Chương 1

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 1

[@#$%&#$%$#] – tiếng bàn tán xôn xao

                              [@#$%&$#$%] – tiếng bàn tán xôn xao

[@#$%&%#@] – tiếng bàn tán xôn xao

                              [@#$%#$^$%^%#] – tiếng bàn tán xôn xao

Trên con đường đầy tia nắng sớm ban mai, ở 1 góc con đường, nhiều người ghé ngang qua nhìn rồi nói, lại nói rồi nhìn…

“Anh, em xin lỗi mà, em không cố ý mà, hắn ta dụ em, hức hức !”

“Hắn ta dụ cô hay cô dụ hắn ta, hả ?”

Một đôi nam nữ gây gỗ nhau, người nữ quỳ dưới đất cầu xin người nam có dáng cao ráo đang đứng, mặt người nữ đẫm nước mắt, trông đáng thương, nhưng dáng vẻ lại đáng khinh ! Triệu Minh Khê đi ngang qua thấy thế thì thật muốn tát cho người nữ đó 1 bạt tay, quỳ xuống cầu xin 1 tên đàn ông là một điều hết sức hèn hạ, tất nhiên trừ người sinh ta ra, hay là ban ơn cho ta, nhưng đi quỳ xuống cầu xin tình yêu thì là nỗi nhục lớn nhất của người phụ nữ !

Người xem lại càng đông, có nhiều không khí ngại ngùng trong tình cảnh ấy, Triệu Minh Khê mặc kệ, hôm nay là ngày cô sẽ đi xin việc ở tập đoàn Phùng Thị - một trong 10 tập đoàn đang có xu hướng phát triển mạnh tại Đài Bắc này.

Triệu Minh Khê còn rất ngạc nhiên khi tổng giám đốc công ty này mới 28, còn cô chỉ kém có 3 tuổi.

Ngày cô tốt nghiệp đại học cũng chính là ngày người chị của cô xuất giá, gia đình lo lễ cưới con gái cưng nhà mình nên trong lễ tốt nghiệp không ai đến dự cho Triệu Minh Khê, cô cười nhạt khi chỉ mình chụp hình lưu niệm trên bục sân khấu, chụp xong lại bảo thợ chụp ảnh không cần rửa nó ra, vì nó vô nghĩa đối với cô.

Thú thật cô cũng không phải con gái nhà họ Triệu, chỉ là đứa con nuôi nhận từ trại mồ côi. Ba mẹ thật của cô đã mất trong chuyến bay từ Tokyo về Đài Bắc, đau đớn nhất chính là mất vào ngày sinh nhật của cô ! Họ đi công tác, chợt nhớ hôm ấy là sinh nhật con gái mình, hủy mọi cuộc họp mà quay về với con gái yêu, trên đường bay, có 1 trận bão mạnh xảy ra, làm mất hệ thống, tín hiệu, máy bay mất lái nên đâm thẳng xuống 1 vùng đất hoang….

Khi được hàng xóm đưa vào trại mồ côi, cô không xã giao hay kết bạn cùng với những đứa trẻ cùng số phận với mình, chỉ một mình và cô đơn ở trại. Ngày hôm sau, có 1 đôi vợ chồng trẻ, chừng 35 hay 36 đến và xin nhận nuôi 1 bé gái về. Lý do là họ cũng có 1 cô công chúa ở nhà, nhưng người vợ mang một căn bệnh hiếm nên việc sinh đẻ sau này là không thể. Thương con, muốn cho con có một người anh/chị/em cùng chơi, họ đi nhận nuôi 1 đứa trẻ về

Họ vốn dĩ định nhận nuôi một bé trai, nhưng khi thấy cô ngồi đằng xa nhìn mình chằm chằm, họ lấy làm lạ nhưng rồi lại mỉm cười đi đến phía cô, bắt chuyện :”Con tên là gì ?”

Triệu Minh Khê nghiêng đầu nhìn họ, cô không nói gì cả, chỉ nhìn họ bằng ánh mắt ngây thơ, không biết gì !

Người phụ nữ mĩm cười, nụ cười của bà làm cho cô thấy ấm áp, bà ta nói tiếp :”Con có muốn có 1 gia đình, 1 người chị không ?”

Cứ tưởng bà ta đùa, Triệu Minh Khê nhìn xuống đôi tay mình đang đan chặt vào nhau, e dè không dám trả lời, nhưng rồi bà ta hỏi tiếp :”Con lại sao không trả lời ? Đừng sợ, ta không làm gì con”

Hầy, ngày nào cũng thấy từng đứa bé được người lớn ẵm đi tại trại này, làm sao cô không muốn chứ ? Ngày nào cô cũng cầu nguyện cho ra khỏi cái nơi thiếu tình thương này. Chán ngấy nó lắm rồi ! Khi nghe người đàn bà này hỏi như vậy, 1 tia hi vọng trỗi dậy trong cô :”Con… con muốn… !”

Như đạt được món lợi, người đàn bà đó mĩm cười hài lòng, nắm tay dắt Triệu Minh Khê đi đến văn phòng, nói vài ba câu gì đó với người trong văn phòng ấy, cô chỉ thấy người đó dùng cây bút xanh gạch đi cái tên “Bối Minh Khê”, mà thay vào đó là “Triệu Minh Khê”, cô biết rằng, sau này cô sẽ là tiểu thư nhà họ Triệu !

Gợi nhớ quá khứ như vậy đủ rồi, cô không muốn nhớ tới nữa, cho dù bố Triệu có công ty, có việc làm đi chăng nữa, thì ông vẫn là người thương cô nhất trong nhà, duy chỉ mẹ Triệu thương con gái ruột mình hơn.

Có lần, 2 vợ chồng có xích mích với nhau chỉ vì Triệu Minh Khê…

Bây giờ thì người chị khác dòng máu của mình đã kết hôn với con chủ tịch của công ty đối tác bố mình, không phải là vì chuyện làm ăn của bố mà cưới nhau, mà là họ yêu nhau thật lòng ! Đứa con đầu lòng 2 tuổi tên Hà Phúc An, lấy họ của người cha hợp pháp, chị Triệu Hữu Nhạc cũng ít về nhà thăm 2 người già, thay vào đó là cô chăm sóc họ, tình cảm 2 mẹ con cô ngày càng gắn bó.

Tối hôm qua, bố Triệu biết tin con mình đi xin việc làm đùng đùng phản đối !

Ông không được phép để con gái mình làm việc ở công ty khác, huống chi là con gái nuôi thì càng lại không, vì nhà ông đâu có thiếu vốn ? Làm ăn luôn thuận lợi, mà đứa con gái này thì lại muốn làm biên dịch viên cho công ty khác, nhà mình không lo đi lo nhà người ta ?

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro