Chương 3

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 3

Bước vào Phùng Thị, cái vật đập vào mắt cô là cái băng rôn to đùng đang treo ở trên tường, xung quanh cái khu B này như 1 khu mua sắm thương mại to đùng vậy, nhưng đáng tiếc, đây là công ty kinh doanh bất động sản, nếu là khu thương mại mua sắm, Triệu Minh Khê thề là sẽ đi sắm cho mình 1 đôi giày sneaker mới để mang đi làm, đôi cao gót này không hề là style ăn mặc của cô, cũng do mẹ Triệu nói :”Nữ công sở là phải mang giày cao gót cho ra vẻ nữ tính, cấp cao”

Ngơ một lúc, cô đi đến phía quầy tiếp tân, lịch sự hỏi :”Xin chào, cho tôi hỏi là chỗ phỏng vấn cho biên dịch viên nằm ở phòng nào vậy ?”

Tiếp tân lịch sự trả lời cô :” Vâng, chị đi đến căn phòng số 3 phía bên tay trái đó nhé” vừa nói tiếp tân vừa chỉ đường cho cô, Triệu Minh Khê gật đầu cảm ơn rồi đi theo chỉ dẫn ban nãy.

Đứng trước cánh cửa của phòng số 3, cô đặt tay lên ngực, vỗ vỗ 1 hồi rồi hít một hơi thật sâu, thở ra :”Nhất định phải thành công”, mở cửa bước vào…

Triệu Minh Khê há hốc mồm, căn phòng to lớn có đến hơn 50 người, chính xác là 53 người, bây giờ có thứ gọi là “tự tin” của Triệu Minh Khê đã “chạy” mất dép ra khỏi người cô rồi !!, cố gắng đi thật nhanh vào chỗ ngồi, Triệu Minh Khê lấy gương soi lại mình. Cô không như những người khác, không có cái gì gọi là tài liệu mà để ôn lại cả, vì theo như cô biết, trong đống tài liệu đó có những lời nịnh bợ người phỏng vấn

Mang số thứ tự 54 – là người cuối cùng của cuộc phỏng vấn, Triệu Minh Khê thấy bồn chồn, cô muốn mình phỏng vấn càng nhanh càng tốt, đây lại là còn người cuối cùng của cuộc phỏng vấn này, cô không thấy hài lòng chút nào

Đến giờ cô mới để ý, hầu như những người trong căn phòng này đều mang giới tính là nữ… nam cũng có nhưng bằng 1/3 nữ .

Cũng đúng thôi, họ muốn đến ngắm nhân vật chính của công ty này mà !

Cuộc phỏng vấn gần kết thúc thì cũng chính là đến lượt Triệu Minh Khê

Trước mặt mình là một người con gái nhìn như sinh viên 21, 22 tuổi, Uất Long Duân ngạc nhiên tột độ, vì từ nãy đến giờ toàn là U26 trở lên, nhưng khi nhìn vào giấy khai sinh, anh mới hoàn hồn lại, nhưng so sánh với khuôn mặt cô và năm sinh thì khác nhau 1 trời 1 vực.

Uất Long Duân hắng giọng hỏi :”Chào cô, hôm nay mục đích cô đến phỏng vấn là gì ?”

Triệu Minh Khê thầm nghĩ trong lòng, câu hỏi cổ hũ thế, đương nhiên là đến xin việc làm rồi, tên này đang đùa à ? :”Tôi thấy mình thích ứng với công việc này”

Phì cười với cách trả lời của cô, Uất Long Duân cảm thấy cô gái này có chút gì đó nếu không nói quá thì là đặc biệt. Từ nãy đến giờ, chỉ duy nhất 1 câu hỏi như trên của anh mà biết bao nhiêu cô gái lúc nãy trả lời dài triền miện. Nào là “em thích công ty này lắm” hay là “em rất thích làm việc ở đây” rồi lại những câu nói lấy lòng khác nhau nhưng lại được lặp lại biết bao nhiêu lần. Duy nhất chỉ cô là trả lời “Tôi cảm thấy mình thích ứng với công việc này”

Nhìn lướt qua sơ yếu lý lịch, anh to mắt kinh ngạc, cha mẹ là chủ tịch tập đoàn Triệu Gia, vậy cái cớ gì để cô đi phỏng vấn vào công ty này đây ?? Không phải là gián điệp chứ? Không thể nào, gián điệp sẽ không dại dột mà để lộ sơ yếu lí lịch của mình…

Uất Long Duân hỏi cô :”Tại sao lại chọn công ty này ? Tại sao không phải là Triệu Gia ?”

Dần như Triệu Minh Khê thấu được câu nói của anh, cô biết là anh sẽ hỏi như vậy, cho nên trả lời thoáng qua :”Tôi không muốn lấy danh nghĩa mà trèo cao… như anh thấy, những tập đoàn công ty lớn ở Đài Bắc này đều là con trai cầm quyền, ví dụ điển hình là vị tiên sinh của các anh chẳng hạn, họ đều là cậu ấm dựa danh nghĩa con trai con rể mà leo lên cái ghế CEO, tôi không nghĩ mình sẽ dối gian như vậy, tôi tin tưởng thực lực của mình”

Anh gật đầu đồng ý:”Cô biết mấy thứ tiếng ?”

Triệu Minh Khê trả lời chắc như cột :”4 thứ tiếng : Anh, Pháp, Trung, Việt”

Ồ, quả là nhân tài, Uất Long Duân hỏi thêm 1 câu :”Khả năng đánh máy của cô như thế nào”

“Nếu không nói quá thì gọi là được”

Uất Long Duân nhìn cô rồi suy nghĩ gì đó trong đầu, có lẽ như cô gái này đúng là hợp với công việc biên dịch viên. Uất Long Duân – với tư cách là bạn đồng nghiệp và cũng là trợ lý của Phùng Lục Nhiên, anh quyết định chọn cô :”Hảo, ngày mai cô bắt đầu đi làm, tôi sẽ cho người hướng dẫn cô mọi việc diễn ra thường ngày trong công ty”

Triệu Minh Khê ngạc nhiên, nhanh đến vậy sao ? Cô còn tưởng là sẽ hỏi những câu hóc búa hay là thành thật, chỉ có vài 3, 4 câu là được nhận ? Thế mấy người kia không biết anh ta có làm như vậy không ?

Cứ như đạt được ý muốn, cô đứng dậy, vội gật đầu cảm ơn Uất Long Duân :”Cảm ơn anh, cảm ơn anh rất nhiều” rồi nở nụ cười đi ra khỏi phòng.

Thu dọn đống giấy tài liệu trên bàn, Uất Long Duân làm vài động tác thể dục rồi từ tốn bước ra phòng, vừa đúng lúc chuông điện thoại reo, anh lấy ra và nhìn cái tên đang nhấp nháy trên con Galaxy 3 của mình, khẽ cười thõa mãn :”Chào anh bạn, gọi cho mình mau thế, vừa mới kết thúc luôn đây”

Đầu dây bên kia giữ khuôn mặt không cảm xúc, miệng trả lời :”Sao rồi ?”

Uất Long Duân cười ra tiếng, không lẽ bạn của mình mong có biên dịch viên đến vậy sao ?:”Thưa Phùng tiên sinh, tôi đây tìm được 1 cô nàng rất vừa mắt cho cậu ngắm mỗi ngày rồi nhá”

Dầu dây bên kia vẫn im lặng, 1 lúc sau mới trả lời :”Vất vả cho cậu rồi, dù gì cũng tìm được người mới rồi, thế thì sa thải Khả Trân hộ tôi luôn”

Khả Trân vốn là người biên dịch viên duy nhất của Phùng Thị, nếu muốn khen cô ta thì rất ít, chỉ được cái biết nhiều thứ tiếng, còn chê á hả, như cái tờ giấy thiếu nợ vậy, dài từ đầu đến chân. Nghe nói cô ta cố gắng dùng quy tắc ngầm với Phùng Lục Nhiên nhưng do anh không xao lòng nên đã nói thẳng cô 1 câu :”Tôi không có hứng thứ với nhân viên cấp dưới của mình, dù là ai thì nhất định không phải là cô”

Suy nghĩ một lâu, Uất Long Duân chợt rùng mình, nghĩ đến ả Khả Trân là như nghĩ đến Medusa…. :”Được, không thành vấn đề” rồi cúp máy

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro