Chap 18: Chuyến du lịch

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

- Làm thế quái nào mà em lại bắt nó yêu được em thế? - Khang Duy nhăn nhó hỏi Nhật Linh câu hỏi ngớ ngẩn kinh hồn khiến cô nghe xong mặt cũng méo xệch y như thế.

- Anh hỏi em vậy, em phải trả lời sao?

- Có sao nói vậy. - Khang Duy hào hứng nhìn Nhật Linh.

- Nhưng không có gì.

- Còn cậu định sao?

Thấy Nhật Linh hơi khó xử, Hải Đăng cố chen vào một câu giải nguy, cũng tiện thể hỏi han về tình hình hiện tại của Khang Duy. Khang Duy cất vội vẻ mặt tươi tỉnh, giọng nhỏ lại:

- Không biết được, nhưng tình cảm, cậu biết mà... quả chín ép không ngon.

- Anh nghĩ là Heo thích Hoàng Quân sao? - Nhật Linh hỏi nhỏ.

- Có lẽ vậy.

- Anh cần giành lại cô ấy, Hoàng Quân quá ích kỉ rồi. Cậu ấy không chấp nhận lời chia tay của Heo, cũng không nghe Heo nói. Heo rất thích anh.

Khang Duy im lặng, anh không có gì để nói vào lúc này. Dù chuyện có bắt đầu như thế nào thì sự thật bây giờ vẫn là anh không thể có Thiên Ngọc. Cô ấy vẫn là người yêu của Hoàng Quân, còn mẹ anh lại tuyên bố không đồng tình việc anh và cô quen nhau. Hai điều đó đủ làm anh thất bại thảm hại rồi.

- Bây giờ đến lượt tớ cổ vũ cậu. - Hải Đăng khẽ vỗ vai thằng bạn thân, nụ cười thân thiện.

- Tớ sẽ thắng chứ?

- Cậu có nghĩ ra lí do để thua không?

Câu hỏi của Hải Đăng xoáy lại, đúng là không có điều gì khiến Khang Duy thua cuộc trong trận chiến này cả. Anh không muốn làm nam thứ mà muốn làm nam chính trong câu chuyện tình cảm này. Muốn ở bên Thiên Ngọc, che chở cho cô, muốn cô là của anh, mãi là của anh thôi.

- Nếu là của nhau, dù ở chân trời góc bể cũng tìm ra nhau. Còn nếu không phải là của nhau, dù ở ngay trước mắt cũng không thể nào bên nhau được. Và em tin, anh với Heo cũng là định mệnh.

Nhật Linh nói một thôi cho Khang Duy hiểu nhưng anh vẫn im lặng khiến không khí chùng xuống. Anh đứng dậy chào Nhật Linh và Hải Đăng rồi nhanh chóng rời khỏi quán, cũng không còn sớm nữa, ngày mai anh sẽ thay đổi lại mình một chút, nếu là định mệnh, chắc chắn sẽ đến bên nhau. Và cũng như Nhật Linh thôi, anh tin Thiên Ngọc và anh là định mệnh.

_oOo_

- Sẽ đi Sa Pa.

- Rất xa đó.

- Nhưng Sa Pa mùa này rất đẹp!

Thi xong hết các môn, trường có kì nghỉ ba ngày. Các nhân nháo nhào hẳn, người bắt xe về nhà, người ở lại Hà Nội làm part-time. Nhưng đối với những người vừa gặp việc trọng đại trong cuộc sống như Nhật Linh và Hải Đăng thì vào lúc này lại không thích về nhà. Sẽ đi du lịch cùng mọi người, ý kiến được đưa ra trước Hội Sinh viên, ai muốn đi sẽ đăng kí đi cùng. Sa Pa mùa này sương giăng trắng xóa, hoa nở cũng trắng, ắt hẳn phải rất đẹp.

Cũng kha khá người muốn tham gia hội đi phượt này, Hải Đăng và Khang Duy lên kế hoạch chu đáo rồi đưa ra bàn bạc. Vậy là Sa Pa, thống nhất là Sa Pa, ngày nghỉ đầu tiên sẽ ngay lập tức khởi hành, và sẽ về đến Hà Nội vào chiều ngày cuối cùng của kì nghỉ.

Kế hoạch khá rõ ràng, ai nấy háo hức chuẩn bị đồ cho chuyến đi. Nghĩ là thấy thích, cả buổi Nhật Linh và Thiên Ngọc cứ luyên thuyên này nọ kéo nhau rong ruổi khắp cái chợ sinh viên to đùng này khiến chân cẳng Hải Đăng và Khang Duy đau mỏi đến rã rời.

- Đi ăn chứ?

Khang Duy ló đầu ra khỏi đống đồ cồng kềnh trước mặt lên tiếng hỏi với về phía trước, hôm nay có vẻ hơi mệt mỏi. Là Hải Đăng rủ đi cùng để làm phu khuân vác cho Nhật Linh và Thiên Ngọc mua đồ, quả là kinh dị. Con gái quả là loài động vật tàn nhẫn, đồ ở đây khá rẻ, lại đẹp nên hai cô nàng cứ chăm chăm mà mua. Tay Khang Duy và Hải Đăng đã nặng lắm rồi mà hai nàng vẫn còn muốn mua nữa.

Từ bé đến lớn, đại thiếu gia Lê Khang Duy đi đâu cũng có người nâng, kẻ đỡ, chưa bao giờ phải khốn khổ đi lôi thôi theo mấy đứa con gái mà mang mà xách thế này. Nếu không xách giùm, quả không đáng mặt nam nhi, không biết thương hoa tiếc ngọc. Lúc trước nghĩ hai cô bé này chắc chỉ chăm chăm vào mấy hàng ăn, chắc cũng chả mua được gì mấy mà xách. Nhưng cuối cùng thì... cái này mua cho mẹ, cái này mua cho ba, cái này mua cho em, cái này mua cho cô bạn hàng xóm, cái này mua cho... Khang Duy đến chóng cả mặt vì những suy đi tính lại của hai cô bé phía trước, tay bắt đầu thấy mỏi mới buộc phải lên tiếng giải nguy cho mình:

- Ờ đúng rồi. Mua cũng được kha khá, trời cũng gần tối rồi...

Hải Đăng cũng lên tiếng đồng tình. Mua được kha khá gì chứ? Đối với Hải Đăng như thế này quả thật rất nhiều, tay anh cũng nặng trĩu cả xuống, mỏi nhừ cả vai, cả lưng. Suy nghĩ không khác Khang Duy là mấy, mặt cũng đang méo mó chờ câu trả lời từ phía hai cô nàng bướng bỉnh kia.

- Ờ.

Như nô lệ thoát khỏi khổ sai, Khang Duy và Hải Đăng phóng vội ra xe, ném đống đồ lỉnh kỉnh vào sau cốp xe rồi thi nhau bóp vai, bóp cổ, vẻ mặt giãn ra ít nhiều. Thiên Ngọc và Nhật Linh cứ đứng cười, bộ dạng này của hai anh chàng kia chẳng khác trẻ con là mấy, tự dưng muốn xoa đầu họ. Nhưng mà... e hèm, cả hai đều là mỹ nam, đều cao như vậy, Thiên Ngọc thì còn đỡ, chứ Nhật Linh chỉ đến cằm Hải Đăng mà cũng muốn xoa đầu thì quả thật rất khó, chỉ là lúc nào Hải Đăng cũng có thể cúi xuống xoa đầu cô như một chú cún con thôi.

Khang Duy kéo ghế, gọi phục vụ rồi chọn toàn món Thiên Ngọc thích. Nó há hốc miệng ra mà nhìn Khang Duy còn Nhật Linh với Hải Đăng thì cứ mặc kệ. Nhật Linh rút trong ba lô ra hai chiếc móc treo điện thoại nho nhỏ, có hình một chú gấu bông đang cầm một cây kem ốc sôcôla. Tháo chiếc móc điện thoại của mình ra, cô đẩy nó về phía Khang Duy, cười cười:

- Cái này là đồ đôi của em và Heo. Nhưng bây giờ em tháo ra, cho anh đấy.

- Anh á? - Khang Duy nhìn Gấu tò mò.

Nhật Linh không nói thêm gì, cứ đẩy chiếc móc khóa vào tay Khang Duy, đó là chiếc móc nho nhỏ có hình chiếc kẹo mút bằng len độc nhất vô nhị. Vì sao nó độc hả, vì nó là do chính tay Nhật Linh làm tặng Thiên Ngọc Giáng sinh năm ngoái, là chiếc kẹo mút hình trái tim có màu của sôcôla, vị kẹo mà Thiên Ngọc thích nhất.

 Khang Duy cầm chiếc móc khóa, Thiên Ngọc méo mặt nhìn theo vẻ không đồng tình. Nhật Linh te tởn quay sang rồi mặt trở nên giả-vờ-nghiêm-nghị:

- Do tớ làm, tớ có thể tặng. Đúng không?

Thiên Ngọc gật đầu, trong lòng vừa thấy chút hụt hẫng, cũng vừa thấy vui, cảm xúc cứ thi nhau kéo đến thật khó tả. Nhật Linh cầm đôi móc chìa khóa trong tay, rút ra một chiếc nhét vào tay Hải Đăng.

- Tặng anh cái này.

- Anh không thích, không thích đồ ngọt. Kem sôcôla rất ngọt.

- Tùy anh đấy. Không lấy thì trả đây.

- Có.

Hải Đăng nhanh chóng giật lại chiếc móc khóa, rút điện thoại mình ra móc ngay vào. Cái này giống đồ của con gái, nhưng mặc kệ, đây là quà người yêu anh tặng cơ mà. Nhìn bộ dạng của Hải Đăng, Khang Duy không nín được mà bật cười, thằng bạn chí cốt của Khang Duy tưởng thế nào, hóa ra cũng chỉ như mấy thằng dại gái khác, thật là hài hước. Tình yêu có sức mạnh khổng lồ thế đấy, anh phục Nhật Linh rồi.

- Cười cái gì đấy? - Hải Đăng nhăn mặt nhìn về phía Khang Duy đang ôm bụng cười lăn cười bò.

- Không... có... gì!

- Vẫn còn cười?

- Nhật Linh! - Khang Duy hô toáng lên làm ai nấy giật mình. - Em thật tài, khiến hoàng tử băng giá của G-Law đâm ra dở hơi như vậy, thật là tài đó.

- Hờ. - Nhật Linh méo mặt lắc đầu. Anh cứ làm như em là yêu quái í nhở? Em đâu có làm gì anh í đâu chứ?

- Đúng rồi. Gấu đâu phải yêu quái....

Thiên Ngọc lên tiếng bảo vệ Nhật Linh, quay sang nhìn cô cười nham hiểm. Không nhận ra nét nguy hiểm trên mặt Thiên Ngọc, Nhạt Linh cười tít mắt, đầu gật lia lịa đồng tình, lại quay sang nhìn Khang Duy vẻ đắc thắng.

- ... Mà là yêu tinh đó!

Thiên Ngọc nói nốt vế sau của câu đang nói dở, Nhật Linh đơ người. Đồ phản bạn nhà ngươi, thật đúng là... Cô ức chế xiên thẳng chiếc dĩa sắc nhọn vào đùi gà rán trên bàn. Ai nấy cười ầm lên, Nhật Linh đúng là còn rất trẻ con.

_oOo_

Sáng. Nắng chiếu vào khung cửa sổ dìu dịu. Nhật Linh xách túi nọ túi kia chạy ra ngoài, miệng không ngừng giục Thiên Ngọc. Xe đã dừng ở trước cổng, mọi người có mặt cũng gần như đầy đủ, lát nữa sẽ vòng qua nhà đón nốt Hương Ly là có thể xuất phát ngay.

Chuyến xe bon bon trên đường về miền Tây Bắc xa xôi. Vùng đất Tây Bắc của Tổ quốc, sáng sớm có chút sương mù che phủ mờ mờ ảo ảo. Sa Pa ở trước mắt kia rồi. Trời gần vào đông, Sa Pa lạnh nhưng không tê buốt. Lặng lẽ, nhưng không u buồn. Cứ giản dị, đơn sơ mà khiến ai cũng phải ngẩn ngơ, say đắm. Sa Pa thanh bình yên ả, không khí nơi đây cho con người cảm giác say mê, sảng khoái lạ thường. Thị trấn nhỏ bồng bềnh trong sương hay mây không rõ, chỉ biết rằng khiến mỗi người như lạc vào thiên đường trên mặt đất thôi.

Xe dừng lại ở một khách sạn ngoài phố huyện. Nó không quá to, không quá khang trang nhưng lại khiến người ta thích thú bởi cái tên: “Mùa Xuân”. Khang Duy xuống xe, tay xách hành lý đến phòng nghỉ, khẽ vươn vai hít hít khí trời. Thật trong lành và dễ chịu, nơi đây khác xa với cái cảnh đô thị phồn hoa của Hà thành, lúc nào cũng ồn ào, náo nhiệt.

- Anh làm gì ở đây? - Thiên Ngọc không biết từ lúc nào đã đứng sau Khang Duy, nhìn anh suy tư một lúc mới cất tiếng hỏi.

- Anh ... ngắm trời.

- Ừ. Sa Pa đẹp nhỉ !

Khang Duy cười, khẽ liếc nhìn Thiên Ngọc một cái rồi lại ngước đôi mắt lên bầu trời xanh biếc. Trời đang nắng đẹp, cái nắng dìu dịu không gay gắt khiến đôi mắt cứ nhìn mãi không có điểm dừng. Cũng có một đôi mắt khác đang nhìn về hướng ấy, có một điểm dừng ngay trước mắt nhưng trong lòng lại cảm thấy xa xôi cách trở vô cùng. Hoàng Quân liệu có phải là con người ích kỉ? Từ lâu đã nhận ra trái tim Thiên Ngọc không thuộc về mình nhưng vẫn cố giữ, vẫn cố níu kéo cô ấy ở bên. Cậu luôn nghĩ nếu chân thành với Thiên Ngọc, chắc chắn sẽ có được trái tim cô ấy, chỉ cần yêu cô ấy nhiều hơn, quan tâm cô ấy nhiều hơn, chắc chắn cô ấy cũng sẽ yêu cậu nhiều hơn. Nhưng hình như Hoàng Quân đã nhầm. Đứng trước người cô ấy không yêu, trái tim cô ấy vẫn thuộc về nơi khác, dù có yêu cô nhiều như thế nào cũng không thể khiến cô hạnh phúc hơn việc cô được ở bên người cô yêu. Hoàng Quân lại một lần nữa bỏ đi, bây giờ... nên buông tay hay níu kéo, cậu cũng không biết nữa.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro