QUÀ QUÊ NGHÈO

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

  _VÕ VIỆT HÒA_

Mặt rươi rối, thằng Long bảo rằng nó đã tìm được chỗ làm cho tôi và nó trong dịp hè, tiền công cũng khá. Tôi mừng nhưng hơi buồn, vậy là hè này tôi lại không thể về nhà, ở lại đây ráng "cày" kiếm chút tiền trang trải học phí và....

Thấy tôi buồn buồn, thằng Long vỗ vai tôi, giọng tỏ ra thông cảm:

-Nhớ nhà hả? Mày tranh thủ về nhà rồi vài bửa quay lên cũng kịp !

-Ờ...

-Hết tiền rồi chứ Ai biểu nghèo sang, theo em Thu nước phá sản!

Thằng Long cười hắc hắc vẻ khoái chí lắm, nhưng cuối cùng nó vẫn dúi vào tay tôi hơn chục ngàn, ra lệnh :

-Cầm lấy! Thu xếp đi liền, tao thấy mày nhớ nhà lắm đó!

Tôi cảm động, định cảm ơn nó, nó đã đón biết, phẩy tay:

-Vẽ chuyện! Tao cho mượn chớ cho mày luôn đâu!...

Chuyến xe cuối cùng trong ngày bắt đầu rời bến, nắng đã tắt hẳn làm cho không gian có vẻ gì đó buồn buồn, bến xe vẫn còn nhộn nhịp với những người lao động đen đúa, bụi bặm...

-Quân ơi!

Tôi giật mình quay cổ lại, thằng Long đang chạy theo với tay đưa cho tôi một cái bọc nóng ấm.... Nó dừng lại vẫy tay....

Hai trái bắp nấu tròn chắc còn nóng trong tay tôi làm tôi xúc động vô cùng, thương cái thằng bạn chí cốt ghê!

-A, anh hai về! Anh hai về ơi!

Nhỏ Hiền đang quét sân, nhác thấy tôi vội vàng quăng chổi chạy ra đón, nhỏ nhảy tưng tưng cười toe toét, la ôm sồm.

Con vàng đang ngủ bị đánh thức, sủa nấc lên một tiếng rồi chừng như nhận ra người quen nó ngoắt tít đuôi chạy ra mừng.

Chân vừa bước vào cửa, nhỏ Hiền đã vọt miệng hét lên, má tôi từ sau nhà chạy lên, quần lên tới gối, chiếc áo bà ba bạc thếch lấm tấm nước, hai tay còn dính đầy rau xanh, trông má tôi ốm quá...

-Má!..

-Thằng Quân! Mệt không conHồi tết con không về với con Hiền trông con quá trời, giờ nghỉ hè rồi hả con?...

Thấy nhỏ Hiền đứng xớ rớ, má tôi nạt:

-Con Hiền đi lấy nước cho anh Hai con rửa mặt, rồi lo đi nấu cơm cho anh Hai mày ăn, đó lộn xộn!

Nhỏ Hiền ngúng ngoẩy đem giỏ vào trong nhà, trước khi đi nhỏ ngoái lại nhìn tôi:

-Lát nữa em quà cho anh đó!

Còn lại hai má con, má tôi xúc động đến nổi chẳng nói được gì chỉ nắm lấy tay tôi lắc lắc, rồi chừng như kìm lòng không được, bà vòng tay kéo tôi xuống, hôn lên mặt tôi, những giọt nước mắt nóng ấm trên má tôi, mằn mặn...

Đến lúc này má tôi mới thốt lên được một câu:

- nhớ con quá!

Nhỏ Hiền bỗng từ trong bếp chạy ra, kêu ồ lên một tiếng như phát hiện ra điều gì đó lạ lắm:

- Anh hai khóc kìa, xấu ghê!

Tôi giật mình, vội lấy tay áo dụi mắt, chống chế:

- khóc chớ bộ!

Nhỏ Hiền ôm ngang lưng má nói tỉnh bơ:

- khóc hoài, nhớ anh!..

Món quà của em gái tôi là... Ba cái quần xà lỏn! Cái nào cũng sặc sỡ với những bông hoa to tướng đầy đủ màu sắc. Thằng Long mà thấy chắc nó cười tôi cả ngày chưa dứt mất! Tôi thử mặc, rộng thênh thang, chỉ chực rơi xuống. Nhỏ Hiền cười ngỏn ngoẻn, mặt đỏ như gấc:

-Em mới học may...

Bất giác cả hai anh em cười ồ... Nhỏ Hiền vòi vĩnh:

-Vậy quà của  đâu?

Tôi cười giả lả, gãi đầu:

-Xin lỗi Út nghe, anh về gấp nên chưa kịp mua cho cưng...

Rồi bỗng dưng tôi sực nhớ:

-... Còn trái bắp nấu, để anh lấy đền cho cưng nghen!

Nhỏ Hiền xụ mặt, nhưng rồi nhỏ cũng cười khì khì, theo sát tôi bắt tôi phải kể chuyện thành phố cho nhỏ nghe, và gặm trái bắp nguội ngắt một cách ngon lành.

Tội nghiệp em gái, tôi thấy mình có lỗi. Nhìn mái tóc dài quá vai của em tôi, tự nhiên tôi nhớ đến Thu...

Má bảo tôi:

- nếp mới, mới ngâm hồi nãy để  hai anh em con làm bánh in sẵnchuối khô trong nhà, làm chút đỉnh đem lên trển cho anh em, bạn ăn lấy thảo?

Nhỏ Hiền hăng hái phân công:

-Em rang nếp, còn anh mượn cối!

Nói là làm, nhỏ nhanh nhào vớt nếp ra rồi đi nhóm bếp. Tôi men theo vườn qua nhà dì hai để mượn cối.

Một lớp bột, một lát chuối khô cán mỏng, rồi một lớp bột, nhỏ Hiền còn khéo tay pha một chút màu để làm cho bánh đẹp. Bổng dưng nhỏ nháy mắt nhìn tôi:

-Anh hai ... Chị nào chưa?

Thấy tôi tủm tỉm cười, nhỏ càng hỏi:

-Chỉ dễ thương không anh hai? Học chung với anh hả?...

Rồi chẳng để trả lời, nhỏ rụt cổ, lè lưỡi :

-Con gái học tới đại học, chắc thông minh dữ lắm, anh hai hén!  Rm học quài cứ thấy mình ngu quá trời!

Tôi trả lời mập mờ:

- Mà em cho người ta không hỏi chi hỏi dữ vậ

Nhỏ toét miệng cười:

-Thì bánh in ! Em làm khỏi chê!..

Bỗng dưng nhỏ ngừng tay, tuột xuống đất chạy vào trong buồng, lúc sau chạy ra với hai cái khuôn bánh còn mới, nhỏ leo lên ván chìa cho tôi xem:

- Bông hồng đó nhen, quý lắm mới đem ra sài đó!

Tôi bật cười:

- Làm như cái khuôn này bằng vàng hổng bằng...

Nhỏ chun mũi:

- Chẳng phải, nhưng cái naỳ mới xài lần thứ hai thôi đó, em cất kỹ chỉ khi nào anh Hai lấy vợ mới đem ra xài, nhưng đây m ưu tiên, đem ra xài trước để tặng anh đó!

Tôi trề môi:

- Hóa ra em tôi cũng lãng mạn phếch!

Nhỏ đưa đưa cái khuôn bánh trước mặt tôi:

- Chứ chẳng phải bông hồng để tặng bồ hả?

Thấy tôi chịu thua nhỏ thích lắm, cẩn thận pha thêm màu vào bột, rồi cho vào khuôn... Nhỏ bảo tôi:

- Anh phải khoe bánh này em làm đóa nghen!

-Nhưng taongười xoay bột!

- Hứ, xoay bột ai chẳng làm được, nhận bánh mới biết ai khéo tay!

Tôi chấp tay:

- Thôi, chịu thua! Em gái tôi giỏi lắm!  Được rồi, lúc đó sẽ khen em cưng hết lời!

- Vậy chứ sao!

Cái bánh được đổ ra, những đóa hồn be bé tươi rối nằm trên những chiếc lá xanh xinh xinh...

Tôi với tay cầm lấy nhưng nhỏ Hiền đã nhanh tay hơn gạt tay tôi ra, nhỏ chu mỏ:

- Anh muốn ăn thì ăn cái khác đi, cái này em để dành cho chị hai chứ bộ!

Tôi chọc nhỏ:

- ai nói hay tuyên bố đâu kêu "chị hai" ngọt xớt dị!

- Anh nhớ nghen! Mai mốt dẫn chỉ về, em không thèm kêu "chị hai" thì đừng trách à nghen!

Mùi bột thơm phức cộng với mùi chuối ngọt lịm... Mới nghĩ thôi đã chảy cả nước miếng.

- Nhận đại đi, cho anh thử một cái coi!

Nhỏ Hiền đưa cho tôi một miếng bánh in " vừa ra lò":

- Cho anh đó!

Tôi thử một miếng:

- Ngon lắm!

Nhỏ Hiền mỉm cười hạnh phúc.

..

-Ngon quáAi làm vậy?

Thằng Long, thằng Thiện đều gật đầu khen ngon, thằng Long nhón lấy thêm một miếng, thằng Thiện nạt:

- Vừa vừa thôi mậy, để dành cho tụi nữa chứ!

Tôi cười:

- Em tao làm đó, cứ ăn thoải mái, chút uống nước cho no, trưa khỏi ăn cơm! Tao để dành cho hai thằng kia rồi...

Thằng Thiện chồm tới lựa một miếng bánh vuông vuông:

- Vậy thì tao xơi thêm này Quân, mai mốt mày làm mai em gái mày cho tao nghen!

Vừa nghe thằng Thiện nói, thằng Long cười nấc lên, làm sặc bánh tùm lum tùm la, cả bọn cười rần rần náo động cả căn phòng chật hẹp...

Thằng Thiện quê tận Đà Nẵng với cái giọng miền Trung vui vui_là cái thằng tếu nhất trong cả bọn, nó ở lại nhận giữ đồ đạc cho những đứa khác về quê, thằng Tuấn và thằng Hải thì nhận dán bao giấy,  và chở hàng cho mấy chủ sạp.

- Còn cái trong giỏ mày giấu vậy?

Tôi phẩy tay, nháy mắt với tụi nó:

- Quà tặng bồ!

Thằng Long cười:

- Mày "cưa" được em Thu thì tao nợ cho mày! mày tặng vậy, cho tụi tao xemm với, rồi tụi tao góp ý cho!

Thế là ba cái đầu chụm lại:

- Hoa hồng! Đẹp lắmÝ nghĩa!

Chẳng hiểu thằng Long nhỏ to với nhỏ Hân bên phong nữ nhỏ rủ được Ngọc Thu đến túcchơi, trong khi tôi mời mấy lần nhỏ cứ từ chối hoài :(

Được thông báo trước nên năm thằng chúng tôi đã chuẩn bị đâu đấy thật tươm tất, có bánh kẹo, có trà thơm, hạt dưa,... Đầy đủ.

Bốn đứa con gái, bốn vị khách quý đã đến. Trông thằng Long lăng xăng quanh nhỏ mà thấy chướng cả mắt, vậy mà nó từng thề bán sống bán chết là chẳng có gì với nhỏ!

Thu " của tôi" nổi bật nhất trong bọn với chiếc váy màu xanh biếc, dịu dàng ngồi xuống bên tôi ( thằng Long láo cá khéo sắp xếp thặc),  phút ngượng nghịu ban đầu đã được phá vỡ bởi những tràng cười vui vẻ, thằng Thiện không hổ danh là tay gây cười!

Thằng Long nói đông nói tây gì đó về lí do mời các cô nàng đến chơi, tôi cũng chẳng chú ý cho lắm, bởi vì tôi đang hạnh phúc mà (:v). Tôi đang bay trên mây, tim đập liên hồi, vì một lẽ đơn giản là Thu đang ngồi bên cạnh tôi.

Thằng Long vẫn cứ oang oang:

- Mời các bạn cứ tự nhiên, đừng khách sáo đấy nhé!

Tôi giật cả mình, và tôi đã trở lại với thực tại. Tôi chọn một miếng bánh in mời Thu, Thu nhẹ nhàng cắn vào miếng bánh, tôi thì háo hức chờ đợi một tiếng khen để khoe... Bỗng dưng Thu nhăn mặt, khẽ nói:

- Eo ơi, bánh ghê quá °<<!

Tôi lạnh cả xương sống , ngượng ngùng xin lỗi, cầm miếng bánh cho vào sọt rác ở góc phòng. Thằng Long giả vờ làm gì đó, nó đến bên tôi thì thầm:

-Tao nghe thấy cả rồi, mày đừng quá buồn nha nha!

Tôi gượng cười, đột nhiên tiếng cười của mọi người vỡ òa theo giọng pha trò của Thiện làm tôi tưởng tim mình nó sắp vỡ cả ra...

Tôi chậm chạp đi qua cái giường mình, liếc nhìn cái giỏ đựng món quà, hình như bóng dáng đóa hoa hồng đang lấp ló ở kia đâu đó.. Tự dưng tôi nhớ đến má tôi, nhớ đến cái nụ cười hạnh phúc của nhỏ Hiền!...

                                                V. V. H
(Du lịch K. 17 ĐH Kinh Tế TP. HCM)

... Bạn cảm nhận không :(

#mai tớ sẽ đăng phần mới đó các tềnh êu :$ để bù lại cho tuần rồi ạ 😊
Mong mọi người sẽ cảm thấy vui thích khi đọc truyện ạ😊

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro