Tình

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Thảo trở về Việt Nam sau chừng ấy năm xa cách. Chị thực ra chẳng muốn về, chị sợ cảnh xưa người cũ sẽ đục khoét những vết thương lòng chưa bao giờ lành sẹo và làm chị tổn thương một lần nữa. Nhưng rồi chị vẫn trở về, bởi nỗi nhớ quê hương và bởi một vật kỳ lạ.

Thảo nhận được nó vào sáng thứ Bảy tuần trước. Đó là một lá thư với vỏ bọc cũ kỹ và không đề tên người gửi. Chị chỉ biết nó được gửi từ Việt Nam sang. Thảo cảm thấy lạ, vì ở cái thời này thì người ta ít khi gửi thư tay, vừa lâu mà lại còn đắt đỏ, nhất là khi gửi theo đường quốc tế. Ai mà lại gửi theo cách này? Thảo nghĩ mãi chẳng ra. Chị đã đón gia đình sang đây ở từ lâu, bạn bè cũ cũng chẳng còn giữ liên lạc được mấy người. Rồi bỗng dưng Thảo bật cười. Chị chẳng hiểu sao mình phải nghĩ ngợi nhiều đến thế, thà rằng cứ bóc ra xem, ít ra còn tìm được chút manh mối.

Thảo xé bì thư bằng giấy nhám. Bên trong là một mảnh giấy gập đôi, kẹp ngoài một bức ảnh. Chị kéo cả hai ra và ngắm nghía mảnh giấy trước. Trong ấy nom chẳng có thông tin gì đáng giá ngoài một địa chỉ lạ hoắc ở Việt Nam, hay chính xác hơn là ở thành phố đã gắn bó với chị mười mấy năm cuộc đời. Thảo lục lọi trong mớ ký ức ít ỏi của mình về những nơi mà chị đã từng dừng bước, nhưng đáp lại kỳ vọng của chị, chỉ có một mảng mơ hồ và mịt mù. Thảo thôi băn khoăn và lật giở bức ảnh. Ảnh chụp một cành ngân đằng to và đang đến độ rực rỡ. Chị chẳng hiếm lạ gì loài cây ấy nữa, nhưng người gửi là ai thì chị vẫn chẳng thể nắm bắt được.

Và rồi, ngay lúc ấy, trong đầu Thảo bất thình lình nhảy ra một ý tưởng quái đản: trở về Việt Nam và tìm bằng được người gửi. Đây rõ ràng là một suy nghĩ điên rồ, nhưng chị biết, chỉ có cách ấy mới có thể giải đáp được tất cả những thứ bí ẩn đang hiển hiện trước mắt chị.

Thảo đặt vé máy bay ngay trong ngày hôm ấy rồi thông báo qua loa với cha mẹ. Họ không hỏi rõ chị, cũng chỉ ậm ừ cho qua, bởi có hỏi thì chị cũng chẳng trả lời. Tính Thảo ương ngạnh từ bé, chị thường thích giữ rịt mọi suy nghĩ cho bản thân, chẳng khi nào chịu chia sẻ với ai dù là những người thân cận nhất. Có lẽ vì thế mà sau cùng, bao giờ chị cũng là người bị tổn thương.

Thảo đặt chân lên mảnh đất quê hương sau chừng ấy năm ròng rã, chênh lệch múi giờ làm chị mệt rã cả người. Chị thậm chí có thể cảm thấy mạch máu ở cổ bị căng ra và đập thình thịch như sắp nổ tung. Nhưng sân bay không phải một nơi lý tưởng để ngủ lại, chị biết điều ấy và cố gắng lê những bước chân nặng trịch ra cổng.

Thảo ở lại nhà bạn cũ suốt khoảng thời gian về Việt Nam. Mọi việc xảy ra quá chóng vánh làm chị gần như chẳng kịp chuẩn bị bất cứ thứ gì một cách chu đáo. Tính ấy của Thảo cũng chẳng sửa được. Chị đã gần ba mươi nhưng đôi khi vẫn cứ như một đứa trẻ mới lớn: bồng bột và nông nổi. Ấy thế mà người ta nói chỉ được vài lần chị nghe, còn lại thì cũng bỏ ngoài tai cho gió thổi mây bay.

Thảo quá mệt để đi tìm bất cứ thứ gì vào thời điểm hiện tại nên chị chọn nghỉ ngơi trước. Ít nhất thì trên phương diện sức khỏe của bản thân, chị sẽ không lơ là. Thành phố cũ thay đổi nhiều quá. Mấy năm đi biền biệt khiến mọi thứ trong trí nhớ của chị trở nên mờ nhạt và xa lạ, chỉ thi thoảng trong cơn mơ chị thấy rõ một vài thứ, nhưng rồi lại trở về trạng thái ban đầu khi Thảo tỉnh giấc. Có lẽ mọi thứ không thay đổi nhiều đến thế, chỉ là lòng người đổi thay rồi đổ lỗi cho cảnh vật thôi.

Khi Thảo tỉnh dậy đã là sáng hôm sau. Chị ngủ gần trọn một ngày và dường như điều ấy làm chị tỉnh táo hơn hẳn. Thảo bắt đầu công cuộc tìm kiếm địa chỉ của mình. Chị rời đi vào lúc tám rưỡi sáng với cái bụng no căng được lấp đầy bởi một bát cháo nóng và hai quả trứng luộc. Bạn cũ nói rằng chị chỉ nên ăn cái gì đó nhẹ nhàng cho bữa sáng, và nhất là khi chị còn đang mệt rã rời do lệch múi giờ. Thực ra Thảo nghĩ mình đủ khỏe để ăn bất cứ thứ gì, nhưng chị hiểu rằng nhập gia thì tùy tục, và người ta cũng chỉ lo lắng cho chị thôi.

Thảo mượn một chiếc xe đạp của gia đình người bạn. Chị biết gọi taxi sẽ tiết kiệm cho mình nhiều thời gian hơn. Nhưng ngay lúc này đây, chị muốn được hít thở lại không khí của thành phố cũ đã gắn bó với chị hàng chục năm.

Đầu tháng Sáu nắng chói chang và nóng ghê gớm. Thảo gần như đã quen với thời tiết của xứ hàn nên cái nóng đối với chị giờ đây chẳng khác nào một cực hình. Nhưng Thảo cứng đầu, nên chị thà để cho mình ngất lịm đi vì nắng nóng cũng chẳng chịu quay lại và gọi taxi.

Đường chẳng có mấy xe cộ. Hình như người ta đi du lịch cả rồi. Thành phố cũ kỹ không đủ sức để níu chân bất cứ ai, đặc biệt là vào những ngày như thế này. Và đường vắng, phải chăng cũng do người ta rời đi quá nhiều mà chẳng mấy khi trở lại, như gia đình Thảo chẳng hạn.

Đạp xe quả là một cách tiêu tốn thể lực và nó còn tệ hơn trong những ngày hè. Thảo có thể cảm thấy mồ hôi đọng từng giọt to tướng trên trán và thái dương rồi chảy chầm chậm qua sống mũi cùng hai bên má. Nhưng Thảo không cho phép mình hối hận. Đó là cách cư xử của những đứa hèn và chị thì không hèn.

Thảo đã tìm trước trên Google Map. Địa chỉ trên tờ giấy là một quán trà nho nhỏ nằm tít trong một cái ngõ. Nó chỉ mới mở mấy năm gần đây, đó là điều duy nhất chị có thể nắm chắc, bởi trong ký ức của chị không tồn tại bất cứ cái tên nào như thế. Thành phố cũ trong trí nhớ của Thảo có thể chỉ mờ ảo như một giấc mơ, nhưng chị sống với nó đủ lâu để biết rắng chị không bỏ lỡ bất cứ một nơi quan trọng nào.

Quán trà nhỏ nằm trong hẻm. Và thật khó khăn cho Thảo để tìm ra con hẻm ấy. Dù rằng có địa chỉ rõ ràng trên tờ giấy trắng, đã quá lâu để chị có thể nhớ rõ ràng mọi tên đường và ngõ hẻm. Mà cảnh vật cũng đâu có còn nguyên vẹn, nó thay đổi nhiều tới nỗi ngay cả chị cũng chẳng nhận ra.

Nhưng rồi ngay trước khi bị cái nóng quật ngã sõng soài, Thảo tìm thấy con hẻm nhỏ ấy. Giữa những đổi thay quá lớn của thành phố cũ, con hẻm dường như là thứ duy nhất ở lại với hoài cổ. Nó không hề quen thuộc với Thảo nhưng chị có thể cảm thấy sự cũ kỹ đọng lại trong mọi cảnh vật nơi đây. Con hẻm nhỏ bình yên tới mức tịch mịch. Thảo có thể nghe thấy hơi thở mình lạc lõng giữa sự im lặng tuyệt đối của nó. Chị bỗng thấy hơi rờn rợn như thể đang xem một bộ phim kinh dị. Nhưng rồi chị thở dài và tự cười nhạo bản thân. Dù có là ma thì hôm nay chị cũng phải gặp cho bằng được.

Thảo xuống xe và dắt nó chầm chậm dọc con ngõ. Tiếng nan xe kèn kẹt vang lên, đan vào với hơi thở và trái tim đang đập thình thịch của chị, phá vỡ những im lìm đáng sợ của cái hẻm nhỏ.

Quán trà nhỏ nằm nép mình dưới một dàn hoa giấy. Nó có lẽ chỉ mới xuất hiện nhưng thời gian lại hằn lên nó những vết sâu ghê gớm như bất cứ thứ gì nơi đây. Ai mà lại có ý tưởng quái dị thế nhỉ? Ai mà lại mở một quán trà giữa một nơi tất cả đều chẳng muốn lại gần. Lòng hiếu kỳ thúc đẩy chị bước vào trong và tìm kiếm câu trả lời cho tất cả, về lá thư, về người gửi và về chủ quán.

Không gian trong quán chẳng khác là mấy so với cách nó thể hiện ở bên ngoài: cũng cổ kính và úa tàn. Trong quán chỉ có một nhân viên đang gà gật sau quầy. Người phụ nữ khoảng ngoài bốn mươi, nom cũng tàn úa chẳng khác gì nơi bà đang làm việc. Thảo khẽ hắng giọng và người phụ nữ choàng tỉnh khỏi cơn mộng mị. Bà giật mình khi thấy Thảo đứng trước mặt rồi đon đả mời chị gọi đồ.

Thảo chọn cho mình một ly trà đào rồi chọn một bàn cạnh cửa sổ và ngồi xuống. Điều hòa của quán hơi lành lạnh phả vào cánh tay Thảo. Đây quả là một ân huệ và may mắn lớn lao sau một chặng đường dài đầy mỏi mệt. Chị đưa mắt nhìn ra ngoài cửa kính, cố nắm bắt một điều gì đó của ngõ hẻm chứng minh nó thuộc về thế kỷ hai mốt. Nhưng chẳng có gì cả, mọi thứ đều cũ kỹ và xưa như một giấc mơ.

Đương lúc chị đang chìm đắm vào những suy tưởng riêng, cửa quán trà bật mở và một bóng người nhỏ gầy bước vào. Tiếng động đánh thức Thảo và thu hút tầm mắt chị. Nhưng rồi ngay lập tức chị cúi gằm xuống và mong rằng người vừa mới bước vào không nhìn thấy chị.

Thảo nghe thấy tiếng của giày búp bê gõ lộp cộp trên sàn nhà và tiến lại gần chỗ chị. Rồi chủ nhân của nó ngồi xuống đối diện chị và chờ đợi. Thảo cảm thấy chị đang hành xử như một đứa hèn nhưng người ngồi trước mặt chị là Ngọc và chị khó mà bình tĩnh lại được.

Ngọc là bạn thân cũ của chị suốt những năm cấp ba. Gọi là cũ bởi hai người không còn giữ liên lạc kể từ khi chị đi du học. Nhưng đó chẳng phải lý do để Thảo trốn tránh người trước mặt. Cả hai từng có một trận cãi vã nảy lửa mà lý do là gì thì chị cũng chẳng còn nhớ nữa. Đó hẳn là một vấn đề rất nhỏ nhặt vì chẳng phải lần đầu họ cãi nhau. Ấy thế mà chẳng ai nhớ, đôi khi, chính sự việc nhỏ mới là căn nguyên của hậu quả lớn. Vấn đề có thể không to tát, nhưng ai mà biết được lòng người có tổn thương? Thảo và Ngọc chôn chặt trong lòng những nỗi niềm riêng, chọn im lặng để đối mặt với nhau và rồi cắt đứt liên lạc hoàn toàn khi chị rời khỏi thành phố.

Ngọc không thay đổi gì nhiều sau chừng ấy năm. Giữa lúc mà mọi thứ chuyển động rầm rập với bánh lăn vận mệnh, thì Ngọc và con hẻm nhỏ níu nhau ở lại với thời gian. Nhưng ở Ngọc không còn sự ngây ngô như lần cuối cả hai gặp nhau, mà thay vào đó là hương vị trưởng thành như một lẽ tất yếu mà chẳng một ai trốn thoát.

- Nhận được thư của tao rồi mới về đúng không? – Ngọc mở lời trước, chẳng chào hỏi gì cả, có lẽ cô cảm thấy chào hỏi sẽ khiến mọi thứ trở nên thật khách sáo và đó không phải là thứ mà cả hai mong muốn.

- Ừ. – Thảo thì thầm, chị thôi cúi mặt và nhìn chằm chằm vào mắt Ngọc. Đôi đồng tử vẫn nâu thẫm, trong vắt như trước kia nhưng Thảo không còn đoán được những cảm xúc trong ấy.

- Có trở về là tốt rồi. – Ngọc cười. Khóe môi kéo lên thành một đường cong vẹn toàn và hoàn chỉnh. Nói rồi, cô lục túi xách và lấy ra một thứ gì đó. – Ngân đằng thì mỗi năm đều có thể bắt gặp, nhưng có những thứ, đôi khi cả đời cũng chẳng tìm được đâu.

Trong lòng bàn tay Ngọc là một bông ngân đằng khô với mép hoa đã hơi úa vàng. Nó có thể không hoàn toàn vẹn nguyên, nhưng Thảo biết, nó là bất diệt. Chị đan những ngón tay mình vào kẽ tay của người đối diện và siết chặt. Cả hai không nói gì cả, chỉ nhìn nhau và nhoẻn miệng cười. 

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#girllove