4. Cảm xúc

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Thức dậy lúc chạng vạng thật sự rất cô đơn.

*

Jennie đã ngồi cười một mình trong phòng khách sạn của mình từ rất lâu rồi. Từ khi Kim Jisoo gật đầu nhận lời sẽ vẽ bìa cho cuốn tiểu thuyết mới của mình, trong lòng Jennie bất chợt nảy nở xúc cảm như mùa Xuân, mọi thứ âm thầm rộ lên. Như vậy thì bất kể trong khoảng thời gian nào, nàng đều có thể liên lạc với Kim Jisoo, lấy lý do trao đổi công việc để trò chuyện thêm đôi câu với người đó.

Nàng nghĩ dần dần, thứ tình cảm mà nàng nuôi nấng ít nhiều cũng sẽ bộc lộ rõ ràng trong vẻ bề ngoài, chỉ là đối phương có chịu hiểu hay không mà thôi.

Song, thực tế, Jennie không phải chỉ là yêu thích đơn giản mà nàng thật sự rất thích người đó, chính là kiểu thích mà muốn ở bên chăm sóc cho người đó, từng li từng tí một.

Rốt cuộc đến bản thân nàng cũng không hiểu vì sao nàng lại thích Kim Jisoo đến vậy.

Nàng thích giọng nói trầm ấm của Jisoo, thích sự tinh tế trong từng hành động của người đó, biểu cảm dịu dàng khi nhìn nàng. Có lẽ là mọi thứ thuộc về Kim Jisoo, nàng sẽ đều yêu thích.

Trải qua một giờ đồng hồ suy ngẫm, đến khi nhận ra mình đã ngồi như vậy quá lâu thì hai chân nàng đã tê rần, cảm giác khó chịu chạy thẳng lên não khiến nàng bất giác phải giữ chặt chân trái của mình.

- Chết tiệt!

Nàng rốt cuộc cũng không ngăn được việc mình chửi thề.

Tiếng gió rít gào luồn qua khe cửa sổ, không lâu sau đó bầu trời xám xịt cứ như vậy, đổ mưa. Kim Jisoo thức dậy.

Lại là chạng vạng.

Thức dậy lúc chạng vạng thật sự rất cô đơn.

Tới khi đồng hồ điểm vào bảy giờ đêm, mưa vẫn không ngớt. Tiếng mưa đập vào kính cửa sổ ảo não đến khó tả. Kim Jisoo dừng lại động tác của mình, đứng dậy kéo rèm cửa lại che đậy đi khoảng không cách biệt bên ngoài kia. Phòng khách mang một màu đen trải dài, giống như chẳng hề có một sự tồn tại nào ở đây cả. Suy cho cùng, dù sao cũng chỉ sống một mình, không nhất thiết phải sáng đèn phòng khách.

Căn nhà này là nơi Kim Jisoo lớn lên. Cô chỉ biết mình được sinh ra ở Hàn Quốc, cũng chỉ biết qua lời kể của mẹ về một người cha tệ bạc đến nhường nào. Rồi cô chỉ nhớ mẹ đã kể rằng mẹ đưa cô quay về Paris.

Phải.

Chính là quay về.

Nhưng từ trước đến nay, Kim Jisoo cũng không thể có được một chút tình thương nào từ hai phía gia đình nội ngoại. Cho tới khi người thân duy nhất của cô là mẹ qua đời, họ cũng chỉ nhìn cô với ánh mắt thương hại xen lẫn dè bỉu.

Cuối cùng, là cô tự mình chống đỡ với thế giới này để cô tồn tại.

Cảm giác cô đơn sớm đã ngấm ngầm ăn sâu vào tận xương tủy của cô.

Cho đến bây giờ, thật nực cười, chính là Kim Jisoo lại trở nên sợ hãi trước cảm giác cô đơn quen thuộc đó. Cô muốn thoát khỏi vũng lầy của chính bản thân mình.

Tất cả là vì sự xuất hiện của cô gái kia.

Kim Jisoo nhíu mày trầm ngâm, để mặc ly nước ấm trong tay mình dần dần chuyển lạnh cô cũng không thể nào quan tâm. Chính xác trong lòng Kim Jisoo hiện tại đang có những mâu thuẫn nhất định, nhưng tự cô không muốn vạch trần sự thật đó. Trốn tránh thực tại cũng không phải là cách tốt nhất để giải quyết vấn đề.

Tại sao chỉ vì một người mà có thể đem tất cả sự chú ý của mình đặt lên trên người đó được chứ?

Lắc đầu bật cười, cô ngả người về phía sau, để mặc cơ thể ngã lên sô pha êm ái xoa dịu cảm xúc hiện tại của mình. Chỉ là dù cho Kim Jisoo có nhắm mắt lại đi chăng nữa, cái tên Kim Jennie vẫn luôn chạy qua chạy lại trong tâm trí của cô.

Kim Jennie.

Cô không nhớ rằng mình có phải là đã từng nghe qua cái tên này ở đâu đó. Rất quen thuộc, nhưng lại không thể nào nhớ ra được.

Cuộc sống tẻ nhạt chỉ xoay quanh màu vẽ mỗi ngày, đến cả chú mèo mà Kim Jisoo yêu thương nhất một ngày cũng bỏ cô mà đi. Cảm giác chia ly vẫn luôn ám ảnh cô, ghim sâu vào trái tim cô một mảnh đau thương cùng cực. Chính là hai lần Kim Jisoo biết đến vị mặn của nước mắt. Cô rất muốn kết bạn cùng người đó, nhưng ám ảnh quen thuộc kia vẫn luôn vương lại trong đầu khiến Kim Jisoo không thể nào mở lời được.

Tiếng thở dài vang lên, âm thanh của nỗi đau vọng lại.

Một kẻ tự thân ôm lấy tổn thương đầy mình như cô, rốt cuộc vẫn nên một mình, rốt cuộc đừng nên đến bên cạnh một người khác để họ để họ phải mệt mỏi cùng khổ đau.

Cảm xúc ngự trị trong lòng cô lúc này, giống như một bóng mờ chưa kịp hình thành đã vội tan biến. Dù có cố gắng đến mức nào cũng không thể bắt kịp được, chỉ đành đứng yên, lặng lẽ nhìn nó từng chút một, mờ dần, chết dần.

Chuông cửa vang lên, đánh thức Kim Jisoo trở về với hiện thực.

Cô mệt mỏi, mượn lực của cánh tay chống đỡ cả cơ thể đứng dậy. Giờ này tìm đến cô, có lẽ chỉ có trợ lý mà thôi. Kim Jisoo mở cửa, sắc mặt lãnh đạm hơn vài phần, nhưng rồi ấn đường đang nhíu lại bỗng giãn ra vài phần.

- Chào buổi tối.

Kim Jennie thở phào, khoé môi xinh đẹp cong lên rõ thấy. Kim Jisoo liếc mắt, vai áo bên phải của nàng ướt đẫm. Người này mới sáng vừa rời khỏi, giờ lại tìm đến tận cửa nhà mình, rốt cuộc thì có ý gì. Cô mở rộng cửa, nghiêng người nhường đường.

Nàng không ngại dẫm đôi giày đã ướt của mình lên thảm, cúi người xuống tháo bỏ nút thắt, chợt một đôi dép đi trong nhà được đặt ngay ngắn trong tầm mắt của mình, Jennie mỉm cười nhận lấy, đem chân mình đi vào đó.

- Em có cần thay áo không?

Kim Jisoo đưa ly nước ấm đến trước nàng, thời tiết không lạnh nhưng ít nhiều khi bị ướt mưa, cơ thể vẫn sẽ hạ nhiệt độ.

- Không cần đâu, chỉ có áo khoác của em bị ướt thôi. Cảm ơn chị.

Kim Jisoo liếc nhìn, xác nhận trên người nàng không có dấu hiệu của vệt nước mưa mới hài lòng gật đầu.

- Em đến vào giờ này có việc gì không?

Con người này... Jennie thầm nghĩ, có lẽ nàng cần phải kiên trì mới có thể đem Kim Jisoo về bên cạnh mình được. Nhặt tạm một lý do nào đó, nàng nói:

- Ban nãy trời có sấm chớp, em sợ điều này. Hơn nữa ở đây em cũng không quen biết với ai ngoài chị cả, xin hãy cho em ở lại đây một đêm.

Nàng chắp tay thành khẩn.

Lý do này, là một nửa nàng nói thật. Quả thật là nàng sợ sấm, chỉ có điều chỉ Kim Jisoo mới là người được nàng chọn để áp dụng lý do này.

Kim Jisoo im lặng khoanh tay ngồi đó, nhìn sâu vào đôi mắt của người đối diện, cô biết nàng đang nói dối mình. Nhưng tận sâu trong lòng cô lại sẵn sàng tiếp nhận điều đó.

- Để tôi sắp xếp lại phòng cho khách. Nếu em cần tắm, cứ dùng phòng tắm trong phòng tôi.

Nói rồi cô đứng dậy rời đi, để lại Jennie âm thầm mỉm cười ngồi yên tại chỗ. Trước khi đến đây nàng thậm chí còn nghĩ đến việc Kim Jisoo sẽ từ chối, nhưng sự việc lại tiến triển theo đúng chiều hướng mà nàng định sẵn. Nếu cứ như vậy, sớm muộn gì nàng cũng sẽ dọn qua đây với lý do hợp tác tìm cảm xúc cho cả đôi bên.

Nhưng khi Jennie cẩn thận nhớ lại, ánh mắt đượm màu đau buồn ban nãy của Kim Jisoo khi mới mở cửa cho nàng chính là một bí mật trong hàng vạn bí mật của Kim Jisoo. Góc khuất trong trái tim của Kim Jisoo, nàng không thể một sớm một chiều tìm thấy được.

Nhưng nàng hy vọng, người có thể đem thứ gọi là cảm xúc để lấp đầy sự trống rỗng trong trái tim và ánh mắt của Kim Jisoo sẽ là nàng.

Sẽ là Kim Jennie.

Nàng hy vọng sẽ là như vậy.








Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro