Chương 12 : Nghe tớ giải thích đã (p1)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Nắng len qua rèm cửa chiếu vào giường Nhật Linh nằm, thói mèo lười trỗi dậy vào buổi sớm, cô với tay kéo chăn lên cao một chút. Thấy bàn tay mình cứ đau ê ẩm, toàn thân rã rời, cứng đờ cô mới nhớ ra chuyện tối qua. Lấy hai tay day day trán, cô đang cố gắng suy nghĩ logic một chút. 

Cô đang trong bệnh viện, tối qua có nghe loáng thoáng rằng có một vị công-tử-họ-Vũ giúp đỡ mình. Nhưng mà vị này là ai nhỉ? Cố gắng dựng cái thân đau nhức này dậy, Nhật Linh chống tay xuống giường một cách khó khăn. Nhưng đập vào mắt cô bây giờ là cái người tên Hải Đăng hâm hấp đang nằm co ro ở ghế.

Cô rùng mình, thấy sờ sợ tên này, người gì đâu mà khó tính, khó gần, ngay từ khi gặp mặt đã ác cảm. Nhưng mà anh ta nằm đây, chẳng phải là người đã ra tay cứu cô tối qua đó chứ? Nhật Linh mặt méo xệch khi nghĩ đến viễn cảnh cay đắng trong tương lai:

"- Cô phải trả đầy đủ tiền viện phí cho tôi.   - Tôi không có nhiều tiền như thế.   - Vậy làm osin gán nợ..." 

No no... Nhật Linh lắc đầu quầy quậy, quay mặt sang phía cửa sổ tưởng tượng một kết cục khác. 

"- Sao anh không nói gì thế? Tôi hứa đấy, sẽ trả đủ tiền cho anh. Nhưng cho tôi thời gian. Híc!   - Cô trả được không? - Nhìn khinh bỉ rồi bỏ đi..."

Không! Hức! Nhật Linh ôm đầu day dứt kinh khủng, dù thế nào cô cũng mất mặt lắm. Mà nếu cứ ngồi đây ngơ ngác thế này, anh ta tự dưng tỉnh dậy thì sao nhỉ?

"- Cô khỏe nhanh đấy, mau chóng mà biến khỏi đây đi..." 

Hay là: 

"- Cô cứ ở lại đây thêm vài ngày, nếu muốn. Khi nào khỏe ở lại làm lao công gán nợ cho bệnh viện vậy." 

Nhật Linh thầm rơi nước mắt trong lòng, như vậy không được đâu. Cô ghét bệnh viện lắm, từ bé đến giờ không mấy khi vào bệnh viện. Ấy thế mà mới năm đầu đại học đã vào viện mấy lần. Cái mùi bệnh viện làm cô phát buồn nôn, ớn đến tận xương. 

Nghĩ đi nghĩ lại, rốt cuộc để tránh nguy hiểm thì phải chuồn ngay thôi. Nghĩ là làm, Nhật Linh rón rén ra khỏi giường bệnh. Hải Đăng vẫn ngủ ngon lành, trông khuôn mặt có vẻ mệt mỏi. Cô hơi khựng lại một chút. Nhìn kĩ trông anh ta cũng khá đẹp trai. Bàn chân như bị ma thuật giữ lại, cô cứ đứng trước Hải Đăng như vậy mà nhìn ngắm. 

Khuôn mặt mang theo nét lạnh lẽo ghê người nhưng sống mũi thẳng và cao, là con trai mà môi mỏng da trắng dễ sợ. Rón rén chạm tay lên má Hải Đăng, da mặt anh mềm và ấm khiến cô thích thú xoa xoa mặt anh như vuốt lông chú cún con rồi bật cười. Bụp! Bàn tay Nhật Linh bị giữ chặt bởi một bàn tay khác, ấm áp kinh khủng.

Cô cười giả lả, trong đầu chỉ hiện lên một suy nghĩ duy nhất về Hải Đăng: anh ta là quái vật! Cả đêm nằm co ro ở cái ghế bé tẹo lạnh lẽo thế này mà tay vẫn ấm kinh khủng. Cô ngượng chín mặt, mặt đỏ tưng bừng chỉ biết cười trừ, đôi mắt đăm đăm nhìn lên trần nhà. 

- Cô định làm gì?

Hải Đăng lạnh lùng lên tiếng khiến Nhật Linh giật mình hoảng sợ, cô nuốt nước bọt, giọng ấp úng: 

- Không... Không có gì đâu. 

- Vậy... 

Hải Đăng kéo mạnh bàn tay Nhật Linh khiến cô ngã nhào vào lòng anh, mặt đỏ lên như quả cà chua. Hải Đăng cười cười rồi tiếp lời, mặt nham hiểm: 

- Thế này là thế nào đây? 

- Anh bị điên à?

Nhật Linh quên mất cả việc mình đang là đứa sai lè, đẩy mạnh Hải Đăng một cái rồi cất giọng chanh chua nấu cá của mình ra, mắt trợn tròn trông phát hài. Hải Đăng bụm miệng cười, nhìn cô mặt đang nhăn nhó như khỉ đột. Cuối cùng thì cũng không nhịn nổi, anh cười ngặt nghẽo như một đứa trẻ khiến cô càng bực. 

- Nín. Anh có nín không? 

- Tôi đâu có khóc đâu mà bảo tôi nín. 

- Anh! Nhật Linh lại bị bắt nạt. 

Cô bực mình không làm gì nổi, nhớ ra lí do chính khiến mình đứng ở đây, lại nghĩ về tương lai đen tối không xa, cô nhanh chóng lùi vài bước. Kệ cho anh ta cười ngặt nghẽo rồi chết đi. Đây là cơ hội để cô chuồn, nghĩ là làm, bước chân lùi về gần phía cửa, bàn tay vừa chạm vào tay nắm cửa cũng là lúc Hải Đăng tự dưng im bặt, rồi dằn từng tiếng: 

- Đứng yên đó. 

Nhật Linh im thin thít, nhìn Hải Đăng nhe răng cười. Trong đầu không khỏi suy nghĩ hoảng loạn. Không để cô tiếp tục ngoác miệng ra nữa, Hải Đăng hắng giọng: 

- Leo lên giường. 

Nhật Linh nhìn Hải Đăng khó hiểu, chân vẫn đứng yên một chỗ. Mặt cô méo xệch, trong đầu có vài ý nghĩ đáng sợ vừa vụt qua. 

- Anh định làm gì tôi?

- Nhanh. 

- Đồ biến thái! Oaoa! 

- Im. - Hải Đăng cố nhịn cười. - Cô mới là đồ biến thái. Thật là... 

Hải Đăng tiến lại gần, bế xốc Nhật Linh lên rồi đặt xuống giường. Cô gần như sắp khóc, tay chân khua loạn xạ, miệng chỉ lẩm bẩm duy nhất một câu 

"Tôi giết anh. Tôi sẽ giết anh!!!" 

Chật vật mãi mới đặt được cô xuống giường, Hải Đăng kéo chăn lên đắp cho cô rồi quay người đi ra cửa. Miệng thốt lên một câu như ra lệnh, ngữ âm lạnh lùng đến đáng sợ: 

- Nằm yên đó. Cấm nhúc nhích. 

Hải Đăng đẩy cửa bước ra ngoài. Cạch. Cửa khóa rồi. Khóa ngoài, bên trong im ắng đến phát bực. Nhật Linh mặt như muốn dài thêm vài centimét, miệng mếu máo, hét ầm lên:

- Á... Con chết chán ở đây mất, Chúa ơi!

- Này. 

Hải Đăng từ đâu mở cửa đi vào làm Nhật Linh giật bắn người. Vừa nhìn thấy anh, cô im bặt, làm động tác khóa miệng rất hài hước rồi kéo chăn nằm xuống giường im lặng. Hải Đăng lắc đầu nguầy nguậy, cứ thế này chắc ruột gan anh cũng bay ra ngoài hết vì cười mất, phải nhịn.

- Điện thoại cô hỏng rồi. Cho cô mượn iPad đọc truyện đấy. - Hải Đăng giơ chiếc iPad của mình lên. - Lấy không?

- Không cần. - Nhật Linh lên giọng, tỏ vẻ bất cần. 

- Vậy tôi đi đây. - Hải Đăng kéo cánh cửa. 

- Khoan... - Nhật Linh mặt cười toe toét nhìn Hải Đăng, xòe hai tay như đứa trẻ xin kẹo. 

- Cho tôi mượn tạm cũng được.

Hải Đăng lần này không nhịn nổi, anh bật cười đưa iPad cho cô rồi đi ra ngoài. Nhật Linh ngẩn người, lần đầu tiên nhìn thấy anh cười như thế, nụ cười đẹp dưới ánh bình minh khiến cô chói lóa. Chỉ đến khi nghe tiếng khóa cửa ngoài cạch một cái, cô mới tỉnh lại và nhìn vào hiện thực. Tên Hải Đăng đó rốt cuộc vẫn rất đáng sợ mà! 

~~~~~~~~~~~~~~~~~~

Sau một hồi chuông dài dặc, bà Thục Trinh đích thân ra mở cửa cho Hải Đăng. Khang Duy vẫn đang ngủ, hôm nay quyết định bùng học vì cái bản mặt sưng bên má phải. Vừa thấy Hải Đăng đẩy cửa bước vào, Khang Duy đã hào hứng ra mặt, nói một lèo: 

- Cậu đến thật đúng lúc. Tớ đang rất là ức chế đây. Mặt bị Thiên Ngọc tát hai phát còn đang sưng đỏ. Làm cái mặt rõ điển trai của tớ bây giờ ra thế này đây... 

Khang Duy vẫn nói liên hồi mà không để ý đến khuôn mặt Hải Đăng từ lúc bước vào vẫn đăm chiêu. Hải Đăng tiến lại gần Khang Duy hơn. Khang Duy vẫn chưa chịu dậy, vẫn lải nhải mấy điều ức chế từ tối qua. 

"BỐP!" 

Thêm một cái tát vào má trái của Khang Duy. Khang Duy trợn tròn mắt ngạc nhiên, miệng vẫn đang còn lẩm bẩm, vội vã chuyển ngữ điệu:

- Làm cái trò gì đấy hả? 

- Đánh vậy cho cân.

- Cậu bị điên à? Tớ thà chịu để mặt xấu còn hơn là đau.

- Cậu đáng bị như vậy. 

Khang Duy khựng lại trước câu nói của Hải Đăng, lại có gì bất ổn. Phải rồi, không dưng Khang Duy bị ăn đấm, ăn tát liên tiếp thế này. Nhất định là đã xảy ra chuyện gì đó. Dừng hẳn việc hò hét vô ích, Khang Duy nghiêm túc hỏi Hải Đăng: 

- Vậy rốt cuộc là có chuyện gì? 

- Cậu. - Hải Đăng thở dài. - Nếu yêu hay thích một cô gái thì phải biết bảo vê cô ấy chứ. Hôm qua Nhật Linh bị Linh Trang và đàn em của cô ta đánh tơi tả, giờ đang nằm trong bệnh viện đó.

- À. - Khang Duy như gỡ rối được vấn đề. - Ra là chuyện này. Có vậy thôi mà cũng... 

Hải Đăng nhăn mặt, tỏ vẻ không vừa ý với câu trả lời vừa rồi của Khang Duy. Nhìn vẻ mặt tên bạn thân rất chi là hình sự và nghiêm túc đáng sợ, anh ngừng hẳn việc đùa cợt, lấy lại vẻ mặt nghiêm nghị, nói rõ ràng từng chữ: - Tớ đâu có yêu Nhật Linh. Ánh mắt Hải Đăng sắc lạnh nhìn về phía Khang Duy, điều anh vừa nói đã khiến Hải Đăng tức giận thì phải. Anh chợt nhớ ra tình hình cấp bách hiện tại, vò đầu bứt tai như ngộ, miệng méo xệch mà rên rỉ: 

- Hải Đăng, cậu bình tĩnh nghe tớ nói hết nhé. Nhật Linh cũng chả yêu thích gì tớ. Chẳng qua vì tớ đã nhờ cô ấy giúp cho chuyện giữa tớ và Thiên Ngọc. Vậy nên... 

Hải Đăng bình tĩnh lại, nghe từ đầu chí cuối câu chuyện của Khang Duy. Nghe có chút ngớ ngẩn nhưng coi như tạm có lý. Vậy là đánh Khang Duy oan à? Mà cũng chả oan là mấy, cũng tại vì Linh Trang tưởng Nhật Linh với Khang Duy yêu nhau hay gì gì đó nên mới đánh cô đó chứ. Chuyện này Khang Duy cũng có một phần trách nhiệm. Cầm điện thoại bấm số gọi cho Thiên Ngọc, sau mấy hồi chuông dài mới có tiếng nhấc máy, Khang Duy ngay lập tức bị ăn chửi:

- Anh còn dám gọi cho tôi nữa hả? 

Có lẽ Thiên Ngọc đã phải suy nghĩ rất lâu xem nên nói gì với Khang Duy, có nên chửi anh ta nặng nề hơn nữa không. Đến tận bây giờ vẫn chưa có tin tức gì của Nhật Linh, thử hỏi sao nó có thể ngồi yên được.

- Tôi gọi để nói cho cô biết Nhật Linh đang ở đâu.

- Ở đâu?

Thiên Ngọc sốt sắng hỏi người ở đầu dây bên kia rồi dập máy. Vội khóa trái cửa rồi gọi taxi đến thẳng bệnh viện. Là phòng 211. Người cứu Nhật Linh cũng thật lạ, cho cô vào phòng VIP rồi dặn các bác sĩ không tiết lộ ra ngoài, cứ như kiểu nhân vật nổi tiếng í. 

Nó đặt vấn đề với một y tá như lời Khang Duy dặn, nhận chìa khóa, đến trước cửa phòng. Thật quá quắt, còn khóa Nhật Linh ở bệnh viện một mình nữa. Tra khóa vào ổ, cánh cửa vừa hé mở nó đã nghe tiếng con bạn thân cười ha hả: 

- Sặc ! Cái gì thế? 

- Vua hải tặc. Hài hết hơi Heo ạ... Ơ mà... 


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro