Chương 2

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 2

Triệu Minh Khê không mấy ngạc nhiên khi thấy bố Triệu phản đối, vì đó là điều đương nhiên.

Nhưng sau 1 tiếng giam mình trong phòng lướt internet trên con laptop yêu dấu của mình, cô để ý đến 1 bài đăng “Những tổng tài trẻ tuổi xuất sắc của thành phố S”, cô không khỏi tò mò mà click vào. Xem sơ qua cũng đủ biết là cậu ấm ở nhà, nhờ gia đình leo lên vị trí cao mà không cần thể hiện năng lực.

Cho đến khi lướt đến nhân vật thứ 6, cô chợt chú ý đến người này, cái thứ nhất là không hề để ảnh đại diện cho bài đăng này như những vị tiên sinh khác, chỉ là 1 đoạn văn ngắn mô tả về anh ta, điều khiến cô chăm chú nhất là : từ 1 sinh viên nghèo của vùng nông thôn thì lên thành phố S học đại học, tốt nghiệp và lập nghiệp, gây dựng công ty phát triển mạnh mẽ trong suốt 2 năm qua, là vị tiên sinh trẻ tuổi nhất trong số 13 doanh nhân trẻ tuổi ở bài đăng này

Triệu Minh Khê mở to mắt hết sức, cô đánh giá rất cao ở nhân vật này !

Lại còn tự mình lập nghiệp, khối sản phẩm mà công ty anh ta làm ra đều bán rất chạy trên thị trường các thành phố trên thế giới, từ sinh viên nghèo lên thiếu gia, chỉ mới 28 tuổi, vậy tức là năm 26 tuổi thì mới gây dựng công ty ? Anh ta hơn cô 3 tuổi, vậy mà bây giờ cô 25 rồi, vẫn còn đang tìm việc làm trong khi anh ta đã thành 1 vị tổng tài xuất sắc !

Cô tự chê mình bằng 1 cái bĩu môi khá là…… xấu ! Lại là còn thở dài !

Coi như Triệu Minh Khê hâm mộ anh ta nên mới xin vào công ty Phùng Thị làm việc đi, nhưng cũng có lý do là khi tìm hiểu một chút về công ty này thì thấy mọi điều kiện đều phù hợp với khả năng của cô, trên trang web của công ty này lại còn để “Tuyển biên dịch viên cho Phùng Thị, ngày x tháng y năm z, vào lúc 4h chiều, phỏng vấn tại khu B”.

Triệu Minh Khê không chần chừ mà click vào nút đăng kí, gõ đầy đủ thông tin của mình vào các mục !

Từ những việc đó, cô xuống nhà dùng cơm với bố mẹ Triệu, trong lúc trò chuyện vui vẻ, Triệu Minh Khê xin phép bố Triệu :”Thưa bố, con vừa tìm được 1 công việc rất phù hợp với mình, hẳn là ngày mai đi phỏng vấn, cho nên con xin phép bố đừng sắp xếp chức vụ thư ký riêng của bố cho con ở công ty nhà mình”

Bố Triệu đang ăn cơm thì khựng lại, quay qua nhìn con gái mình, phản đối :”Không ! Nhà ta sao con không làm, tại sao lại đi làm công cho nhà người khác chứ ? Ta không đồng ý !”

Biết ngay là như vậy, Triệu Minh Khê vẫn cố dẻo mồm :”Nhưng con thấy con thích ứng, vả lại công ty mà con xin vào rất có tiếng, bố cũng biết đấy, là Phùng Thị, con còn nghe nói sắp tới bố sẽ hợp tác với họ, nếu con làm việc ở đó thì khác gì đem về cho bố thông tin tốt nhất của họ, như thế lúc đó bố có thể cân nhắc trước khi hợp tác, còn nữa, con muốn làm bằng khả năng của con, chứ không phải dựa vào bố mà leo lên chức cao”

Thấy con gái mình kiên quyết như vậy, mẹ Triệu liền xin giúp con, dù gì bà cũng muốn con gái mình tự lập như chị nó, chứ không phải dựa dẫm mà leo lên, còn chị nó thì bây giờ làm phó giám đốc cho công ty nhà rồi, để đứa con gái nuôi này lập nghiệp bên ngoài cũng chả sao cả :”Đúng đó ông, không có gì là không được cả, để Tiểu Khê nó tự lập, như thế chẳng phải sẽ tốt hơn sao ?”

Cảm động trước lời động viên của mẹ Triệu, cô lại vờ làm nũng, tuy cô chưa làm lần nào, nhưng cũng phải tùy trường hợp thì mới thành công :”Bố… bố để con đi phỏng vấn đi nha, con hứa là không bị thất bại đâu…”

Bố Triệu đành thở dài, thôi thì để nó thực hiện điều nó muốn, dù gì Triệu Hữu Nhạc sẽ là người thừa kế công ty nhà, đứa chị lại còn tài giỏi không thua gì đứa em, nên ông cũng yêu tâm :”Được, ta đồng ý, nhưng nếu cuộc phỏng vấn không thành, con phải về Triệu Gia làm việc đấy”

Triệu Minh Khê thở phào :”Con yêu 2 người nhất”

Bữa tối diễn ra suôn sẻ, tầm chín giờ tối, Triệu Hữu Nhạc cùng chồng mình là Hà An Trực và đứa con của họ, Hà Phúc An về nhà thăm bố mẹ vợ, mọi người nói chuyện vui vẻ, hai chị em thì thân thiết nhau, người bố và con rể nói chuyện thuận nhau, người mẹ thì lại nô đùa cùng cháu ngoại, cả gia đình chìm vào hạnh phúc.

Và quay trở lại với hiện tại, trên đường đi đến buổi phỏng vấn thì lại thấy chuyện không đáng quan tâm nhưng lại không thể lại không quan tâm… hơi rối nhưng lại cũng không khó hiểu, chính là cặp đôi trên vỉa hè ấy : nữ quỳ xuống cầu xin nam.

Hầy, thế giới bây giờ có còn công bằng không ? Nhục nhã, quả là nhục nhã !

Thôi thì kệ, sự nghiệp quan trọng hơn, Triệu Minh Khê vẫn cứ đeo túi xách trên vai và đi ngang qua đó, tai đeo headphone, tập trung đi tới Phùng Thị, vốn dĩ bố Triệu nhờ tài xế Sinh chở cô đi cho nhanh, nhưng cô lại bảo muốn đi bộ để hóng gió cho mát, hết cách, ông cũng chỉ chúc con gái mình :”Chúc con thành công !”

Hiện tại, cô đang đứng trước cửa ra vào khu B của công ty Phùng Thị, Triệu Minh Khê ngước lên nhìn tòa nhà, ánh mặt trời chiếu ngược xuống làm mắt cô nheo lại, đành phải lấy tay che làm “nón”, tòa nhà cao 25 tầng, trang trí tao nhã và sang trọng, làm người nhìn không khỏi tò mò bên trong “chứa” ai, cái gì….

Hít 1 hơi sâu, rồi thở ra, tim bắt đầu đập hơi nhanh, cô tự nói với bản thân :”Cố lên, nhất định phải thành công, không thì về làm công cho bố….”

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro