy không khỏi lộ vẻ ngạc nhiên, vết bàn tay nhỏ nhắn của Thiên Ngọc đặt gọn trên mặt anh. Nhìn khuôn mặt nó nhòe nước mắt, đôi mắt chứa đầy vẻ căm thù, Khang Duy nhăn nhó lên tiếng: 

- Làm... làm gì vậy?

- Anh... Vì sao anh yêu cô ấy mà lại để cô ấy chịu đau như thế chứ? Cô ấy thật ra rất yếu ớt, yếu ớt lắm anh biết không? Cô ấy cần một người bảo vệ cô ấy chứ không phải người để cô ấy chịu khổ thay. Anh hiểu chứ? 

- Gì chứ? Anh đâu có yêu cô ấy, chỉ là... 

"BỐP!"

Thêm một cái tát nữa, Thiên Ngọc quay người bỏ đi để lại Khang Duy miệng vẫn đang còn há hốc. Hức, chưa nghe anh nói hết đã tát anh rồi, thật ra anh chỉ định nói thêm câu "cô ấy giúp anh nhận ra được tình cảm với em và giúp anh có thể yêu em thôi". Nhưng mà thấy rồi đấy, nghe chưa hết đã tát người ta một cái rồi bỏ đi. Thật oan mà... 

Khang Duy hậm hực đi vào nhà. Lau vệt máu rỉ ra ở khóe miệng. Nhìn thế mà khỏe ra phết, đánh hai cái mà mình rơi cả máu ra thế này. Khang Duy vừa nghĩ vừa cười, rốt cuộc vẫn chẳng hiểu cô ấy vừa đề cập đến vấn đề gì. Cái gì mà bảo vệ người anh yêu chứ. Anh đâu có yêu cái cô bé tên là Nhật Linh đó đâu. 

Chuông điện thoại reo liên hồi, là Hoàng Quân. Khang Duy không muốn nghe điện thoại chút nào. Chuông tắt, lại tiếp tục reo lần nữa, Khang Duy miễn cưỡng bắt máy: 

- Anh ra đây gặp tôi một chút được không? 

- Làm gì? 

- Cứ ra đây rồi anh sẽ biết.

Hoàng Quân đã đi khắp các bệnh viện nhưng không hề có tin tức gì cả. Thiên Ngọc cũng chưa về nhà, cậu đoán là cô ấy sẽ đến đây. Khang Duy bước ra ngoài, má bên trái đỏ lựng, chắc Thiên Ngọc đã đánh anh rồi, khá đau đấy. Vậy có nên đánh vào má phải anh cho cân không nhỉ? Hoàng Quân lầm bầm trong miệng rồi khẽ cười. Khang Duy tiến đến gần, vênh mặt: 

- Chuyện gì? 

"BỤP!" 

Một phát đấm trúng bụng, Khang Duy há hốc mồm, mắt tròn xoe thắc mắc, không nói được câu nào. 

- Heo chưa nói lý do cho anh hả? Vậy thì anh cũng chả cần biết. Còn nữa, cú đánh này tôi đánh anh hộ Gấu. 

Hoàng Quân quay người bỏ đi không nghe thèm thêm câu nào từ Khang Duy. Cái gì thế? Khang Duy cười không được, khóc cũng không xong, cũng chẳng hiểu chuyện gì vừa xảy ra với mình nữa. Không dưng bị đánh tơi tả như vầy mà không được biết nguyên do là vì cái gì. Chỉ biết là ai đến đánh anh cũng nhắc đến Nhật Linh, chẳng nhẽ là cô ta? 

Khang Duy lẩm bẩm trong miệng, nghĩ đến Nhật Linh muốn hét ầm lên. Khuôn miệng mở rộng đau nhức. Đường đường là hội trưởng Hội Sinh viên của cả cái trường ĐH to đùng như thế, vậy mà chỉ trong 30 phút anh đã bị xơi hai cái tát và một phát đấm rồi. Cái con nhỏ tên Nhật Linh đó, hại anh mất người yêu còn hại anh bị hành hung. Khốn nạn! 

~~~~~~~~~~~~~~

Nhật Linh vẫn đang ngủ, cô ấy không sao. Bác sĩ đã nói với Hải Đăng là cô chỉ bị thương ngoài da, nhiều vết thương ở tay, cũng may là đưa đến kịp nên có thể nhanh chóng băng bó, không bị nhiễm trùng. Hải Đăng đã ngồi đây hai tiếng rồi. Không biết làm cách nào để báo cho cô bạn thân của cô ấy. Đến cả số điện thoại của cô anh còn chẳng có, ngại không muốn xin, mà nghĩ có rồi cũng chẳng để làm gì. 

Ngắm Nhật Linh đang say ngủ, giấc ngủ này của cô trông thật đáng yêu. Khẽ vuốt nhẹ mái tóc, khuôn mặt cô trước mắt Hải Đăng như đang sáng bừng lên, từng nét dù không hoàn hảo nhưng vẫn dễ thương đến kì lạ. Đôi lông mày nhíu vào nhau như đang có gì đó không vừa lòng, bờ môi khẽ nhếch lên một chút. Hải Đăng chợt bật cười, kéo cao chăn lên cho cô rồi khẽ thốt lên: 

- Lúc ngủ em thật là xấu xí đấy. Anh nói trước cho nhé, sau này đừng bạ đâu ngủ đấy. Xấu mặt lắm.

Hải Đăng cười một mình, thấy mình vô duyên dễ sợ, nụ cười của anh nhỏ dần rồi tắt ngấm, anh nghĩ về Khang Duy, nghĩ đến cái điều chưa xảy ra nhưng chắc là sẽ xảy ra. 

- Mà cuối cùng thì cái bản mặt xấu xí này của em cũng thuộc về Khang Duy thôi. Anh ấy chắc cũng sẽ giữ bí mật cho em đấy. Vậy anh cũng sẽ không nói ra nhé? 

Mà... Độc thoại một mình thật khó chịu, đôi tay anh chạm vào khuôn mặt Nhật Linh, làn da mịn như da em bé, anh muốn cúi xuống đặt một nụ hôn thật nhẹ lên làn da ấy nhưng không thể. Điều gì anh cũng không thể làm, vì đây là bạn gái của Khang Duy, bạn gái của bạn thân anh. Vậy mà hắn ta, Khang Duy lại không thể nhận ra được nguy hiểm anh ấy gây cho cô khiến cô bị hành hạ đến mức này. 

Tại sao không thể bảo vệ cô cẩn thận chứ? Hải Đăng chưa bao giờ yêu bất kì cô gái nào, anh vẫn luôn nghĩ việc yêu hay thích một ai đó của anh sẽ do gia đình quyết định, anh không muốn tham gia. Thích ba mẹ đính hôn sẵn cho anh với một ai đó, sau đó rồi gặp nhau, rồi kết hôn, đúng như lời của ba mẹ. Nhưng từ khi gặp cô gái tên Nhật Linh này, suy nghĩ của anh thay đổi hẳn, anh đã bỏ phí một quãng thời gian dài, xa lánh thứ gọi là tình yêu. 

Anh thấy tiếc nuối, và càng thấy hối hận khủng khiếp khi biết Khang Duy và Nhật Linh đang quen nhau. Rõ ràng là hai người họ chưa công khai, nhưng việc họ đi cùng nhau lâu nay cũng là bằng chứng xác đáng, xác nhận tin đồn kia là có thật. Thật bực mình, nếu Hải Đăng biết trước Nhật Linh và Khang Duy sẽ thành đôi thì sẽ chẳng để trái tim mình thích cô được. 

Nhưng bây giờ vẫn còn kịp, cứ chôn giấu tình cảm này mãi, có khi sẽ tốt hơn. Sợ rằng mình sẽ ngắm nhìn cô bé kia thật lâu, rồi sẽ không kìm lòng được mà mạo phạm đến cô ấy, Hải Đăng quay người nằm co ro trên ghế. Cơn buồn kéo sụp mi mắt, hôm nay anh cũng đã mệt mỏi rồi. 


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro