Chap 16: Hợp tác

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tiệm café ồn ào hẳn với những lời bàn tán xôn xao xoay quanh Nhật Linh và Hải Đăng. Cả hai đều đi hết rồi, không biết kết quả của câu chuyện sẽ ra làm sao và như thế nào. Khang Duy há hốc miệng, mắt nhìn Thiên Ngọc đăm đăm.

- Cô làm công tác tư tưởng thế quái nào mà Nhật Linh lại bỏ chạy vậy?

- Có mà tại anh không biết cách sắp xếp khiến cậu ấy sợ quá mà phải té ế.

- Cô bị điên, phá hỏng hết kế hoạch của tôi.

- Oắt đờ heo???

Hai người này cứ cãi nhau ầm ĩ thu hút hết ánh nhìn của mọi người. Ngoài kia có một cặp đôi nào đó còn đang rất lãng mạn. Còn trong này, hazzi, cặp đôi này lại đang chửi nhau um củ tỏi làm mọi người phát mệt. Hội trưởng Hội Sinh viên của họ đây sao? Đang cãi nhau chí chóe với một cô gái ư???

- Anh một vừa hai phải thôi nhé, Khang Duy. - Hoàng Quân bực tức xen vào cuộc cãi vã của hai người.

- Cậu im đi. Không liên quan đến cậu. - Khang Duy hét lên, cáu bẳn không kém.

- Rất liên quan đến tôi đấy.

Hoàng Quân gằn giọng, nhấn từng chữ một rồi kéo tay Thiên Ngọc lùi về phía mình, mặt đanh lại nhìn Khang Duy với vẻ đe dọa.

- Cô ấy là bạn gái tôi.

- Ờ. Tôi biết rồi. - Khang Duy hét ầm lên. - Giờ thì biến đi cho khuất mắt tôi. Nhanh!

Hoàng Quân dường như chỉ đợi có thế, vội vã kéo Thiên Ngọc ra ngoài bỏ mặc những ánh nhìn kì lạ từ bên trong. Sống lưng Thiên Ngọc thấy lành lạnh, cứ như ai đó đang hướng ánh mắt căm thù về phía mình vậy. Đúng rồi đấy, Hương Ly đang đứng nhìn cả hai bằng ánh mắt khó chịu nhất. Không khí trong quán café bàn tán cực kì ồn ã, chỉ trong một buổi tối có biết bao những chuyện không tưởng xảy ra. Tóm tắt lại là hoàng tử băng giá Hải Đăng tỏ tình với một cô gái, và cô gái chạy đi khỏi ngay sau đó mà không ai được biết kết quả như thế nào. Hội trưởng Hội Sinh viên đẹp trai, tài năng, hoàn hảo trong mắt tất cả mọi người thì sinh sự cãi nhau với một cô gái trông rất cute, rồi sau đó nổi khùng với em trai mình. Còn em trai hội trưởng, hotboy Hoàng Quân năm nhất thì sinh sự với anh trai mình vì cô gái được gọi là bạn gái cậu. Thật là... Còn nữa, bên trong quán café này bây giờ, hotgirl Hương Ly đang đứng nhìn theo Hoàng Quân và cô gái nọ, mặt đăm chiêu, tay nắm chặt. Cảnh tượng này làm những người đứng ngoài cảm thấy không khí thật kinh khủng.

- Kết thúc ở đây thôi. Mọi người có thể về.

Khang Duy nói lớn. Tất cả mọi người không ai muốn ở lại trong cái không khí căng thẳng hết cỡ như thế này, như những cái máy lũ lượt kéo nhau về. Chỉ trong nháy mắt quán café im bặt tiếng ồn, chỉ còn lại một chàng trai đang ngồi trên khán đài, đôi mắt đượm buồn mệt mỏi gục xuống. Một cô gái xinh xắn đang đứng giữa căn phòng, đôi mắt chứa đầy sự thất vọng và buồn bã. Hướng ánh nhìn về phía Khang Duy, Hương Ly bất giác giật mình, anh ấy có khi nào cũng đang có cùng một tâm trạng như cô? Có khi nào cũng thấy đau khổ, cũng thấy giận dữ khi Thiên Ngọc và Hoàng Quân ở bên nhau như thế? Hương Ly nhận xét:

- Vậy là chúng ta giống nhau?

Khang Duy nheo mắt nhìn Hương Ly, ánh mắt khó hiểu. Hương Ly nhún lùi lại vài bước.

- Anh thích Thiên Ngọc?

- Em thấy thế à?

- Ai cũng thấy thế.

Khang Duy cúi đầu không nói, có lẽ Hương Ly nói đúng rồi. Vì chẳng có lí do gì mà ngay tại đây, anh lại ngồi nguyên một chỗ bực bội và chán nản. Thấy sắc mặt Khang Duy có vẻ thay đổi, Hương Ly bước tới gần hơn, giọng nói rành mạch:

- Chúng ta hợp tác.

- Lí do?

- Bởi vì...

_oOo_

Sau cái ngày hôm đó, Nhật Linh trở thành người yêu Hải Đăng. Có niềm vui nào lớn bằng niềm vui này. Nhật Linh đã hết F.A và bạn trai cô là một anh chàng siêu hoàn hảo. Nhưng bạn trai hoàn hảo như vậy không có nghĩa là không gây sự. Toàn chuyện vớ vẩn, Nhật Linh giận Hải Đăng mấy ngày nay, nhân tiện lớp Luật Kinh tế được nghỉ, cô xách va li bỏ về quê, không ai liên lạc được.

Còn Thiên Ngọc, hiện đang ở nhà một mình và gặm nhấm sự buồn chán một cách tẻ nhạt. Mấy hôm nay quán chị Lệ An đóng cửa, nó cũng không phải đi làm. Làm gia sư cho Khang Luân thì một tuần chỉ có một buổi là tối mai thôi. Hôm nay Thiên Ngọc nhàn kinh khủng, ngủ cả chiều, giờ dậy gặm bánh mì với xem phim. Mòn cả mắt, mỏi cả lưng, những việc này hồi còn học lớp 12 lúc nào cũng ao ước, giờ mới biết hóa ra mấy việc này làm nhiều cũng gây chán kinh khủng đấy. Sáng mai là ngày nghỉ của nó, chợt nảy ra một ý định khá thú vị, nó xếp vài thứ đồ lặt vặt, đội thêm chiếc mũ phớt ra khỏi nhà. Đằng nào cũng thế, đi thăm Hoàng Anh một chuyến!

Bắt chuyến xe bus muộn đến nhà trọ của Hoàng Anh, hình như lần này mới là lần thứ hai đến đây. Cũng là vì bọn bạn lấy chỗ nó và Nhật Linh ở làm trung tâm, toàn tập trung ở đấy nên hai đứa không đi xa mấy, bây giờ đi cứ thấy ngơ ngơ.

Nghe tiếng gọi ngoài cửa, Hoàng Anh đang nằm trong chăn vội bật dậy, xỏ tạm đôi dép tổ ong đi ra ngoài, Thiên Ngọc nhìn người đứng trước mặt từ đầu đến chân. Bộ dạng của một bác sĩ tương lai đây sao? Quả là bô nhếch! Nó cười ầm ĩ làm cho mặt Hoàng Anh càng ngây ngô, trông đã hài càng hài thêm.

- Sao bá lại ra nông nỗi này?

- Sao cháu lại ở đây?

Hai câu hỏi vang lên cùng lúc, đều chứa đựng vẻ ngạc nhiên trong ngữ điệu. Ờ thì lúc nào Thiên Ngọc cũng thấy Hoàng Anh chín chắn, chỉnh tề, hôm nay trông nhếch nhác như vậy thì ngạc nhiên là đúng. Còn về phần Hoàng Anh, con nhóc đứng trước mặt mình lúc nào có đi chơi cũng bắt địa điểm hẹn là chỗ nó, hôm nay bỗng dưng lại đến đây? Mà hôm nọ đã giao hẹn trước với cả hai đứa nó, tuần này không đi đâu hết, Hoàng Anh phải thi học phần cơ mà?

- Đã hẹn trước là tuần này không đi chơi cơ mà? - Hoàng Anh nhanh chóng lên tiếng, muốn nhắc khéo đến chuyện cần phải ôn thi.

- Thế cháu cứ đến là phải đi chơi à?

- Ừ. Trước giờ vẫn thế lại còn.

Thiên Ngọc méo mặt nhìn Hoàng Anh, ừ thì nó vẫn được mệnh danh là “bạn xấu của nhóm” mà. Cứ có gì hay hay là lại kéo nhau đi rủ rê cả hội đi chơi bời ăn uống. Nhớ năm lớp 12 đang gấp rút ôn thi mà cũng hò nhau tụ tập ăn uống, chơi bời. Nhưng nói đi cũng phải nói lại, nếu mấy đứa chúng còn lại trong nhóm không đi thì tất nhiên nó cũng chả biết đi chơi với ai rồi. Nên nguyên nhân cũng là tại hội này ham chơi quá đấy chứ.

- Được rồi. Có mời cháu vào nhà không?

- Hôm nay ăn gì mà khách sáo thế? Bình thường có bao giờ đợi mời đâu chứ?

Thiên Ngọc chán toàn tập, hình tượng nó trong mắt Hoàng Anh thật sự tệ hại đến thế hả? Nó bực mình phi vèo vào phòng Hoàng Anh trước nụ cười nở ra nham hiểm của Hoàng Anh. Chẹp, cháu nào bá đấy, nguy hiểm như nhau hết.

Tập sách để trên bàn la liệt, chắc Hoàng Anh đang ôn thi rất căng thẳng, Thiên Ngọc vốn ghét y, dốt sinh, nhìn chả hiểu cái mô tê gì. Cơ bản là cũng chả muốn hiểu nữa, chứ nếu muốn có khi hồi xưa cũng giỏi sinh ra phết đấy. Nghĩ đến nó lại tự cười, mặt ngây ngốc phát sợ. Hoàng Anh lóc cóc chạy theo sau, nhìn ngó một hồi rồi mới cất tiếng hỏi:

- Vậy đến đây là có việc gì?

- Gấu với Hải Đăng giận nhau. Xách va li đi nghỉ phép rồi.

- Biết mà. Bá biết ngay mà. - Hoàng Anh lắc đầu. - Không có con bé đó nên mới nghĩ đến ta mà.

Hoàng Anh cười cười. Chắc Thiên Ngọc đến đây không phải chỉ vì ở nhà buồn. Mang cả cái cặp to đùng như vậy chắc là định ở đây mấy hôm, có lẽ muốn trốn tránh gì đó thì phải. Hỏi thì Thiên Ngọc không nói, có lẽ chưa muốn nói ra. Thôi thì cứ để từ từ vậy, khi nào muốn, con bé sẽ tự khắc nói. Hoàng Anh chìm vào suy nghĩ một lúc rồi chợt nhớ ra gì đó, câu hỏi hơi ngập ngừng:

- Cậu Hoàng Quân đó... chia tay chưa vậy?

- Cậu ấy không muốn nghe cháu nói.

Thiên Ngọc cúi đầu nhỏ giọng, nó đến đây chỉ với mục đích giải tỏa căng thẳng thôi. Vậy mà Hoàng Anh lại hỏi nó như vậy. Nhưng cũng đúng thôi, là Hoàng Anh đang lo cho nó nên mới hỏi, nên mới quan tâm. Câu trả lời vừa rồi của nó hình như khiến Hoàng Anh bực, cô nói lớn:

- Cậu ta thật ích kỉ đó. Vậy còn cháu thì sao? Mặc kệ à?

Thiên Ngọc phân vân, thật khó trả lời. Nếu có lời đáp cho câu hỏi này, nó đã không phải đau đầu như thế, đã không phải mất bao nhiêu thời giờ suy nghĩ như vậy. Không muốn mặc kệ, nhưng lại không biết giải quyết như thế nào. Cái hồi cấp hai, cấp ba, nó chuyên đi tư vấn tình cảm cho mấy đứa bạn cùng lớp. Nhưng hóa ra tất cả chỉ là cách nghĩ của trẻ con, kinh nghiệm từ truyện và tiểu thuyết chứ không có chút nào thực tế. Bây giờ gặp chuyện như thế này, kể cả tiểu thuyết cũng không có cách nào giúp nó giải quyết được.

Nhận được điện thoại báo tin Nhật Linh sắp về, Thiên Ngọc cười khoái trá. Nhật Linh về một phát phải diễn luôn một bản trường ca ở nhà một mình rất buồn mới được. Mấy ngày Nhật Linh đi, Thiên Ngọc toàn sang nhà “Anh bá” ăn trực. Bây giờ bị đuổi về lại không có gì ăn, có nên học nấu ăn không nhỉ? Nó chán nản ném cái ba lô xuống giường, rút ví tính tiền, cuối tháng sinh viên toàn thế, đói! Ôm cái bụng đói ra quán đồ ăn nhanh ngoài phố, nó vừa đi vừa suy tính chỗ tiền ít ỏi còn lại cho chi tiêu những ngày cuối tháng này, miệng không khỏi trút mấy tiếng thở dài. Cầm cái bánh mì trong tay, hôm nay ăn mỗi bánh mì thôi, sắp hết tiền rồi.

Đang than thở rên rỉ, bỗng có một bàn tay túm lấy Thiên Ngọc từ phía sau, bịt miệng nó lại. Nó khó thở cố hét lên nhưng không được, cái bánh mì rơi xuống lòng đường. Rồi nó buồn ngủ và lịm hẳn đi, không còn nhận thức được gì hết.

_oOo_

Hương Ly xoay người đứng dậy nói với tên vừa bắt cóc Thiên Ngọc lúc nãy:

- Cậu làm tốt lắm, còn đoạn sau để tôi được rồi.

- Vâng, thưa tiểu thư.

Hắn đi ra ngoài, Khang Duy từ trong phòng đi ra, vẻ mặt tội lỗi:

- Làm vậy với cô ấy không ổn.

- Nhưng làm rồi. Anh muốn hợp tác với em cơ mà...

Nhưng...

Khang Duy vò đầu bứt tai, bắt đầu thấy hối hận. Hôm đó có lẽ đã tỏ thái độ quá gay gắt khiến Hương Ly bắt được thóp. Cô nàng nhanh chóng chiếm ưu thế dụ Khang Duy vào bẫy lấy lại trái tim Thiên Ngọc. Lúc ấy, cơn giận trong lòng đang sôi lên nên anh nhanh chóng đồng ý, bây giờ nghĩ lại thật là ngu. Nhỡ mà Thiên Ngọc bị làm sao, chắc anh điên lên mất.

“Thuê bao quý khách vừa gọi hiện không liên lạc được...”

- Anh Khang Duy, sao em gọi không được?

- Ai? - Khang Duy giật mình hỏi

- Con bé Nhật Linh đó. Gọi nó để có thêm màu sắc. - Hương Ly cười khinh bỉ.

- Anh không biết.

- Còn Hải Đăng thì sao?

- Anh không biết.

- Đừng có ở đó mà lải nhải câu “anh không biết”, “anh không biết” liên hồi như thế. - Hương Ly tắt điện thoại rồi cười khinh bỉ. - Không cần đến cô ta nữa.

Khang Duy thở dài, theo kế hoạch của Hương Ly, anh sẽ là anh hùng cứu mỹ nhân, sẽ lấy lòng Thiên Ngọc để cô cảm động vì anh và trao tình cảm cho anh. Nhưng giờ anh thấy tội lỗi vô cùng, thấy mình thật đáng ghét, tại sao lại làm như vậy chứ, tình cảm không thể có bằng cách này được. Tiếng Hương Ly đang nghe điện thoại cứ lùng bùng bên tai anh.

- Cho cô ta một trận đi, cứ làm mạnh tay. Nói cho cô ta biết cô ta không yêu Hoàng Quân được. Một lúc sau anh Khang Duy sẽ đến thôi.

Kế hoạch là như thế đấy, Khang Duy có đang làm một trò dại dột không nhỉ? Hôm nay dù có thành công, sau này Thiên Ngọc biết được sự thật thì sẽ ra sao? Cô ấy sẽ căm thù anh mất. Khang Duy thật lòng không muốn điều đó xảy ra, người cô ấy yêu thật lòng sẽ là người cô ấy chọn lựa, phải để chính con tim của cô ấy tự chọn lựa. Hương Ly đứng lên rời khỏi phòng, khuôn mặt đanh lại nhìn Khang Duy:

- Một lát nữa hãy đến, nói cho cô ta biết một số chuyện đã. Và cấm anh để lộ ra đấy!

Hương Ly đẩy cửa ra ngoài, Khang Duy cũng đứng bật dậy khỏi ghế, cầm điện thoại lên. Lưỡng lự mãi rồi bấm một dãy số dài dặc:

- Heo bị bắt cóc rồi, cô ấy đang ở căn nhà hoang gần ngoại thành. Cậu biết chứ...

Chỉ nghe đến đó, tiếng tút dài đã vang lên từ đầu dây bên kia. Khang Duy đứng trên cửa sổ nhìn xuống phía dưới, khu nhà hoang này chẳng mấy khi có người đến cả, nếu đi từ nhà Hoàng Quân ra đây có lẽ mất khoảng 15 phút, vậy là Thiên Ngọc sẽ bị tra tấn 15 phút. Cũng nhanh thôi mà, Khang Duy thở dài chán nản, không biết làm vậy có đúng không nữa, anh hùng sẽ là Hoàng Quân, tình cảm của Thiên Ngọc và Hoàng Quân sẽ khăng khít hơn, còn anh thì có lẽ mãi chỉ là kẻ thứ ba, một kẻ đứng ngoài cuộc.

Hương Ly bước vào, Thiên Ngọc ngạc nhiên nhìn Hương Ly, đáy mắt hiện lên vẻ vui sướng.

- Cậu đến cứu tớ đúng không?

- Cô ngây thơ quá. - Hương Ly nhếch mép, nở một nụ cười nửa miệng. - Tôi chính là kẻ đã bắt cóc cô đến đây. Lần trước thuê người đánh Nhật Linh cũng là tôi, cô biết chứ?

- Tại sao cậu làm vậy? - Mặt Thiên Ngọc tối sầm.

- Nguyên nhân chính là do cô đó thôi. Chẳng nhẽ cô không biết?

Thiên Ngọc cúi đầu, nó biết là vì nó nên Nhật Linh mới gặp nguy hiểm, Hoàng Quân mới phải sống trong cái gọi là đau khổ như thế. Nhưng trong câu chuyện của nó, Hương Ly vì sao lại phải tham gia nhiều như thế, vì sao lại phải đối xử với nó như thế này?

- Hoàng Quân là người yêu của tôi, tương lai cũng sẽ là chồng của tôi. Vậy tại sao cô lại đòi làm người yêu cậu ấy? Cô nghĩ cô là người như thế nào mà có thể đấu với tôi?

Thiên Ngọc giật mình, ra là vậy, nó thật không ngờ người mà nó luôn coi là bạn tốt lại đối xử với nó bằng cách này. Nó ngẩng cao đầu, giọng chắc nịch:

- Tôi không đấu với cậu. Tôi cũng muốn nói chia tay với Hoàng Quân nhưng cậu ấy lại không muốn nghe tôi nói.

- Cô đùa sao? Cô muốn chia tay à? Nực cười.

- Tôi không yêu cậu ấy.

- Vậy tại sao đồng ý làm người yêu cậu ấy? - Mặt Hương Ly đỏ bừng vì tức giận, câu nói của Thiên Ngọc khiến Hương Ly thật sự rất bực mình.

Thiên Ngọc lại cúi đầu, chẳng có lí do gì chính đáng hết, chẳng nhẽ nói rằng vì lúc đó tưởng rằng không thể yêu được Khang Duy mới làm vậy? Như vậy quá là tồi tệ, nó không muốn trở thành một đứa con gái tệ đến vậy.

- Không nói được đúng không? - Hương Ly cười nhạt. - Không có lý do gì để nói mà.

- Xin cậu hãy giành lại trái tim cậu ấy. - Thiên Ngọc nói nhỏ. - Cậu ấy có lẽ chỉ là...

- Chị Ly... - Một giọng nói cắt ngang lời Thiên Ngọc, rất gấp gáp. - Anh Hoàng Quân đang xông vào.

- Cái gì? - Hương Ly giật mình. - Sao cậu ấy lại ở đây?

- Không biết. - Cậu nhóc vừa chạy vào mồ hôi nhễ nhại, khuôn mặt hoảng sợ nhìn Hương Ly trả lời.

- Khang Duy chết tiệt.

Đoán ra được vấn đề, Hương Ly bực tức rút điện thoại gọi cho Khang Duy, bên ngoài đám người vẫn cố giữ Hoàng Quân lại.

- Anh đã làm cái quái gì vậy? Hoàng Quân đang đến.

- Tôi không muốn có lỗi với Heo, tình cảm của cô ấy là do cô ấy tự quyết định, tôi không thể dùng cách của cô để có được tình cảm của cô ấy.

- Thế nên anh đa gọi Hoàng Quân đến đây?

- Cô cũng nên xin lỗi đi, trái tim Hoàng Quân chỉ có một...

- Tôi sẽ giết cô ta!

Hương Ly hét ầm lên rồi tắt máy. Mặt cô nhăn lại, đau đớn:

- Cô là cái thá gì mà cả hai người đó đều ra sức bảo vệ? Cô nghe hết rồi đó.

Đúng vậy. Thiên Ngọc nghe hết, nghe được tiếng của Khang Duy ở đầu dây bên kia giọng thật buồn, là anh ấy cũng có phần trong vụ này, nhưng cuối cùng vì cô lại bỏ cuộc. Một cảm xúc rộn lên trong lòng. Hoàng Quân xông vào, khuôn mặt đầy lo lắng và bực tức, cậu nhìn thẳng vào Hương Ly, gằn từng tiếng một:

- Tại sao cô làm vậy?

- Hoàng Quân, vì sao cậu lại thích con bé này đến thế? Cô ta hơn tớ chỗ nào chứ??

- Hơn về tất cả. - Hoàng Quân gằn giọng. - Cô hiểu chứ?

Hoàng Quân bế bổng Thiên Ngọc ra xe, nó đang rất mệt, rất buồn ngủ, trước khi Hương Ly đến, nó đã bị cái người được gọi là Linh Trang kia đánh tơi tả. Nhưng chuyện này hình như không khiến nó buồn, chỉ thấy trong tim có gì đó nhen lên, nhỏ bé nhưng rõ nét.

Khang Duy đứng trên lầu cao nhìn qua cửa sổ, Hoàng Quân đang bế Thiên Ngọc rời khỏi căn nhà cũ đó. Khuôn mặt Hoàng Quân hiện rõ nét lo lắng còn khuôn mặt Thiên Ngọc thật sự mệt mỏi. Anh không dám chạy xuống dù rất lo lắng. Anh trở nên như vậy từ bao giờ thế, quan tâm đến một người nhiều như vậy mà lại không thể hiện ra, lại đứng im lặng. Khang Duy trước giờ muốn cái gì sẽ giành bằng được, ghét nhất những kẻ chỉ biết đứng sau lưng âm thầm giúp đỡ người mình yêu. Nhưng chẳng phải bây giờ anh đang sắm vai này sao? Là vai nam thứ trong câu chuyện tình của ba người. Và chút nữa thôi, anh đã là nam thứ chính xấu xa, đáng ghét. Anh cười nhạt, khẽ lau giọt nước mắt nóng hổi vừa lăn trên má. Cánh cửa bên ngoài bật mở, người bên ngoài bước vào khá đông. Hương Ly tiến gần phía anh, khuôn mặt bừng bừng tức giận:

- Anh muốn tôi làm gì anh đây? Phá hỏng kế hoạch tôi đã mất bao công chuẩn bị.

- Cô làm gì thì làm.

- Đánh anh ta cho tôi.

Hương Ly hét ầm lên, đám đàn em có hơi ngập ngừng không muốn tiến lại gần. Dù sao anh ta cũng là hội trưởng Hội Sinh viên, cũng là công tử có tiếng.

- Nhanh! Các người điếc à?

Hương Ly hét lên. Tất cả xông vào đấm đạp tới tấp Khang Duy. Anh ngã xuống sàn, không đánh trả. Cứ coi như đây là hình phạt vì anh đã làm điều không phải với Thiên Ngọc vậy. Hình bóng trước mắt tối dần, anh lịm đi... Hương Ly quay người lấy điện thoại, bấm số gọi cho Thiên Ngọc:

- Đáng lẽ tôi đánh cô, nhưng anh ta phá hỏng. Tôi đánh anh ta. Anh ta ngất ở đó rồi, bây giờ tôi đi đây.

Chưa kịp để đầu dây bên kia trả lời, Hương Ly dập máy. Thiên Ngọc đang ngồi trong xe Hoàng Quân, khuôn mặt đầy mệt mỏi, nghe vậy không khỏi lo lắng. Cô hét lên khiến Hoàng Quân giật mình:

- Quay lại, quay lại mau!

- Để làm gì?

- Anh Khang Duy...

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro