Chương 41 (hoàn).

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 41:

Tầm đấy cũng là ba giờ chiều.

Chiếc nhẫn vẫn còn chưa nằm trên tay cô.

Triệu Minh Khê nhìn anh, nói:”Chúng ta hẹn hò cũng đã gần ba năm anh nhỉ. Em chưa nghĩ đến việc hôn nhân, nhưng…”

“Nhưng?” Phùng Lục Nhiên nhíu mày, khi nghe câu nói vừa rồi của cô, lòng anh như có cái gì đó đang đốt lấy tim mình, cả người bị sự lo sợ bao trùm lên. Không phải là anh không tin vào bản thân, chỉ là anh cần cô đặt niềm tin vào anh.

“Em… Anh có chắc chắn là em chứ?” Vừa dứt lời, mắt cô xuất hiện viền đỏ.

Hóa ra là cô đang lo lắng, lo rằng mình chỉ là…

Phùng Lục Nhiên nhìn thẳng vào mắt cô:”Em tin anh không?”

“Em… Tin!”

“Ừm… Vậy thì đi với anh đi, cùng anh vượt qua thế giới đầy chông gai này.” Anh cười nhẹ, mười ngón tay đan vào nhau.

Giọt nước nóng hổi lăn dài trên mặt cô, Triệu Minh Khê gật đầu liên tục, anh lau hộ cô những giọt nước mắt hạnh phúc, rồi lại đeo vào ngón áp út cô một chiếc nhẫn, là nhẫn cưới.

Cô chuyển ánh mắt lên ngón áp út của anh, đột nhiên lên tiếng:”Em muốn đeo cho anh.”

Phùng Lục Nhiên không phản bác, ngược lại lấy chiếc còn lại đưa cho cô, sau đó Triệu Minh Khê đeo chiếc nhẫn vào tay anh, cười vui vẻ.

Tay trong tay ấm áp bên nhau, cô như cảm thấy mình là người con gái may mắn nhất trên đời. Bên cạnh người mình yêu, người thân, gia đình, đó chính là điều hạnh phúc nhất.

Nhiên à, anh biết không, lúc em được đưa vào trại mồ côi, em đã tuyệt vọng. Tuyệt vọng vì em biết sau này sẽ không còn ai yêu thương em như ba mẹ nữa.

Cho đến khi, em được kết giao bạn bè với anh.

Anh là người chủ động, nhưng không được hơn nửa ngày, anh được người khác nhận nuôi. Em lại nghĩ rằng, mình lại bị xa lánh.

Bao nhiêu năm trôi qua, con rôbôt ấy như một món quà của ông trời kết duyên chúng ta, em vẫn giữ nó bên mình. Đôi khi mẹ Triệu bảo em nó không có giá trị, muốn vứt đi vì thiếu cả cánh tay, bẩn và cũ. Em bướng bĩnh cãi lời mẹ và chạy lên phòng, ôm khư khư nó trong lòng.

Cho đến khi năm em 25, anh tìm được em.

Trải qua những lần chạm mặt, những câu xả giao, và đợt sinh nhật của em, bản thân em nhận ra rằng, anh luôn luôn bên cạnh em và chưa bao giờ xa cách em. Lúc nhỏ, chúng ta đâu biết yêu là gì. Mãi đến khi nhận thức được rồi, chúng ta lại duyên lần ba.

Phùng Lục Nhiên, Phùng Lục Nhiên, ôi cái tên làm ám ảnh trong tâm trí em chục năm nay. Vì sao em lại yêu anh đến thế chứ!?

Con rôbôt ấy…

Mỗi đêm em đều nghĩ về hình bóng của cậu bé đó, cậu bé đã tặng cho em con rôbôt. Ánh mắt giao nhau, em như bị cuốn hút vào thế giới ảo mị. Một đôi mắt sâu sắc, khó mà nói nên lời.

Em tự hỏi, có phải mình vì nó mà đem lòng yêu anh hay không…

Rồi sau này, ai cũng cần tình yêu mà. Cái gì đến rồi cũng sẽ đi. Nhưng riêng anh, anh đến bên em và luôn mãi bên em, anh không đi, đúng không?

Khi anh cầu hôn em, em nghĩ rằng mình đang ở thiên đường, nơi chỉ có hai ta mà thôi. Vì… anh sẽ là người đàn ông của em, là ba của con em, và là ông của các cháu em.

Ôi, ánh mắt ấy, em say mê đến chết, Nhiên của em.

Ừm, em yêu anh nhiều lắm.

Anh từng nói với em:“Là tôi, đi tìm em… của năm xưa.”

Em khi trước vẫn chưa hiểu được ý nghĩa của câu đó. Mãi về sau, em hiểu rằng, anh chính là cậu bé ấy. Em hạnh phúc vô bờ, thì ra anh vẫn chưa quên em. Câu nói em sẽ ghi nhớ mãi trong đời. Đúng vậy, là anh, đi tìm em của năm xưa.

Hoàn.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro