Thơ tình trong hộc bàn

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

_Võ Hoàng Minh_

     Lên lớp 10,Thục Đoan bỗng nỗi tiếng quá cỡ qua lời đồn đại của bạn bè trong lớp. Năm ngoái học lớp 9,Thục Đoan chẳng là cái gì trong mắt bạn bè, mọi chuyện hết sức bình  thường như buổi sáng mặt trời mộc đằng đông và chiều lặn đằng tây. Nhưng năm nay mới vừa vào lớp học, Thục Đoan được cả lớp bầu làm lớp trưởng ban báo chí. "Thiên hạ" đồn rằng Thục Đoan "tài" lắm , chỉ ba tháng hè mà"lên báo" lia lịa. Thực ra Đoan chỉ "rinh"được giải thưởng da ua của mấy mục đố vui dành cho bạn đọc của báo "tuổi mới lớn" thôi chớ có gì đâu? Giá mà hôm Đoan khao chè nhỏ Quỳnh, Đoan đừng "trót dạu" khoe có gửi thêm truyện ngắn và đang chờ đăng thì tiếng đồn đã không to đến vậy. "Truyện ngắn" của Đoan chắc không được đăng , vì đã hơn ba tháng rồi không có tin gì. Nhưng giờ thì bịt miệng "lũ quỉ" không còn kịp nữa. Nhõ Quỳnh đã phù phép biến hóa hai chữ"chờ đăng" thành "đã đăng"😐. Hôm nay tựu trường Quỳnh "phổ biến " khơi khơi vậy, chẳng có gì để chứng minh cả, vậy mà "lũ quỉ" cứ nhao nhao lên:
-Thục Đoan "tài" lắm đó cô. Bạn ấy có truyện đăng báo đó
-Đoan còn biết làm thơ nữa cô
-Đoan làm "thơ chua" và viết "vui cười "hết sẩy.
-Đoan làm trưởng ban báo chí là phải rồi cô..
-......
     Ôi!!! "Mãnh hổ" mà còn "nan địch quần hồ" , "miêu" cỡ Đoan mà "ăn thua" gì mà cải chính được với tụi nó. Vậy là "chức" trưởng ban báo chí được "lớp" giao cho Đoan. Đoan thở dài:
    -Mi hại ta rồi Quỳnh ơi!! 😔
Quỳnh cười khúc khích :
  -Đừng lo. Ta ủng hộ mi hết mình. Hễ tới dịp làm báo tường, cứ "bắt" mỗi bạn nộp một bài là xong. Phần mi chỉ lo cái truyện ngắn. Mi có "vốn" rồi, cái truyện gửi đi chưa đăng đó chi. Báo "lớn " không đăng thì đăng báo tường cũng được dậy... (Lí lẽ thiệc)
    Đoan thở dài lần thứ hai:
     -Bí quá thì cũng đành vậy thôi. Cầu "trời" cho "con" yên thân.
       Nhưng trời không để cho Đoan yên thân. Truyện ngắn của Đoan sau 4tháng nằm yên trong trồng bản thảo của tòa soạn thì bỗng được "chiếu cố" cho đăng báo sau khi cắt 1 "khúc" . Đoan rất thích sau khi đọc những dòng chữ của mình được in bằng mực tím. Nhõ Quỳnh hý hửng cầm tờ báo phẩy phẩy:
      -Mi thấy ta nói đúng chưa. Mi có tài thiệc mờ. Bi giờ mi nổi tiếng toàn trường rồi, khao ta da ua nữa đi. 😄
     Được báo đăng bài thích thật, Đoan sẽ viết tiếp. Nhưng "nổi tiếng " vượt quá phạm vi 10a2 của Đoan thì...mệt quá.!. Báo mới đăng mấy ngày, Đoan tan trường về đã có 2bạn trai chở nhau xe đạp lướt qua kêu:
    - Đoan ơi,  cho xin tờ báo làm kĩ niệm đi.
     -Đoan viết văn hay quá "chời! "
Tự nhiên Đoan ngượng đến vấp chân, mặt đỏ lên dù 2bạn ấy đã vọt xe đu ngay sau khi nói. Nhĩ Quỳnh hỗ trợ tinh thần Đoan ngay:
   -Mi cứ bình tĩnh, không có gì phải bối rối trước cánh "mày râu" . mi cứ hưởng thụ lời khen, chả việc gì phải vấp chân, đỏ mặt. Mi bi giờ "cá vượt vũ môn" rồi, cứ ráng viết cho hay vào để tiếp tục khao ta .... Da ua...
   Đoan nói như rên:
       - ôi, mi đừng có làm ta xao nhãng chuyện học.
      -Đừng lo, ta sẽ ôm sách vở tới học chung với mi. Ta không để cho mi văn thì lênmà điểm thì xuống đâu.
      Quỳnh ôm vở tới nhà Đoan học thật. Chiều nào 2đứa cũng đu đưa trên ghế xích đu dưới gốc mận già một lúc rồi cùng học bài. Điểm 8,9,10 của Đoan và Quỳnh vẫn đỏ rực trong sổ điểm. Về chuyện học thì ổn, nhưng chuyện "đời" vẫn còn rắc rối trăm điều.
   Quỳnh vẫn hỏi tới tấp:
-Có truyện mới chưa Đoan? Nhanh lên chứ. Ta thèm ăn da ua bằng nhuận bút của mi quá rồi.
Đoan lắc đầu:
    -Ta nghĩ không ra mi ơi! Chắc bí quá! Tới kì ra báo tường làm sao đây?
    Quỳnh làm nghiêm mặt:
     -Đừng có bi quan! Nghĩ đi! Nghĩ đi rồi ra truyện thôi.
   Đoan nghĩ chưa ra truyện, thì thêm rắc rối mới.. (Tới tới tựa đề rồi😀)
      Bỗng dưng một sáng, trong hộc bàn của Đoan có tờ giấy lạ. Giấy pơ-luya xếp tư trong phong bì trắng gửi Thục Đoan. Mở ra là "thư giao lưu". Thư viết chữ tím lạ hoắc lạ huơ.
      "Đoan ơi, mình học cùng khối lớp với Đoan. Đọc truyện đăng báo của Đoan, mình thích lắm. Muốn làm quen với Đoan nhưng...ngại (đù mắc ngại đồ 😆). Thôi thì gửi tặng Đoan mấy câu thơ Xuân Diệu nói thay mình:
      Tất cả vườn anh rất đợi chờ
       Bởi vì em có ngón tay thơ
       Đến đây em hái dùm đôi lộc
       Kẻo tội lòng anh tủi ước mơ.
    Tái bút: Bao giờ Thục Đoan cho mình làm quen thì để lại thơ giao lưu. Mình sẽ theo dõi để nhận".
    Đọc xong "thư giao lưu", chợt thấy cảm xúc của mình tự nhiên...lộn xộn!!! Có một chút gì đó thinh thích vì có người "ái mộ". Một chút gì đó sờ sợ vì"hắn" là ai đây? Và một chút phân vân.. Có nên giao lưu hay không?  Đoan e dè đưa thư cho Quỳnh xem. Quỳnh trợn tròn mắt:
      -Bình tĩnh, bình tĩnh. Quỳnh phán:chuyện không có gì ầm ĩ. Cứ từ từ... Từ từ... Để ta... Bắt quả tang tên viết thư nặc danh nầy. Đàn ông con trai gì mà... Cà chớn !  Không dám ra mặt! 😈Để ta.. Để ta bắt quả tang. Ta sẽ thay mặt mi sỉ vả hắn một trận cho chừa tật viết thư nặc danh tống.... Tình kiểu này (ôi lậy con này thặc😆).

    Thục Đoan ngạc nhiên vì chưa bao giờ thấy Quỳnh phẫn nộ dữ dội như vậy. Cơn phẫn nộ như lửa cháy rừng rực của Quỳnh còn kéo dài trên con đường từ trường về nhà. Quỳnh soi mói nhìn ngắm , phán đoán cánh "mày râu" xung quanh hai đứa. Trong mắt Quỳnh bây giờ "anh" nào cũng có thể là "thủ phạm " đã viết lá thư " cà chớn" đó. Đoan trở lại với cảm giác ngượng ngập hôm được hai bạn đi xe đạp khen. "Trời ơi, trong đám đông bạn trai ồn ào kia đang có một đôi mắt theo dỗi ta". Đoan nghĩ vậy và cảm thấy sao ót cứ ngưa ngứa. Thục Đoan nhìn trước, nhìn sau, nhìn trái , nhìn phải. Chẳng thể nào phân biệt được "hắn" là ai. Đoan không phát hiện ánh mắt nào nhìn Đoan khác lạ. Về tới nhà, Đoan cất lá thư giao lưu vào trong hộp thiếc đựng dụng cụ học tập. Buổi trưa nằm ngủ, Đoan vẩn vơ mấy câu thơ Xuân Diệu.

      Những ngày tiếp theo, Quỳnh quyết tâm rình bắt "đối tượng" nhưng không thành công. Kẻ nào đó ranh ma như quỷ. Chẳng biết "hắn" rình rập chờ đợi thời cơ lúc nào mà cứ vài ba ngày Đoan lại có dịp đọc thơ Xuân Diệu, Huy Cận, Nguyên Sa , Nguyễn Duy.... "Hắn" không còn viết gì cho Đoan nữa , chỉ chép tặng những bài thơ trên giấy pơ-luya xanh. Bỗng dưng mà Đoan có một bộ "sưu tập thơ" thật hay. Đoan thầm cảm ơn hắn. Không có "hắn" , có lẽ Đoan không sưu tầm được những bài thơ hay như thế vì Đoan chưa hề nghĩ đến điều đó. Quỳnh đọc thơ áo lụa Hà Đông của Nguyên Sa:
     Anh vẫn nhớ em ngồi đây tóc ngắn.
     Mà mùa thu dài lắm ở chung quanh.
     Linh hồn anh vội vã vẽ chân dung.
     Bay vội vã vào trong hồn mở cửa. 😆
Và quát "mi đã viết xong truyện ngắn chưa? Hay bị "nó" hớp hồn bằng thơ ca rồi? ". Quỳnh đọc bài thơ Đôi mắt của Lưu Trọng Lư:
       Vừng trăng lên mái tóc mây.
       Một hồn thơ lạnh mơ say hương nồng.
       Mắt em là một dòng sông.
       Thuyền ta bơi lặn trong dòng mắt em.
    Quỳnh quát to hơn:"Ta mà bắt được "đứa" nào tặng thơ cho mi, "nó"sẽ biết thế nào là lễ độ ".  Bây giờ Đoan biết chắc chắn sẽ có lúc "hắn" phải xuất hiện. Bỗng dưng Đoan muốn "hắn" đừng bao giờ xuất hiện cả. Đoan thầm tội nghiệp hắn. Đoan không bao giờ muốn hắn bị Quỳnh bắt. Để Đoan còn tiếp tục nhận những bài thơ hay(bã cũng ... Lắm à nghen😆)
       Một chiều cùng ngồi học chung với nhau trên ghế xích đu dưới gốc mận già, tự nhiên Đoan nói:
       Hay thôi đi Quỳnh ạ. Đừng rình bắt hắn nữa. Ta với mi vẫn cứ học giỏi, vẫn cứ nhận thơ và được đọc thơ hay, có sao đâu?.
      Quỳnh trợn mắt:
     -Sao lại không sao? Hắn hớp hồn mi. Mi nghĩ đến hắn chứ đâu có nghĩ đến truyện đăng báo "lớn" , báo "lớp".
           Đoan rụt rè:
          -Hay là... ta viết  truyện....về hắn vậy nhé?
          -Hả???
          -Có một kẻ ẩn danh nào đó viết thơ tặng ta. Ta cảm thấy bâng khuâng nhưng chẳng bao giờ muốn hắn ra mặt. Cứ mãi như thế này hay hơn. Cốt truyện vậy đó , được không? Chỉ là viết lại truyện của tụi mình.
         Quỳnh chắp tay thở phào:
      -Thôi làm ơn viết liền đi. Gần hai tháng rồi mi mới nghĩ được cái để viết. Sắp sửa làm báo tường rồi.
      Đoan phấn khởi viết liền một mạch, bốn tiếng đồng hồ xong truyện ngắn mới.
     Buổi sáng hôm sau Đoan đưa truyện cho Quỳnh coi. Quỳnh khen nức nở(chắc bả có biết 😆) "tuyệt vời! Tuyệt vời! Ta biết mi có tài mà. Thế nào mi cũng nghĩ ra truyện thây không? Hôm nay có thơ của "hắn" không!? "_
     Đoan cho tay vào hộc bàn. Hộc bàn trống trơn.
      Hôm sau Đoan nhận được thơ của hắn.
     "Thục Đoan mến!
       Vì hoàn cảnh gia đình mình phải chuyển trường đi xa, không còn chép thơ tặng Đoan được nữa. Đây là kĩ niệm đẹp của chúng ta mà suốt đời mình không bao giờ quên. Mình thích đọc truyện của Đoan và tin sẽ còn được đọc truyện mới. Tạm biệt Đoan và bây giờ mình kí tên rĩ ràng. Bạn thân thiết ngồi bên cạnh của Đoan. Quỳnh".
      Đoan hụt hẫng, tròn xoe mắt nhìn Quỳnh. Bụm miệng cười:
      -Ừ.. Ta... Ừ... Chính ta đó. Không như thế thì mi không có truyện mới.
      -Nhưng chữ của ai đây?
      -Ta nhờ người viết. Có thật mi cần biết chữ của ai không?
    Thục Đoan thinh lặng suy nghĩ. "Ừ thôi!  Cứ để như thế này thì hơn. Biết rồi có khi còn thêm ngượng". 😌
#cảm nhận của bạn ntn khi đọc xong cái kết nhờ 😆mình thì thấy. Hơi hơi... 😆..
   Nhớ theo dõi để tiếp truyện hay phía sau nhia😈😈

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro