Chương 12 : Nghe tớ giải thích đã (p2)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Nhật Linh ngừng lại một chút, mặt nhăn nhó tỏ vẻ suy nghĩ: 

"Heo á? Trời trời... cả đêm qua bất tỉnh, sáng dậy cũng quên mất không báo cho Heo, chắc Heo lo lắng lắm đấy. Chết chết, điện thoại đâu rồi??? Hải Đăng nói hỏng rồi. Á...".

Thấy con bạn thân tự dưng loạn hết cả lên, Thiên Ngọc không kìm được cũng cười ha ha. Nhật Linh giật mình quay về phía tiếng cười, chạy vèo một cái xuống giường, hét ầm lên:

- HEO! Sao biết tớ ở đây? 

- Khang Duy nói. 

Nhật Linh gật gù như hiểu ra vấn đề, ngồi nguyên một góc trưng bộ mặt hình sự rất khó đỡ. 

- Anh ta thật đáng chết mà. - Thiên Ngọc bực mình nói lớn, đóng cánh cửa phòng bệnh lại. 

- Dám để Gấu của tớ chịu khổ thế này nữa.

- Tại cậu í! Vì muốn giúp anh ta với cậu yêu nhau nên mới làm thế. - Nhật Linh xịu mặt thở dài. - Hôm tiệc Couple In School là mất bao nhiêu công sức chuẩn bị, sắp đặt để tỏ tình với cậu. Quà đã lục tìm cả thành phố hai ngày liền, hoa cũng đã chọn những bông đẹp nhất. Vậy mà... - Cô đập đầu vào gối liên hồi. - Vậy mà lại đi đồng ý lời tỏ tình của người khác làm anh ta ức chế mà trả thù tớ.

- Vậy nghĩa là...

- Là Khang Duy rất rất rất thích cậu đấy. Tớ thề là thật. 

Thiên Ngọc nhíu mày, giờ thì nó đã hiểu nguyên do của những việc bất thường xảy ra. Nhật Linh lại ngồi kể từng chút một cho nó, kể cả chuyện ăn trưa ở quán sinh viên, chuyện phải lang thang một mình ngoài trời mấy tiếng đồng hồ. Cuối cùng thì lại phản tác dụng, nó lại đi nhận lời làm bạn gái Hoàng Quân. 

Nhật Linh vừa nói, giọng có vẻ giận dỗi, còn nó giờ chỉ biết thở dài, chuyện đã như vậy rồi, sao có thể khác được, nó buồn bã lên tiếng: - Tớ không thể làm khác được. 

- Nhưng người cậu thích là Khang Duy mà. 

- Hoàng Quân là người rất tốt, tớ chẳng có lý do gì mà chia tay với cậu ấy cả. Đừng biến tớ trở thành kẻ vô tình, được chứ?

- Tùy cậu. - Nhật Linh thở dài, mi mắt cụp xuống. - Nhưng nếu cậu ở bên cạnh Hoàng Quân như thế này, cậu ấy sẽ phải chịu thiệt thòi và đau khổ. Và kể cả cậu và Khang Duy cũng sẽ không được hạnh phúc đâu...

"Hoàng Quân là người rất tốt, tớ chẳng có lý do gì mà chia tay với cậu ấy cả..." 

Câu nói của Thiên Ngọc rõ ràng từng tiếng một bên tai Hoàng Quân. Hải Đăng nói cô ấy đã đến thăm Nhật Linh nên cũng vội vã mua chút hoa quả đến thăm người bạn này. Hoàng Quân tìm đến phòng 211, cửa không khóa, âm thanh có thể lọt ra bên ngoài dù rất nhỏ nhưng cũng khá rõ.

Không hiểu hai người đang nói chuyện gì mà bỗng nhiên dừng lại, những âm thanh ấy lại cứ thế rót vào tai Hoàng Quân một cách vô tình đến thế. Bây giờ thì cậu đã hiểu, thật ra từ lúc nhìn thấy Thiên Ngọc chỉ hướng ánh mắt về phía Khang Duy trên sân khấu, cậu đã nghi ngờ, nhưng không tin đó lại là sự thật.

Cứ nghĩ rằng Khang Duy thích Nhật Linh, Thiên Ngọc chắc chắn sẽ không thích Khang Duy, nhưng hóa ra chuyện không chỉ đơn giản như vậy. Khang Duy không phải thích Nhật Linh mà là đang cùng Nhật Linh diễn trò để đùa với Thiên Ngọc, Nhật Linh chỉ là nhân vật phụ trong câu chuyện tình của Khang Duy với Thiên Ngọc mà thôi. 

Còn Hoàng Quân thì sao? Trong câu chuyện này, cậu rốt cuộc là nhân vật chính hay nhân vật phụ? Câu nói của Thiên Ngọc cứ xoáy sâu vào trí óc, Hoàng Quân lặng lẽ quay bước rời khỏi, không muốn xuất hiện vào lúc này. Hoàng Quân không muốn làm nhân vật phụ, không muốn làm nền cho cuộc sống của Thiên Ngọc. 

Cậu muốn là nam chính mang đến cho Thiên Ngọc hạnh phúc. Hoàng Quân sẽ cố, có thể bây giờ Thiên Ngọc vẫn còn thích Khang Duy, nhưng sau này, nhất định Hoàng Quân sẽ làm cho trái tim nó thay đổi. Cậu tin Thiên Ngọc là định mệnh của đời mình. 

~~~~~~~~~~~~~~~

Nhật Linh ra viện. Hương Ly đến tận nhà trọ của hai đứa thăm cô. Nhật Linh từ lúc bị đánh như vậy nhưng vẫn có thể nghe thấy và hiểu mang máng một số chuyện. Cô ngay từ đầu đã không ưa Hương Ly gì cho cam, nhưng coi như nể mặt Thiên Ngọc cũng không tính toán gì. Cũng chưa muốn nói cho Thiên Ngọc biết bộ mặt thật của cô ta, nếu biết có lẽ Thiên Ngọc sẽ buồn lắm.

- Nghe nói bọn chúng đánh cậu vì ghen à Nhật Linh? - Hương Ly nhẹ nhàng hỏi. 

- Phải. Đấy là lí do của mấy người đó.

Nhật Linh trả lời lạnh nhạt. Cái bản mặt ngây thơ vô tội giả tạo của cô ta khiến Nhật Linh muốn ói. Cô khinh khỉnh, đôi mắt hướng về ngoài phía cửa ra vào.

- Cũng may là cậu không sao. Nhỡ chẳng may bị làm sao, chắc Thiên Ngọc sẽ lo lắng lắm. - Hương Ly nói, đôi mắt cụp xuống vẻ buồn buồn. 

- Phải đấy. - Thiên Ngọc tán thành. - Lần sau đừng bướng nữa nhé. Đừng có đi một mình như vậy đấy.

- Không sao không sao. - Nhật Linh cười trừ. - Tớ cao số lắm, đánh vậy không chết được đâu. Cùng lắm lại vào viện lần nữa. Mà trong viện cũng sướng đấy chứ. 

- À. Cậu đâu mất gì nhỉ? - Hương Ly xoáy lại. - Nghe nói bài vở trên lớp đã có bạn Quang lớp trưởng ga lăng lo giùm. Tiền viện phí là do anh Hải Đăng chi trả. Mấy ngày trong viện cũng là Thiên Ngọc và Hải Đăng thi nhau chăm sóc. Cậu quả thật không chỉ cao số mà còn rất rất tốt số. 

Nhật Linh đang uống ngụm nước suýt nữa phun hết ra. Cô ta cũng chẳng phải loại vừa. Đụng đúng đến nỗi hổ thẹn của Nhật Linh khiến cô xấu hổ. Hiện tại chưa có tiền, tất cả chi phí mấy ngày qua đều do Hải Đăng chi trả. Anh ta không thèm bắt Nhật Linh làm ôsin hay bắt cô làm lao công trả nợ bệnh viện gì hết. 

Xem ra thì Hải Đăng quả thật rất tốt. Từ hôm về cô  cũng đã nghĩ sẽ rút hết tiền trong thẻ trả cho anh, nhưng ngặt nỗi, rút hết tiền trả cũng không đủ, với lại, trả anh ta thì tháng này ăn "khi khống" mà sống à? 

- Ờ. Rất tốt số. Tớ cơ bản là vì kiếp trước sống là người tốt, làm nhiều việc tốt. Nếu cậu muốn được như tớ thì kiếp này hãy làm nhiều việc tốt, đừng hại người. Như vậy biết đâu kiếp sau sẽ sáng sủa hơn đấy. 

- Cảm ơn cậu đã nhắc nhở. 

Hương Ly cười khẩy, có lẽ cũng đoán ra được Nhật Linh biết những gì. Thấy cứ ở lại mà đá xoáy nhau thế này không ổn, Hương Ly nhanh trí cáo từ, đáng nhẽ ngay từ đầu nên đề phòng con bé Nhật Linh này. Theo cảm nhận của Hương Ly thì Nhật Linh có vẻ nguy hiểm hơn những gì cô thấy. Hương Ly vừa đi khỏi, Nhật Linh vò đầu bứt tai liên hồi.

Cô ta đụng đúng đến chỗ ngứa làm cô lại phải suy nghĩ. Sao Hải Đăng tốt với cô như thế nhỉ? Cô có chút cảm động, cách suy nghĩ về anh cũng khác đi. Thật ra Hải Đăng giống như một cây kem, bề ngoài rất lạnh, nếu ăn nhanh sẽ rất buốt răng. Nhưng kem ấy nếu biết thưởng thức từ từ mới biết được nó cũng mang lại cảm giác ấm áp kì lạ, kể cả có đang là mùa đông đi chăng nữa. 

Hải Đăng cũng thế, bề ngoài lạnh lùng, cộc cằn, khó gần nhưng bên trong lại là một trái tim ấm áp vô cùng. Nhật Linh cảm nhận được điều ấy khi Hải Đăng bế cô lên, đưa cô đến bệnh viện. Bàn tay anh ấm áp khi nắm lấy tay cô, nụ cười cũng thật hiền hòa.

- Nghĩ gì mà đăm chiêu vậy Gấu? - Thiên Ngọc khẽ lay Nhật Linh thoát ra khỏi phút suy tư trầm trọng.

- Không có gì. - Nhật Linh khẽ cười. - À mà này... 

- Sao?

- Thôi. Không có gì đâu. - Nhật Linh lắc đầu cười nham nhở. 

- Không nói thì thôi. Đây không hỏi. Mà tớ nói cái này nhé... - Heo hơi ngập ngừng. 

- Tớ thấy Hải Đăng rất tốt với cậu đó. 

Nhật Linh không nói gì, đầu hơi nghiêng nghiêng tỏ vẻ mặt ngây ngô vô tội. Bàn tay sờ đến nút khởi động máy tính, cô toét miệng chỉ cho Thiên Ngọc bộ phim hoạt hình Vua Hải tặc đang rất hot. Thiên Ngọc bực mình muốn đấm luôn vào cái laptop, may mà kìm lại được, nó ngồi im nhìn trần nhà, thở dài. 

Nhật Linh cũng thở dài, nói không nghĩ là không đúng, cô là kẻ mắc nợ mà. Nhất định phải cảm ơn người tên Hải Đăng đó, nhưng mà cảm ơn thế nào vẫn chưa nghĩ ra được. Mà sao tự dưng anh lại quan tâm đến chuyện của cô nhiều thế làm gì nhỉ? Nhân vật chính của chúng ta là Thiên Ngọc cơ mà. Chợt nhớ ra điều gì đó, cô nhìn Thiên Ngọc chán nản rồi lên tiếng hỏi: 

- Còn cậu thì tính sao đây, Heo? 

- Đây có phải nhà cô Thiên Ngọc không vậy? 

Giọng nói đột ngột khiến cả Nhật Linh và Thiên Ngọc đứng bật dậy. Hướng ánh mắt nhìn ra bên ngoài, một người phụ nữ đã đứng tuổi cất giọng. Bà đứng yên lặng nhìn vào trong nhà, trông rất quý phái. Thiên Ngọc nhìn người phụ nữ lạ vừa gọi tên mình, hơi ngạc nhiên, cúi đầu chào lễ phép: 

- Chào bác, cháu là Thiên Ngọc. 

- Tôi... - Người phụ nữ nói chậm rãi, - có thể vào nhà được chứ? 

- Mời bác ạ. - Thiên Ngọc đứng né sang một bên, mời người phụ nữ đó vào nhà. 

- Chúng cháu không có bàn ghế gì đâu ạ, bác ngồi tạm giường nhé. - Nhật Linh nở nụ cười niềm nở, khẽ gãi đầu lên tiếng. 

- Không sao. Thiên Ngọc này. - Người phụ nữ quay sang nhìn Thiên Ngọc. - Ta nói chuyện riêng với cháu một lát được chứ? Thiên Ngọc khẽ nhìn Nhật Linh, cô bé cười tươi tắn rồi cúi đầu chào người phụ nữ. 

- Bác cứ tự nhiên ạ, cháu bây giờ cũng ra ngoài có chút chuyện. 


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro