Chương 13: CẢM ƠN (p1)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Nhật Linh đi khỏi, Thiên Ngọc lễ phép mời bà ngồi xuống giường, cô ngồi phía đối diện, đôi mắt ánh lên chút tò mò. Người phụ nữ lên tiếng xóa đi chút tò mò trong lòng Thiên Ngọc, nó khẽ bật lên tiếng vâng, đôi mắt cúi xuống hơi bối rối. Bà Lê Thùy nhếch mép tỏ vẻ khinh khỉnh, người con gái trước mặt bà quả thật không có gì đặc biệt.

Không quá xinh đẹp như Hương Ly và cũng không hề có chút gì đặc biệt trên khuôn mặt. Cách nói chuyện cũng quá ư thiếu phép tắc khi mà dám ngẩng đầu nhìn thẳng vào mắt người lớn. Bà đợi một chút trước vẻ bối rối của nó, tiếp tục lên tiếng:

- Ta muốn cô buông tha cho Hoàng Quân nhà ta có được không?

Thiên Ngọc giật mình, đưa ánh mắt khó hiểu nhìn về phía mẹ Hoàng Quân. Bà không nhìn nó, vẫn lạnh lùng lên tiếng:

- Ta không biết cô đã dùng cách nào quyến rũ nó, nhưng Hoàng Quân nhà ta không thể lấy cô được. Cả ta và ba của nó đều không đồng ý cho hai người đâu.

- Xin lỗi bác. - Thiên Ngọc cảm thấy như đang bị xúc phạm. - Cháu không làm gì đến mức phải quyến rũ Hoàng Quân đâu ạ.

- Cái này ngoài cô đâu có ai biết được cô đã làm gì. Nhưng ta cảnh cáo cô, tránh xa con trai ta ra. Ta chỉ có một người con dâu duy nhất là Hương Ly, cô hiểu chứ?

- Cháu rất xin lỗi bác. - Mặt Thiên Ngọc xám lại. - Nhưng cháu cũng không muốn làm con dâu bác chút nào đâu ạ.

"BỐP!"

- Còn dám hỗn với ta? Không đủ tư cách.

Bà Lê Thùy tát Thiên Ngọc một cái đau điếng rồi đứng lên xách túi bỏ đi. Ướt. Những giọt nước mắt nóng hổi lăn dài trên má. Thiên Ngọc không phải là một đứa con gái hư hỏng, dám hỗn với người lớn. Nhưng hôm nay mẹ Hoàng Quân đã xúc phạm đến cái gọi là lòng tự trọng của nó rồi.

Quyến rũ ư? Nó không quyến rũ Hoàng Quân như những gì mà bà nói. Bà đã có gia đình, ắt hẳn bà cũng từng yêu, cũng phải biết rằng tình cảm là thứ không thể ép buộc hay miễn cưỡng được chứ.

Chính bản thân nó cũng chẳng biết làm gì vào lúc này. Người nó yêu không phải Hoàng Quân, nhưng hình như nói rằng nó đã lợi dụng Hoàng Quân để quên đi Khang Duy là đúng. Vậy là nó cũng đã sai. Làm thế nào mới có thể thoát khỏi mối quan hệ rắc rối này bây giờ? Thật sự rất đau đầu.

~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~

Ngồi ở quán nước đối diện nhà trọ, thấp thoáng thấy bóng bà Lê Thùy đi ra, Nhật Linh vội vã chạy về nhà. Thiên Ngọc ngồi trên giường, nước mắt lã chã rơi khiến cô vừa lo lắng, vừa thắc mắc. Tay không ngừng lay lay vai Thiên Ngọc, Nhật Linh lo lắng hỏi:

- Sao thế? Có chuyện gì vậy? Bà ấy là ai thế? - Mẹ Hoàng Quân.

- Hở? Bà ấy đến đây làm gì?

Câu chuyện được Thiên Ngọc kể tóm tắt lại, vừa kể vừa cười. Hay thật, chuyện này chẳng hay ho gì nhưng lại khiến người khác buồn cười quá thể. Nhật Linh chán nản cúi đầu cũng chẳng biết phải giải quyết như thế nào. Nếu nói chia tay với Hoàng Quân, Thiên Ngọc cũng cảm thấy thoải mái, cũng đúng với ý nguyện của mẹ cậu ấy.

Nhưng chỉ sợ rằng Hoàng Quân sẽ bị tổn thương, cậu ấy sẽ nghĩ sai về mọi chuyện. Nhưng nếu cứ tiếp tục mối quan hệ này, Thiên Ngọc sẽ phải chịu đau khổ, giày xé trong lòng, ba mẹ Hoàng Quân có lẽ cũng sẽ chẳng để nó yên. Đọc tiểu thuyết nhiều, Thiên Ngọc cũng từng mong muốn một ngày nào đó mình sẽ được làm nhân vật chính, sẽ có một tình yêu viên mãn, hạnh phúc.

Nhưng đời người không đẹp như tiểu thuyết, ngay lúc này nó mới nhận ra. Và cũng chẳng có cô tiên ông bụt nào giúp được nó cả. Mọi thứ vốn dĩ chẳng suôn sẻ gì nay càng mù mờ, đen tối.

- Hey!

Tiếng gọi lớn vang lên từ bên ngoài. Quái thật, hôm nay Hoàng Anh đến mà không thèm gọi đứa nào ra đón. Bình thường có thế này đâu cơ chứ. Nhật Linh hớt hải chạy ra kéo Hoàng Anh vào phòng, đóng sầm cửa lại.

- Có vụ gì mà hai đứa lại ra như vậy?

- Chuyện lớn. - Nhật Linh đáp cụt lủn.

Bấy giờ Hoàng Anh mới nhìn sang Thiên Ngọc, những giọt nước mắt còn chưa lau hết cứ thi nhau rơi xuống. Nhật Linh chỉ thở dài lắc đầu, không khí thật sự có mùi hắc ám. Xua xua tay cho át bớt không khí khó chịu kia, Hoàng Anh vỗ vai Thiên Ngọc đùa đùa:

- Nào, cháu gái ta đang có chuyện gì đây? Thất tình hay thất... học?

Dường như câu đùa của Hoàng Anh đến không đúng thời điểm, Thiên Ngọc gạt đi những giọt nước mắt nóng hổi, mặt vẫn tối sầm. Nhật Linh đứng yên dựa lưng vào tường, nét mặt nghiêm túc đến đáng sợ. Hoàng Anh đoán có vấn đề gì đó đã xảy ra, khá nghiêm trọng. Cất bộ mặt te tởn bình thường đi, Hoàng Anh chăm chú lắng nghe, đợi Nhật Linh nói ra cái điều kinh khủng nào đó.

- Mẹ Hoàng Quân vừa đến tìm Heo, bà ấy không muốn Heo và Hoàng Quân yêu nhau.

- Tốt! - Hoàng Anh vỗ tay mạnh một cái. - Vậy thì chia tay quách thằng nhóc đó đi. Đằng nào người mà Heo nhà ta thích cũng là tên Khang Duy nào đó mà?

- Sẽ chia tay thế nào đây bá? - Thiên Ngọc chợt cất giọng, thoáng buồn. - Nếu nói chia tay, Hoàng Quân có lẽ sẽ nghĩ tất cả là tại ba mẹ cậu ấy, sẽ không đồng ý. Còn nếu không thì...

- Bá... - Hoàng Anh giọng lí nhí. - Không biết!

Nhật Linh chán nản nhìn Hoàng Anh hằm hằm như muốn đấm, câu trả lời của Hoàng Anh thật sự không thỏa đáng. Chơi với nhau cũng khá lâu, trong hội luôn có Hoàng Anh là người sáng suốt nhất. Nhưng bây giờ câu trả lời của Hoàng Anh lại là câu "Không biết" cụt lủn, vô dụng.

- Có lẽ nên nói rõ với Hoàng Quân, nói với cậu ấy là cậu không hề thích cậu ấy, ngay từ đầu.

- Nói như vậy khác nào nói với cậu ấy rằng mình đã lợi dụng tình cảm của cậu ấy từ đầu. - Nhật Linh chán nản lắc đầu.

- Không có sự lựa chọn nào khác.

Thiên Ngọc nghe Nhật Linh và Hoàng Anh lời qua tiếng lại tìm giải pháp lại càng thấy nhức đầu. Sao những chuyện như thế này lại có thể xảy ra với nó chứ? Nó không phải kiểu người thích suy nghĩ quá nhiều, cũng không phải kiểu người muốn trở thành trung tâm của vũ trụ. Nhưng bây giờ có thể nói nó đang là trung tâm, là nguyên nhân gây ra mọi rắc rối này.

~~~~~~~~~~~~~~

Xe vừa dừng, bà Lê Thùy đã nhìn thấy cậu con trai Hoàng Quân yêu quý đứng đợi ở cửa. Trả tiền cho tài xế, bà từ từ tiến lại gần.

- Tại sao không vào nhà? ......

- Vào nhà đi. Có gì vào trong hãy nói.

Cánh cửa bật mở, bà chậm rãi bước vào. Hoàng Quân vẫn yên lặng theo phía sau. Hôm nay Hoàng Quân có chút kì lạ. Giờ đã là xế chiều, bình thường Hoàng Quân sẽ ở nhà xem ti vi hay nấu những món ăn cho bữa tối. Hoàng Quân khá thích nấu ăn và nấu rất ngon nên cũng thỉnh thoảng vào bếp. Nhưng hôm nay khác, có lẽ cũng vừa đi đâu về.

Bà ngước đôi mắt về phía chiếc xe ngoài cổng, có một bó hoa nho nhỏ, có lẽ là đi gặp con bé đó. Bà khẽ thở dài, đặt lưng xuống ghế sofa rồi lên tiếng hỏi:

- Con có chuyện muốn nói với ta?

- Mẹ đến đó làm gì? - Hoàng Quân lạnh lùng.

Bà Lê Thùy có vẻ hiểu ngay vấn đề mà cậu con trai đang muốn đề cập đến nhưng vẫn không muốn trả lời. Mắt bà khẽ nhắm lại.

- Nhà Thiên Ngọc. Mẹ đến đó làm gì?

- Ta không thích con bé đó. Ta đến để yêu cầu nó tránh xa con ra. Ta thật không hiểu con bé đó có gì tốt mà con lại thích, nó đã quyến rũ con bằng cách nào vậy?

- Không phải là cô ấy quyến rũ con hay gì cả. Sao mẹ lại làm vậy chứ?

- Con không cần bảo vệ nó, ta đã nghe Hương Ly nói hết rồi. Cả quãng đời còn lại của ta chỉ muốn Hương Ly là con dâu, nhất định không phải ai khác.

-Im đi. Ta cấm con quen con bé đó.

Hoàng Quân gần như gầm lên. Khuôn mặt bừng đỏ nhìn thẳng vào bà Lê Thùy. Bà có đôi chút giật mình, ngồi thẳng dậy, Hoàng Quân đang quá kích động rồi. - Tại sao con lại mù quáng như vậy chứ? Ta không cho phép. Nhất định không cho phép.

- Con không hiểu lúc trước ba mẹ đã làm thế nào để nhận được sự đồng ý của ông bà. Để bây giờ cái chuyện hứa hôn vớ vẩn ấy lại truyền đến thế hệ sau là con đây. Nếu đúng như lời hứa thì chẳng phải người ba lấy sẽ là cô Thủy Lan chứ đâu phải mẹ?

"BỐP!"

Mặt Hoàng Quân đỏ bừng lên. Cái tát nhẹ nhưng lại khiến gó má Hoàng Quân thêm ửng đỏ. Bà Lê Thùy day trán rồi bỏ vào phòng trong, bà có lẽ cần nghỉ ngơi. Nghe những lời khó nghe như vậy từ đứa con trai làm bà cảm thấy rất khó chịu. Có khi nào đứa con gái đó khiến con trai bà như thế?

Vậy thì càng phải ngăn cản, nhất định phải ngăn cản chuyện này. Hoàng Quân vẫn đứng im lặng ngoài phòng khách. Khuôn mặt không chút biểu cảm nào, cậu không thích việc này chút nào, lẽ nào ba mẹ lại không thông cảm cho cậu chứ?

Có lẽ nào lại là Hương Ly làm vậy. Cậu tin Hương Ly là người hiểu biết, không thể vì chút chuyện tình cảm mù mờ mà lại làm những chuyện như thế này, nhất định thế.

~~~~~~~~~~~~~~

Dạo này không gặp Thiên Ngọc, từ hôm Nhật Linh đi bệnh viện thì Thiên Ngọc cũng tạm thời xin nghỉ gia sư cho Khang Luân vài buổi. Ông Khang Việt thấy có chút tò mò, bà Thục Trinh thì có vẻ càng lúc không hài lòng vì cô gia sư này. Đứa con trai thứ Khang Luân của bà càng lúc càng lười mà gia sư vẫn bặt vô âm tín.

- Khang Duy này. - Ông Khang Việt lên tiếng gọi.

- Vâng. Thưa ba. - Con quen Thiên Ngọc chứ? Cô bé gia sư của Khang Luân.

-Vâng. Con và cô ấy học cùng trường mà ba.

- Vậy... - Ông Khang Việt tỏ vẻ hài lòng, ôn tồn nói. - Vậy giúp ta gặp cô ấy, nói cô ấy tối nay nhớ đến kèm Khang Luân học.

- Vâng. Thưa ba.

Khang Duy gật đầu vâng dạ rồi cũng đứng dậy chuẩn bị đến trường. Cuối cùng cũng có lý do đi gặp Thiên Ngọc rồi, mấy ngày nay không nhìn thấy, gọi cũng không liên lạc được. Chắc là vẫn còn tức cái chuyện để con bé Nhật Linh đó phải đi bệnh viện. Không biết cô ta đã giải thích hết cho Thiên Ngọc nghe chưa nữa. Mà nếu giải thích rồi thì sao nhỉ?

Anh vẫn làm gì còn lý do nào chính đáng để mà tiếp xúc với Thiên Ngọc nhiều hơn đâu. Vừa thấy Hải Đăng đi vụt qua, trong đầu Khang Duy nảy ra một ý nghĩ nham nhở. Anh cười hớn hở, lần này tự dưng lại phải quay lại cảm ơn con bé Nhật Linh đó và cậu bạn thân Hải Đăng rồi.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro