Chương 13 : CẢM ƠN (p2)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Nếu lấy lí do tác hợp cho hai người đó nhất định sẽ được ở cạnh Thiên Ngọc nhiều hơn. Chuyện này cũng không có gì bất ngờ cả, dù không nói ra nhưng thái độ của Hải Đăng đã đủ để chứng tỏ cậu ta thích con bé Nhật Linh đó. Còn con bé đó, dù có không thích Hải Đăng đi chăng nữa thì trước bao nhiêu việc cậu ta làm cho như vậy ắt cũng phải cảm động chứ nhỉ?

Khang Duy cười nham hiểm, vừa mang tiếng làm việc tốt, lại vừa có cơ hội ở bên Thiên Ngọc, một mũi tên trúng hai đích. Quả là cao kiến. Hẹn Thiên Ngọc ở quán trà đá gần cổng trường, Khang Duy có lẽ đã ngồi đợi khá lâu. Hôm nay trông Thiên Ngọc có vẻ buồn, tâm trạng có lẽ không được tốt. Ngồi xuống đối diện Khang Duy, nó lạnh lùng lên tiếng:

- Anh hẹn tôi có chuyện gì vậy?

- Ba mẹ tôi muốn nhắc cô tối nay hãy đến kèm Khang Luân học.

- Ơ, tôi quên.

Thiên Ngọc giật mình, dạo này có quá nhiều chuyện xảy ra khiến nó quên mất cả việc phải đến kèm Khang Luân học. Nó khẽ cười, tay xoay xoay cốc trà đá, mấy ngày nay nó đâu có cười được như thế. Nói thế nào đi nữa thì Thiên Ngọc vẫn thấy mình có lỗi với gia đình bác Khang Việt, rút trong túi ra hai cây kẹo mút sôcôla, nó giơ ra trước mặt Khang Duy cười khe khẽ:

- Ăn một chiếc chứ?

Mặt Khang Duy nghệt ra trước nụ cười duyên dáng ấy. Không phản ứng nổi dù chỉ một chút. Thiên Ngọc trông mặt Khang Duy cứ nhìn mình là lạ, mặt ửng đỏ thu kẹo lại. Anh vội vàng nắm lấy cái kẹo, rút nhanh về phía mình.

- Ăn chứ. À mà... - Khang Duy nhét cây kẹo sôcôla vào túi rồi nói tiếp. - Cô biết chuyện Hải Đăng và Nhật Linh chứ?

Hải Đăng và Nhật Linh à? Giữa hai người đó có chuyện gì mà nó lại không biết nhỉ? Có bao giờ Nhật Linh giấu nó cái gì đâu chứ? Hướng ánh mắt nhìn về phía Khang Duy, nó im lặng chờ đợi.

- Nhật Linh thì tôi không rõ, nhưng Hải Đăng thì chắc chắn thích Nhật Linh rồi. Tôi muốn làm mối cho hai người đó.

Thiên Ngọc gật gù đồng ý, đây là điều mà nó cũng định làm. Và kế hoạch đầu tiên được vẽ ra, là lời cảm ơn mà Nhật Linh sẽ phải dành cho Hải Đăng vào dịp sắp tới.

~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~

Kế hoạch của Khang Duy rất thú vị, bỗng dưng cửa hàng chị Lệ An tổ chức hoạt động dạy khách hàng làm bánh, làm đồ ăn cũng khách hàng mà chủ yếu nhằm vào các cặp tình nhân. Thiên Ngọc bình thưởng chẳng thích bánh bèo bếp núc gì, bỗng dưng rủ Nhật Linh đi làm thử cho vui.

Nhật Linh thấy cũng khá lâu rồi cô bạn thân mới lấy lại được tinh thần như thế thì rất thích, sắp xếp lại hết lịch học để dư ra một ngày đi chơi cùng Thiên Ngọc. Mất cả buổi chiều mới làm được một chiếc bánh ra hồn một tẹo. Mấy cái trước cái thì méo mó, cái thì cháy... Thiên Ngọc nhìn thành quả lao động gần ba tiếng đồng hồ của Nhật Linh, nụ cười gian xảo thấy rõ.

- Trông cũng được đấy chứ. - Chị Lệ An nhìn ngó chiếc bánh rồi nhận xét.

- Vậy hả? - Nhật Linh thích thú. - Có thật không chị?

- Thật. - Chị Lệ An khẽ cười, mặt cũng có chút gian gian. - Cái này mang tặng người yêu cũng được đó. Cái chính là tấm lòng em thôi.

- Em đâu có người yêu đâu mà mang tặng chứ? - Nhật Linh cười hiền.

- Vậy mang tặng Hải Đăng đi Gấu. - Thiên Ngọc lên tiếng góp ý - Cứ coi như lời cảm ơn của cậu với anh ta là được rồi.

Nhật Linh gật gù tỏ vẻ đồng tình, xoay xoay chiếc bánh trong tay nhìn ngắm rồi hơi nhăn mặt lại.

- Cũng có lý. Nhưng mà bánh như vậy mà mang tặng người ta sẽ cười tớ chết mất.

- Không đâu. - Chị Lệ An cười nham hiểm. - Chị cá là không, con trai nhận được như vậy, cảm động còn không hết, sao lại cười chứ???

Nhật Linh gật đầu, tỏ vẻ quyết tâm hừng hực, hay nói cách khác thì cô đã mắc bẫy. Cô cố gắng uốn uốn nắn nắn, trang trí cho chiếc bánh đẹp mắt hơn một chút, phết thêm một lớp sôcôla sữa trộn với mật ong, chiếc bánh của cô có vẻ thơm ngon và đẹp mắt hơn thì phải.

Gói ghém chiếc bánh lại cẩn thận, Nhật Linh hí hửng mang đi tặng Hải Đăng, trong đầu không ngừng thắc mắc: "Chẳng biết anh ta có thích không nhỉ?". Hải Đăng hơi bất ngờ. Tin nhắn từ một số lạ, cũng chẳng nói là ai hết (Nhật Linh sơ suất quá, hẹn người ta đi gặp uống café mà không nói cho người ta biết mình là ai hết mới chán chứ), nhưng Hải Đăng nhận ra chữ kí quái gở kia.

Có một lần thấy Nhật Linh hì hụi cầm điện thoại sáng tác cái chữ kí kinh dị ấy, dài ngoằng ra. Hải Đăng chê nó vừa dài vừa xấu, vừa tốn kí tự. Cô bé chỉ nhăn mặt giấu đi rồi lẩm bẩm: "Như vậy mới độc, ai cũng có thể nhận ra tôi".

Giờ nghĩ lại, Hải Đăng thấy cô nói câu này đúng thật, bây giờ nhận được tin nhắn như vậy cùng với cái chữ kí kinh dị kia, ít nhất cũng biết người hẹn mình là Nguyễn Hoàng Nhật Linh năm nhất Luật Kinh tế. Hải Đăng khẽ cười một cái, không rõ là chuyện gì, đi rồi tính vậy.

~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~

Nhật Linh ngồi ở một chiếc bàn nhỏ gần cửa sổ, đằng sau đặt một chậu cây cảnh rất đẹp. Phía sau châhu cây ấy có hai đôi mắt cứ dáo dác ngó nghiêng, trông đến là hài hước.

- Bao giờ thì Hải Đăng đến?

- Không biết.

- Sao anh ta lâu vậy?

- Không... Á, đến rồi kìa!

Hải Đăng ngồi xuống phía đối diện Nhật Linh, đôi mắt nhìn cô dò xét.

- Nào, có chuyện gì đây?

- Tôi muốn cảm ơn anh. - Nhật Linh liếc nhìn Hải Đăng một cái rồi nói liến thoắng. - Tôi biết là cảm ơn bao nhiêu lần cũng không đủ, nhưng mà ... - Cô đẩy hộp bánh nhỏ về phía trước mặt Hải Đăng. - Anh nhận lấy cái này nhé, tôi tự làm đấy.

- Cái gì đây? - Hải Đăng tò mò.

Nhật Linh chỉ cười, trong đáy mắt ánh lên tia nhìn mong chờ hướng về phía Hải Đăng. Bỗng nhiên anh thấy ngượng, anh không thích ai cứ nhìn anh chăm chăm như vậy. Cầm lấy hộp quà trước mặt, Hải Đăng hì hụi bóc, rất cẩn thận. Một chiếc bánh kem sôcôla, có hương mật ong. Mặt Hải Đăng xám ngoét lại nhưng vẫn cỗ tỏ ra tươi tỉnh:

- Cô làm cho tôi... Vậy... cảm ơn.

- Là tôi đi cảm ơn anh mà anh lại nói câu đó với tôi. Ăn đi chứ?

Hải Đăng ngập ngừng, sắc mặt càng tím tái, cầm chiếc thìa xúc một miếng bỏ vào miệng, vị mật ong cũng sôcôla lan tỏa khắp miệng đến mức muốn ói. Hải Đăng ghét đồ ngọt, và ghét nhất là mật ong.

- Thế nào? Thế nào? - Nhật Linh sốt sắng hỏi.

- Ngon... - Hải Đăng cười méo xệch. - Ngon lắm.

Trong khi Hải Đăng đang méo mặt ăn từng thìa bánh đầy "tình cảm" của Nhật Linh thì đằng sau tán cây kia Khang Duy đang ôm bụng cười ha hả.

- Anh ta bị sao vậy?

- Cậu ta không thích ăn đồ ngọt. Đặc biệt là mật ong. Vậy mà Nhật Linh bạn cô lại cho đẫy mật ong vào bánh. Thử hỏi sao cậu ta có thể chịu được chứ?

Mặt Thiên Ngọc đỏ bừng tức giận, Khang Duy chẳng phải muốn cùng nó tác hợp cho Nhật Linh và Hải Đăng sao? Vậy sao có thể làm cái trò này cơ chứ, như vậy Hải Đăng càng ghét Nhật Linh hơn chứ đừng nói đến việc yêu hay thích. Thiên Ngọc bực mình véo tai Khang Duy một cái thật mạnh:

- Vậy sao anh còn bảo Gấu làm bánh ngọt tặng Hải Đăng.

- Là... là để xác nhận lại tình cảm của Hải Đăng. - Khang Duy nhăn mặt cười giả lả. - Cô xem, Hải Đăng nhất định rất thích Nhật Linh nên mới ăn bánh, gần hết một phần ba rồi đấy.

Thiên Ngọc nới lỏng tay, đầu gật gù tỏ vẻ đồng tình. Vẫn còn đang miên man suy nghĩ thì thấy Khang Duy đứng phắt dậy, đi thẳng về phía Hải Đăng và Nhật Linh, Thiên Ngọc ngạc nhiên vội túm Khang Duy lại nhưng không kịp, chỉ biết ngồi yên nhìn anh ta diễn trò.

- Úi! Hải Đăng, cậu ở đây sao?

- Ừ. - Hải Đăng ngước đôi mắt long lanh lên nhìn Khang Duy tỏ vẻ cầu cứu.

- A anh Khang Duy, anh cũng ở đây à? - Nhật Linh hớn hở.

- Ừ. - Khang Duy cười một cái rồi quay sang nhìn Hải Đăng tỏ vẻ ngạc nhiên. - Này Đăng, tớ không biết là cậu ăn được bánh ngọt từ bao giờ đấy nhé?

Hải Đăng méo mặt nhìn Khang Duy, không gì ngăn được cái miệng tép nhảy của anh ta nói liên hồi. Khang Duy ngồi xuống ghế, nhìn thẳng vào mặt Nhật Linh nói một mạch như chẳng có gì kì lạ cả:

- Anh nói cho mà nghe nhé. Thằng này trước giờ ghét nhất đồ ngọt, đặc biệt là mật ong đấy. Không hiểu sao hôm nay lại ăn bánh ngọt bỏ mật ong nữa. Quả là tài...

Gấu nhìn Hải Đăng hơi ngạc nhiên rồi chuyển hướng nhìn về phía Khang Duy với vẻ mặt hào hứng. Hải Đăng còn chưa kịp nói câu nào, Khang Duy đã nhảy vào mà nói, giới thiệu đủ kiểu nọ kia khiến mặt Hải Đăng đỏ lựng lên. Vừa mới khen bánh Nhật Linh làm ngon xong mà bây giờ tên này lại nói rằng Hải Đăng không thích ăn đồ ngọt. Nói vây thì Nhật Linh biết được Hải Đăng nói dối rồi, chắc chắn sẽ rất giận anh.

- Vậy mà không nói cho em trước. Em lại cứ bắt anh ấy ăn nãy giờ đó.

Nhật Linh nghe hết câu chuyện mới nhìn về phía Hải Đăng cười thông cảm. Khang Duy chưa chịu để yên, anh vội vã lên tiếng "vạch trần" Hải Đăng cùng nụ cười nham nhở:

- Em có thấy cậu ta ngu không. Anh chỉ nghe người ta nói chịu đựng người yêu chứ chả ai chịu đựng đàn em khóa dưới thế này cả.

- Có im không hả?

Hải Đăng mãi mới xen vào được một câu, âm điệu mang đầy nét bực dọc. Bao nhiêu ý tứ thằng khốn Khang Duy này nói ra hết rồi còn đâu. Hải Đăng ra sức giẫm mạnh vào chân Khang Duy, còn Khang Duy thì vẫn dũng cảm chịu đau ra sức mà nói. Hải Đăng ức không chịu được mà phải ra giọng ngăn chặn. Đúng thật là, bạn mới chả bè!

- A. - Nhật Linh cười lớn. - Vậy thì em hiểu lí do vì làm sao mà anh lại chịu trốn trốn rúc rúc mãi từ nãy đến giờ ở gốc cây đằng kia rồi.

- Gì? - Khang Duy ngệt mặt nhìn Nhật Linh. - Là bởi vì phải chịu đựng Heo đấy hả? Cái này em đoán ra từ lúc mấy chị nhân viên ở cửa hàng bàn tán rồi. Nhưng dạo này tâm trạng Heo không tốt nên mới coi như không biết. Với cả em cũng nên cảm ơn anh Hải Đăng, nhỉ?

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro