Chương 40.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 40:

Thời gian không chờ đợi ai, mới đây, tất cả mọi người đang tập trung ở ngoài phòng chờ sinh. Không gian xung quanh nếu im lặng như tờ, chỉ vọng lại tiếng la đau của Lý Uyên Uyên…

Ực!

Hà Phi Duyên đổ mồ hôi lạnh, ngồi ở trên ghế, tay đan vào nhau rất chặt, Steven ngồi bên cạnh ôm lấy bả vai cô, vuốt tấm lưng ẩm mồ hôi của cô, luôn miệng an ủi. Hà Phi Duyên biết rằng, mình đang sợ.

Vì sao cô lại sợ? Vì hiện tại cô cũng đang mang bầu tháng thứ năm. Tiếng la đau của Lý Uyên Uyên không khiến cô không khỏi sợ hãi. Đau sao?...

Triệu Minh Khê đi đi lại lại, không khỏi thở dài. Vừa này vì quá kích động, Uất Long Duân xông thẳng vào phòng sinh, các bác sĩ dù có nói thế nào anh ta vẫn không chịu ra khỏi phòng. Họ đành để yên cho anh đến bên cạnh Lý Uyên Uyên.

“Không sao đâu, chắc chắn sẽ mẹ tròn con vuông mà.” Triệu Minh Khê thầm cầu nguyện trong lòng, không khỏi lo lắng cho người bạn của mình.

Thấy cô đứng không vững, ngồi không yên, Phùng Lục Nhiên đi đến bên cô, sau đó nắm lấy tay cô, nói:”Đừng lo, tên Uất Long Duân không để vợ mình chịu thiệt thòi đâu.”

“Em biết, nhưng… Em vẫn cứ lo lắng.”

“Ngồi chờ trước đã.” Anh nắm tay cô kéo đến băng ghế, cùng nhau ngồi xuống.

Tích tắc, tích tắc…

Uất Long Duân từ phòng sanh bước ra, áo sơ mi trắng của anh ta đã nhuộm màu đỏ tươi. Bác sĩ cùng y tá đẩy chiếc giường nằm của Lý Uyên Uyên từ bên trong ra ngoài, trên người cô là một đứa bé kháu khỉnh, cất tiếng khóc nức.

Cả bọn họ đều đứng bật dậy, kéo ùa đến phía đôi vợ chồng trẻ.

Một bác sĩ nữ cất giọng nói:”Sản phụ còn đang yếu sau ca sinh, mọi người phiền tránh ra một chút cho cô ấy có không khí.”

Chiếc giường được đẩy đến phòng điều dưỡng, cô y tá treo bình nước biển lên kệ rồi dặn dò vài ba câu, sau đó lui ra ngoài.

Triệu Minh Khê trên tay bế đứa bé trai, miệng khen suýt soa:”Ôi chà, đáng yêu quá đi, muốn véo má ghê hà.” Vừa nói cô vừa chu chu đôi môi, thật là muốn cắn vào đôi má phúng phính của đứa bé quá đi.

“Áo anh dơ hết rồi…” Lý Uyên Uyên cất giọng mệt mỏi, đưa đôi tay yếu ớt sờ lên áo Uất Long Duân.

“Không sao, giặt là sẽ ra thôi, em vất vả rồi, gấu Uyên của anh nghỉ ngơi đi.” Uất Long Duân không khỏi cất giọng vui sướng, tay nắm lấy tay của cô, hôn lên trán cô.

Steven đứng bên cạnh chiếc ghế sopha nhỏ, tay vẫn ôm vai của Hà Phi Duyên, nói:”Được rồi được rồi, chả phải mẹ tròn con vuông rồi hay sao? Chúng ta nên về thôi, không nên làm phiền họ, cũng nên để hai mẹ con nghỉ ngơi một chút nhỉ.”

Hà Phi Duyên đi nhẹ nhàng đến cạnh thành giường:”Uyên Uyên, cậu nghỉ ngơi đi nha, tối mình sẽ lại vào thăm cậu.”

Lý Uyên Uyên gật đầu, giọng yếu ớt nói:”Được, cậu đi nghỉ ngơi một chút rồi mai hẳn tới cũng không sao, mình không muốn cháu của mình thức khuya giống mẹ nó đâu nha.”

Bên trong phòng chỉ còn Triệu Minh Khê và Phùng Lục Nhiên.

Cô cứ khư khư ôm đứa bé trên tay, cứ như không muốn buông tha nó một chút nào. Uất Long Duân từ phòng vệ sinh bước ra, áo sơ mi nhuộm máu của anh ta đã được thay bằng một chiếc áo khác do bà quản gia đem tới. Thấy cô cứ bế đứa bé mãi, Uất Long Duân phì cười:”Em thích thì tặng quà cho Nhiên đi, đấy là con của anh nha.”

Nghe thế, mặt cô ửng đỏ, sau đó lại cứ như để ngoài tai câu nói lúc nãy, chỉ mỉm cười cho qua. Phùng Lục Nhiên ngồi trên ghế sopha từ nãy đến giờ, lúc này mới lên tiếng:”Chúng ta về thôi, tối lại đến.”

“Vâng.” Triệu Minh Khê luyến tiếc đặt đứa bé vào lại trong nôi, còn không quên “chụt” nhẹ bên má đứa bé.

“Cậu đó, ăn nhiều một chút, bao nhiêu sức lực đều dành cho đứa bé hết rồi, bây giờ là lúc bổ sung sức khỏe đó nha.” Cô đi đến bên giường của Lý Uyên Uyên, nhẹ giọng nhắc nhở.

Lý Uyên Uyên gật đầu, sau đó ôm tạm biệt người bạn.

----------

Chiếc Maybach hòa vào dòng xe cộ tấp nập, sau đó dừng bên trạm đỗ xe, Triệu Minh Khê khó hiểu nhìn anh, hỏi:”Sao thế?”

Phùng Lục Nhiên nhìn vào mắt cô, rất lâu….

Cô nhíu mày nhìn vào gương chiếu hậu, xem mặt mình có dính cái gì không, ấy thế sao anh ấy lại nhìn mình như thế chứ?

Xem nào, má hồng có chút nhạt đi, môi vẫn hồng, mặt vẫn trắng, sao thế nhỉ?

“Làm sao vậy?” Cô lay lay cánh tay anh, Phùng Lục Nhiên nói:”Anh có một chuyện muốn bày tỏ.”

Triệu Minh Khê gật đầu:”Được, anh nói đi.”

“Cho anh một tiểu bảo bối sau khi em là vợ hợp pháp của anh.”

“……” Hai bên má cô nóng ran.

Phùng Lục Nhiên cười nhẹ, trong tay lấy ra một cái hộp, sau đó mở ra, câu nói mang hàm ý rất rõ:”Đồng ý làm vợ anh nhé?”

Cô ngạc nhiên nhìn anh, tay để dưới đùi thầm bấu một cái nhẹ, để chắc chắn đây không phải là mơ.

“Anh thật… Không lãng mạn gì cả, cầu hôn trong xe, anh không thích công khai sao?” Cô cố giữ giọng không run, tay chân múa loạng xạ.

“Thì… Mọi người ai cũng biết, chỉ trừ em thôi.”

“Ý anh là sao?”

“Mọi người đều biết, hôm nay anh sẽ cầu hôn em.”

“…….” Cô im lặng, không biết nói gì tiếp theo.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro