Chương 4

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 4

Sau khi biết tin đứa con gái khác dòng máu của mình đã được nhận vào Phùng Thị, bố Triệu vừa thấy vui nhưng cũng thấy hơi buồn bực. Vui về sự nỗ lực của đứa con gái này, còn buồn bực là về chuyện không chịu làm ở công ty nhà.

Trên đường về, Triệu Minh Khê mua món khoái khẩu của nhà về để ăn mừng : lẩu cay Tứ Xuyên lừng danh.

Đang đứng tính tiền, cô lấy điện thoại ra và gọi cho Triệu Hữu Nhạc:”Alô ? Chị à ? Hôm nay chị có dắt An An về nhà chơi không ?”

“Có chứ, hôm nay nhà có chuyện gì sao?”

Triệu Minh Khê cười đáp :”Dạ không, chỉ là hỏi chị thôi, hôm nay nhà ăn mừng”

“Ô ! Có phải em đã được nhận rồi đúng không ? Chị biết em dư sức mà, haha!”

“Hi, cảm ơn chị, thôi em cúp máy đây, tối nhớ về nha chị”

“Ừ được rồi, bai bai”

Vừa cúp máy xong thì Triệu Minh Khê đưa tay nhận lấy túi lẫu của người bán hàng đưa, đưa ra tờ tiền màu đỏ và bước ra khỏi tiệm.

Chà, có vẻ hôm nay chính là ngày may mắn của cô nha. Đi xin việc làm thì được nhận tại chỗ, còn gì tuyệt bằng ? Vừa đi vừa xách túi đồ, cô cười.

Về đến nhà, cô đưa lẩu cho dì Phan làm giúp, sau đó chạy tọt vào phòng bố Triệu khoe khoang…

Bố Triệu đang chăm chú đọc sách thì nghe tiếng gõ cửa bên ngoài :”Mời vào”

“Bố ! Con được nhận rồi” Vừa nói cô vừa chạy đến ôm bố Triệu

“Ây da, đứa con này, lớn rồi còn nũng nịu với tôi sao ??”

“Bố, con được nhận rồi, bố không khen con còn mắng yêu con sao, hiuhiu” Triệu Minh Khê vờ làm mặt khóc

“Được được, coi như lão già tôi đây sai, được chưa ? Con giỏi lắm, Minh Khê” bố Triệu đành hết cách với đứa con này

Triệu Minh Khê nở nụ cười vui vẻ, cô chưa từng nghĩ là mình sẽ có cơ hội thứ 2, là cơ hội có được hạnh phúc gia đình. Sau vụ tai nạn của ba mẹ ruột, lúc đó cô cũng chưa đến 10 tuổi, chỉ là 1 đứa trẻ ham chơi, biết tin ba mẹ mất, sao mãi 1 giọt nước mắt cũng không thể rơi từ chính đôi mắt của cô, sao cô không được gặp ba mẹ mình, ấy thế hàng xóm lại đưa vào trại mồ côi, khiến cô cả hòm cũng không nhìn thấy ba mẹ lần cuối….

Cho là mình may mắn, Triệu Minh Khê năm nào cũng vào sinh nhật mình thì đi viếng cha mẹ. Đôi lúc có bô mẹ Triệu đi cùng, lúc thì dì Phan và chú Sinh hộ tống.

“Khê nhi, bố nó à, Hữu Nhạc tới rồi, xuống ăn này” tiếng mẹ Triệu gọi dưới nhà

“Bố, chị tới rồi, mình xuống thôi, hôm nay con mua món khoái khẩu của nhà mình về để ăn mừng đó” Triệu Minh Khê vừa cười vừa nói

“Được, từng tuổi này lão già ta đây phải tẩm bổ thật tốt” bố Triệu làm dấu ở trang đang đọc và cùng gái út xuống dưới nhà

Đêm đó nhà 6 người rất đầm ấm và hạnh phúc, khiến cho bất kì gia đình nào cũng sẽ ghen tỵ nếu chỉ ngồi cùng hay đứng bên ngoài nhìn vào.

Là nhà có gia thế, nhưng họ không ham quyền lợi, họ chỉ ham hạnh phúc. !

Bái phục bái phục Triệu Gia…

Gần 9h tối, Triệu Hữu Nhạc chưa muốn về nhà, lại nói với gia đình :”An An học được 1 bài hát rất hay ở lớp nha, lúc con đến rước, An An đang hát cho lớp nghe, con đứng bên ngoài chụp lại vài tấm, trông yêu cực, mẹ, mẹ xem, haha, con nó đáng yêu quá!”

“Ôi, cháu của dì yêu thế, hát cho dì nghe đi, An An” Triệu Minh Khê nhìn vào tấm ảnh ở điện thoại Triệu Hữu Nhạc rồi reo lên

“Nó hát hay và đáng yêu như bố nó, rất đáng khen, haha” anh rể Hà An Trực ngồi bên cạnh vợ mình cũng góp vui cho nhà, còn An An thì xấu hổ cứ vùi mặt vào ngực của ba mình, thỉnh thoảng lại nhìn ra rồi cười, rồi lại núp vào, trẻ con như vậy yêu không được hôm nay thì yêu cả đời cũng tuyệt vời !

Gần khuya, gia đình nhỏ của Triệu Hữu Nhạc cũng chịu ra về, ngồi trong xe mà Triệu Hữu Nhạc cứ lưu luyến, ấn nút để cánh cửa sổ hạ xuống :”Thưa mọi người, con về, lần sau lại đến thăm mọi người tiếp”

Triệu Minh Khê cùng bố mẹ Triệu đứng bên ngoài vẫy vẫy tay chào, anh rể Hà An Trực ấn ga lái tay lái cho xe đi, còn Hà Phúc An cứ cười ra tiếng theo mẹ mình rồi vẫy tay chào lại, gia đình như thế thôi cũng đủ sống rồi !

Đưa bố mẹ vào nhà, Triệu Minh Khê chạy ngay lên phòng và bật con laptop lên, xem tiếp thông tin về Phùng Thị.

Ở phòng tổng giám đốc, Phùng Lục Nhiên đang bận bịu với những dữ liệu trên con laptop gắn bó với mình 2 năm qua, tay không ngừng gõ bụp bụp, âm thanh nghe sao thật thích tai, nhưng người thì thật lạnh lẽo….

“Alô ? Long Duân ? Là tôi đây, ngày mai cái cô tiểu thư Triệu sẽ đi làm đúng không ?”

“Đúng vậy, có gì sao ?”

“Không có gì, chỉ để chắc chắn là cô ta, còn nếu ngày mai là Khả Trân thì cậu sớm chuẩn bị đơn từ chức đi” Phùng Lục Nhiên với ánh mắt lạnh lẽo nhìn trên màn hình

“…. Haha, đùa vui quá, thôi ở bar ồn quá, tôi cúp máy đây, mai gặp”

“Được, mai gặp” nói rồi Phùng Lục Nhiên cúp máy, tay lại làm việc

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro