Chap 17: Anh xin lỗi...

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Thiên Ngọc nói trong làn nước mắt, cô nấc lên từng hồi, mặt biến sắc. Hoàng Quân quay đầu xe lại, trong tim thắt nghẹn một nhịp. Hoàng Quân vì cứu cô phải xông vào, một mình đánh lại bọn đàn em của Hương Ly và Linh Trang, cũng là người đưa cô đến đây. Nhưng câu đầu tiên cô nói với cậu chỉ là “Quay lại”, là vì Khang Duy. Vậy tình cảm của cô rõ ràng đã thuộc về Khang Duy. Dù đã biết điều này ngay từ đầu nhưng lại không muốn chấp nhận. Là do cậu quá yêu Thiên Ngọc nên đã trở nên ích kỉ như vậy sao?

Thiên Ngọc chạy vội vã đến căn nhà ấy. Khang Duy đã ngất lịm, máu me bê bết, loang lổ trên sàn nhà làm nó phát sợ. Trước mắt nó, con người ấy đã chiếm vị trí vô cùng quan trọng. Dù chuyện nó bị bắt cóc anh ta cũng là người có lỗi, nhưng anh ta phải trả giá bằng cách này khiến nó thấy quá đau lòng. Cứ cố gắng nhấc Khang Duy để đưa ra xe, nó quên hẳn sức lực của một đứa con gái không thể làm điều đó. Hoàng Quân chạy lại đỡ nó dậy, nhấc Khang Duy vào xe đưa đến bệnh viện. Trời cũng đã gần tối rồi, nếu không nhanh sẽ không kịp mất.

Thỉnh thoảng Hoàng Quân lại nhìn vào gương, chỉ thấy Thiên Ngọc đang ôm chặt lấy Khang Duy mà khóc. Trong lòng cảm thấy vô cùng khó chịu, vô cùng nhói, giọt nước mắt khẽ lăn trên gò má, cậu vội vã lau đi rồi bỗng dưng ngưng lại. Cần gì phải vội vã chứ, rốt cuộc trước mắt Thiên Ngọc bây giờ chỉ có Khang Duy thôi, làm sao có thế quan tâm đến cậu được nữa. Lòng cậu chùng xuống, cậu mở cánh cửa sổ cho gió lùa vào thật lạnh, nhưng cái lạnh thể xác vẫn tốt hơn sự lạnh lẽo, đơn độc trong tim cậu lúc này.

Làm thủ tục nhập viện xong, Hoàng Quân quay lại phòng bệnh. Thiên Ngọc cũng mệt quá mà thiếp đi bên giường Khang Duy. Hoàng Quân hiểu, cậu tìm một tấm chăn mỏng đắp lên cho Thiên Ngọc rồi đẩy cửa bước ra ngoài. Những suy nghĩ trong lòng, tất cả rất hỗn loạn và khó chịu, cậu muốn ở một mình.

Chuông điện thoại vang lên từng hồi, là Hương Ly gọi. Hoàng Quân cũng nên gặp cô gái này để nói chuyện, cậu bắt máy, giọng trầm trầm:

- Cô sẽ đến quán café để gặp tôi chứ?

- Tớ sẽ đến, ngay bây giờ.

Hoàng Quân lên xe đi thẳng đến địa điểm hẹn. Phải giải quyết với cô ta như thế nào đây? Nếu ba mẹ biết, có lẽ sẽ không ổn.

- Cậu biết thừa chuyện của hai gia đình chúng ta, vậy tại sao còn yêu cô ta?

- Tôi đã nói bao nhiêu lần rồi, tình cảm là thứ không thể ép buộc ...

- Vậy tại sao cậu lại ép buộc cô ấy ở bên cậu? Nghĩ lại đi Hoàng Quân, người cô ấy yêu là Khang Duy.

- Cô thì biết gì chứ? - Hoàng Quân đạp bàn thật mạnh, có vẻ rất tức giận vì điều này.

- Tớ biết. Và tớ phải cho cậu biết điều này, không có ai yêu cậu như tớ đâu.

Hương Ly đứng dậy bỏ ra ngoài. Đến cả điều này Hoàng Quân cũng không hiểu thì thật không xứng đáng. Hương Ly tin rằng mãi mãi, mãi mãi Hoàng Quân sẽ không có được trái tim của Thiên Ngọc. Và cuối cùng vợ Hoàng Quân cũng sẽ là Hương Ly thôi. Đã vậy, tại sao còn cố tình cưỡng lại chứ?

Bệnh viện chìm trong màn đêm câm lặng. Khang Duy khẽ cựa mình. Cảm nhận bàn tay mình bị nắm chặt, anh liếc mắt nhìn. Là Thiên Ngọc, khuôn mặt cô ấy mệt mỏi lắm, tư thế khổ sở như vậy mà vẫn ngủ ngon thật. Khang Duy giữ nguyên tư thế nằm, không cựa quậy nữa, anh sợ sẽ làm cô tỉnh mất. Ngắm nhìn Thiên Ngọc ở góc độ này thật đẹp, gọng kính lệch đi khỏi đôi mắt khiến anh nhìn rõ đôi mắt nhỏ cùng hàng mi dài và cong. Đôi môi hồng hồng mỏng manh trước mắt khiến anh say đắm. Má phúng phính với lúm đồng tiền thật có duyên, giống y như một thiên thần nhỏ vậy. Khang Duy bất chợt tủm tỉm cười, Thiên Ngọc thật đáng yêu. Nhưng cái vẻ đáng yêu này có bao giờ thuộc về anh không nhỉ? Khang Duy lại chìm trong suy nghĩ mơ hồ ấy cho đến khi chìm vào giấc ngủ.

Sáng, tia nắng đầu tiên rọi vào mắt Thiên Ngọc khiến cô tỉnh giấc. Hôm nay là chủ nhật, trời nắng thật đẹp. Không biết Nhật Linh đã về nhà chưa, nếu về rồi mà không thấy nó chắc lo lắm. Thiên Ngọc quay người nhìn người đang ngủ trên giường kia. Nó đã bị mê hoặc biết bao bởi khuôn mặt này, hóa ra trai đẹp khi ngủ lại đẹp trai như vậy. Nó nín cười, cố không phát ra tiếng để người nằm kia không tỉnh giấc. Kéo rèm ra cho nắng chiếu vào một chút, căn phòng sáng hẳn lên. Mấy ngày Nhật Linh không có nhà cũng xảy ra lắm chuyện thật, nhưng cũng may là cô ấy không có nhà, chứ nếu có nhà, chẳng phải sẽ lo lắng cho nó phát điên và bây giờ cũng rất ồn ã sao? Làm sao có được khung cảnh tĩnh lặng này chứ? Thật ra Thiên Ngọc chỉ đang ngụy biện thôi, nó nhớ Nhật Linh rồi đấy.

Đứng trước căng tin của bệnh viện, Thiên Ngọc chần chừ không biết nên chọn cháo hành hay cháo thịt băm. Biết là người ốm thì nên ăn cháo hành, nhưng nhỡ đâu Khang Duy cũng ghét hành giống nó thì sao nhỉ? Nhắm mắt mua bừa hai bát cháo thịt, nó hớn hở trở về phòng bệnh.

Thiên Ngọc vừa đẩy cửa phòng đã thấy Khang Duy ngồi im lặng, đôi mắt đầy vẻ hối lỗi:

- Anh xin lỗi nhé, không phải cố tình làm như vậy?

- Anh làm gì?

- Em... không biết gì sao?

- Có. Em bị bắt cóc, anh đến cứu em hả?

Thiên Ngọc vờ như chỉ biết có vậy, cứ coi như không biết đến phi vụ này của Khang Duy có vẻ hay. Khang Duy mặt méo xệch nhìn nó, vậy là không biết, không biết thì tốt.

- À. Không phải anh đâu. Là Hoàng Quân cứu em mà.

- Thế à? Thôi không bàn nữa, ăn cháo đi.

Thiên Ngọc bưng tô cháo nóng hổi đang nghi ngút hơi lên, nháy mắt với Khang Duy một cái rồi hỏi:

- Cháo thịt băm và cháo hành. Anh thích cái nào hơn?

- Thịt băm. Anh thù hành!

- Ha! -  Thiên Ngọc bật cười. - Rất giống em, thật may là đã mua hai tô cháo thịt băm.

- Chúng ta giống nhau đấy chứ! - Khang Duy nhận tô cháo thơm phức, cười tít mắt.

Thiên Ngọc cũng cười thật tươi, trông họ đang rất vui vẻ. Cửa bên ngoài không đóng, bên trong cả hai con người này đều không để ý gì. Hoàng Quân lo Thiên Ngọc đói, đích thân xuống bếp nấu cháo thịt băm, có hành. Món mà Hoàng Quân rất thích, vì cho hành vào, cháo sẽ rất thơm. Nhưng đến cả điều đơn giản như việc Thiên Ngọc ghét ăn hành cậu cũng không biết. Hóa ra kể cả điều này cũng khác nhau. Hoàng Quân lặng lẽ quay đầu, người ở bên trong đang vui vẻ như thế, có lẽ nên đi, đi khỏi có lẽ tốt hơn.

Khang Duy vẫn chưa được ra viện, Nhật Linh cũng chưa về. Đằng nào ở nhà một mình cũng rất buồn nên Thiên Ngọc quyết định ở lại bệnh viện cùng Khang Duy luôn. Vừa được tiếng là tốt bụng chăm sóc cho Khang Duy, vừa đỡ chán. Lo Thiên Ngọc ở lại nhiều hại đến sức khỏe, Khang Duy thi thoảng lại hỏi:

- Sao em không về nhà?

- Không thích em ở đây?

- Có.

- Vậy trật tự.

Thật ra Thiên Ngọc ở viện cũng chẳng làm gì hết, chỉ ngồi im một chỗ đọc truyện, thỉnh thoảng Khang Duy nhờ lấy hộ cốc nước, đến bữa sẽ đi mua đồ ăn cho cả hai, sau đó lại ngồi đọc truyện. Vậy nên phần lớn thời gian là hiện diện của sự im lặng, Khang Duy thỉnh thoảng lại nhìn Thiên Ngọc thật lâu, cười một mình trông rất ngu ngơ.

Tiếng gõ cửa bên ngoài vọng vào, Thiên Ngọc ra mở cửa. Là mẹ Khang Duy. Thoáng chút ngạc nhiên khi nhìn thấy Thiên Ngọc, bà tỏ rõ sự bực dọc trên khuôn mặt. Bà vốn dĩ không thích nó nên lúc nào cũng đề phòng, bà sợ nếu Khang Duy tiếp xúc nhiều với nó, hai đứa thích nhau thì không ổn. Bà không thích đứa con dâu như Thiên Ngọc chút nào. Ngồi xuống bên cạnh Khang Duy, bà Thục Trinh lên tiếng hỏi, giọng nói không mấy thiện cảm:

- Tại sao cô lại ở đây?

- Cháu chỉ ở lại chăm sóc anh Khang Duy.

- Vì sao muốn chăm sóc nó?

- Kìa mẹ... - Khang Duy lên tiếng định cứu nguy cho Thiên Ngọc.

- Con yên lặng. - Bà Thục Trinh lườm Khang Duy một cái rồi lại tiếp tục cuộc tra khảo của mình. - Vì sao cô lại muốn ở lại chăm sóc nó?

- Dạ... - Thiên Ngọc lúng túng ra mặt, câu nói cũng lắp bắp. - Là vì...

- Đừng nói là vì cô thích nó. Ta không thích điều đó. - Bà ngưng lại một chút, giọng bực bội. - Ta nói trước luôn cho hai đứa biết, ta không ủng hộ việc hai đứa thích nhau nên hi vọng hai đứa đừng có làm điều đó.

Không có chuyện đó đâu ạ. - Thiên Ngọc buồn bã đáp. - Sẽ không có chuyện đó.

- Vậy thì tốt. - Bà Thục Trinh quay lại kéo chăn đắp cho Khang Duy rồi tiếp tục nói. - Giờ cô có thể ra về, tôi cần nói chuyện riêng với Khang Duy.

- Vậy cháu xin phép bác. Cháu về trước.

Thiên Ngọc đẩy cửa bước ra khỏi phòng bệnh. Bên trong nói gì nó cũng không quan tâm. Trong lòng có chút gì đó thật khó chịu. Nó bước từng bước chậm rãi dọc hành lang bệnh viện, khẽ cười. Tại sao mấy phu nhân nhà họ Lê này đều không thích nó vậy nhỉ? Ờ há, bây giờ mới để ý nhé. Hai công tử nhà họ Lê là Khang Duy và Hoàng Quân đều rất thích Thiên Ngọc, còn hai bà mẹ thì lại chẳng ưa nó chút nào. Vấn đề thật ra không phải ở nó mà là ở hai bà mẹ cơ. Một người là vì đã chọn được người con dâu khác, một người là vì không thích ứng được sự ồn ào, náo nhiệt do nó tạo ra, thật đáng cười.

Thiên Ngọc cúi đầu đi thẳng về phía trước. Nó nên về nhà thôi, dù không có Nhật Linh vẫn có thể ôm chăn mà khóc. Còn hơn nhỏ những giọt nước mắt ở đây, thật vô duyên.

Nó ngẩng đầu nhìn về phía cánh cửa phòng trọ, dáng người nhỏ bé quen thuộc của đứa bạn thân đang sốt sắng nhìn đồng hồ, có lẽ là đã về nhà được khá lâu nên mới nhìn đồng hồ suốt như thế. Nó chẳng còn chút suy nghĩ nào cả, mọi tủi thân ập đến, chỉ muốn ôm chầm lấy Nhật Linh mà khóc. Nó chạy lại thật nhanh, ôm Nhật Linh khóc như mưa. Nhật Linh cười nhẹ rồi vỗ vai nó:

- Nhớ tớ đến mức đấy cơ à?

- Ừ. Tớ ...

- Vào nhà rồi hàn huyên tâm sự nhé.

Nhật Linh thấy giọng Thiên Ngọc lạc hẳn đi, có phải trong lúc cô không ở nhà đã xảy ra chuyện gì không nhỉ? Nhật Linh bỏ ba lô xuống giường rồi ngồi xuống, đợi Thiên Ngọc lau sạch nước mắt mới bắt đầu dò hỏi:

- Có chuyện gì thế?

Câu chuyện được Thiên Ngọc kể lại chi tiết từ đầu đến cuối. Chuyện nó đã thất vọng về Hương Ly như thế nào, chuyện nó cảm động vì Hoàng Quân ra sao. Rồi cả chuyện nó cảm thấy thế nào khi nghe những lời Khang Duy nói với Hương Ly qua điện thoại, và chuyện mẹ Khang Duy, mẹ Hoàng Quân. Những chuyện khiến nó khó chịu lâu nay chưa dám nói ra.

- Tại sao những chuyện này không nói cho tớ từ sớm hơn?

- Cậu không phải người thích suy nghĩ nhiều. Cậu còn chuyện với Hải Đăng nữa. À mà... - Thiên Ngọc như nhớ ra điều gì, vội vàng hỏi nhanh như sợ rằng mình sẽ quên. - Cậu với anh ấy sao rồi?

- Anh ấy đến tận nơi tìm tớ. - Nhật Linh nhún vai. - Rồi lôi tớ về.

- Thật tốt. Cuối cùng thì cậu đã về.

Thiên Ngọc lại ôm chầm lấy Nhật Linh. Sự mệt mỏi trong cuộc sống khiến nó cảm thấy khó chịu, nhưng con bạn thân của nó đang cười, nụ cười của Nhật Linh khiến tim nó đỡ đau hơn một chút. Nhật Linh giống như ánh mặt trời buổi bình minh, lúc nào cũng tươi sáng như thế khiến người ta cảm thấy ấm áp và dễ chịu. Nó từng nghe Nhật Linh nói Hải Đăng là kem lạnh, bên ngoài rất lạnh nhưng bên trong lại ấm áp vô cùng. Nhưng lúc này, Heo lại nghĩ Hải Đăng là mưa. Tưởng chừng nắng và mưa đối lập nhưng lại cùng nhau làm xuất hiện cầu vồng, cùng nhau làm người khác thoải mái, dễ chịu hơn. Giá mà nó cũng được như vậy thì thật tốt, bây giờ mới thấm thía hết câu “Hạnh phúc nhất không phải là có nhiều người yêu bạn, mà là có một người yêu bạn rất nhiều”, Nhật Linh chỉ có duy nhất một người yêu thôi, nhưng anh lại là người yêu cô nhất.

Nghe được tin tốt lành từ Thiên Ngọc, Hoàng Anh bắt ngay chuyến xe bus từ trường đến chỗ Thiên Ngọc và Nhật Linh. Sáng vừa thi xong, chiều có thể đi chơi rồi. Bữa nay Nhật Linh về với “đức lang quân”, chắc phải bắt con bé cho đi ăn khao một bữa. Hoàng Anh đứng trước cửa cười nham hiểm, đôi mắt theo như nhận xét Thiên Ngọc thì đang lấp lánh hai cái đùi gà. Nhật Linh cười tít mắt dẫn mọi người ra quán gà rán LOL của chị Lệ An khao gà rán, và tất nhiên ai cũng hưởng ứng nhiệt liệt rồi.

- Chị Lệ An. - Nhật Linh vui mừng chào chị chủ cửa hàng, hơn tuần nay chưa gặp chị, cũng nhớ đấy.

- Ờ. Về rồi đấy.

- Hôm nay em đến làm khách nhá. Cho em nghỉ thêm ngày nữa.

- Thôi nghỉ hẳn luôn đi, chứ em cứ làm ở đây chắc chị phá sản mất.

Nhật Linh ngây ngốc nhìn chị Lệ An, chị nói vậy ai hiểu cho được. Nhìn Nhật Linh ngây ra, chị Lệ An cười hỉ hả rồi chậm rãi giải thích:

- Em làm việc ở đây, Đăng nhà chị nó lo. Ngày nào cũng đến đây ăn gà rán mà không trả tiền. Vậy nên doanh thu cửa hàng sụt hẳn.

- Vậy chị là...?

- Là chị ruột của Hải Đăng đó.

- Á. Em không biết. - Nhật Linh ngại ngùng.

- Thì bây giờ biết. - Chị Lệ An nháy mắt. - Cứ quyết định vậy nhé.

Nhật Linh thấy vui lắm, hóa ra ánh mắt của Hải Đăng cũng đã hướng về cô từ lâu rồi, có lẽ còn trước cả khi cô thích anh nữa. Cũng không biết được, cô chỉ đoán thế thôi. Nhưng thật tuyệt vời khi Thượng đế đã ban cho cô một người tốt như Hải Đăng. Cuộc sống này với cô mà nói quá tuyệt.

Nhìn gương mặt tươi tắn của Nhật Linh, Thiên Ngọc lại cố kìm nén những cảm xúc trong lòng. Cuối mùa đông rồi nhưng trời Hà Nội vẫn còn rất lạnh. Nhật Linh của nó bây giờ biến thành gấu bông của người khác rồi, mùa đông này cũng sắp qua.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro