Chương 39

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 39:

"Dì Lý, chúng con đến chơi đây."

Cánh cửa văn phòng mở ra, trong phòng là một người phụ nữ đã ngoài 60.

Người phụ nữ ngước lên nhìn cô gái trẻ trước mắt, đôi mắt nheo lại bởi nụ cười bên môi:"Tiểu Khê."

Triệu Minh Khê cười đáp:"Dì Lý, lâu rồi không đến thăm dì, con nhớ dì lắm."

"Nha đầu này, mỗi năm đều đến thăm ta, vậy mà lâu ngày không gặp đã làm nũng sao? Đúng rồi, chị Triệu không đi cùng con sao?"

Cô lắc đầu:"Con đi cùng Nhiên."

Dì Lý nghe thấy thế có chút ngạc nhiên, hỏi:"Nhiên? Ý con là Tiểu Nhiên sao? Hai con quen biết nhau sao?"

Phùng Lục Nhiên từ bên ngoài bước vào, cuối người chào dì Lý, sau đó giải thích:"Con đi cùng vợ chưa cưới."

"Hai đứa....?"

Bà có chút ngạc nhiên bởi mối quan hệ của hai người. Tuy nhiên, theo trí nhớ của bà, lúc xưa, ở vườn cỏ sau trại, bà đã thấy một cậu nhóc tặng một con rôbôt không được nguyên vẹn cho một bé gái đang ngồi ở xích đu.

Trông bé gái đó rất là cô đơn và thường xuyên không thích hòa nhập cùng những bạn bè cùng lứa. Ấy thế, lần đầu tiên có một cậu bé chủ động tặng quà, chủ động nói chuyện với cô, đứa bé gái ấy lại chấp nhận.

Và cũng không ngờ rằng, hai đứa bé lúc xưa đang là hai người trưởng thành trước mắt bà.

Tâm lý của tuổi trẻ bây giờ đâu mấy ai hiểu.

Triệu Minh Khê cười nói:"Tụi con quen nhau được hai năm rưỡi rồi."

"À, ra là vậy." Bà gật đầu, sau đó lại đứng lên rót tách trà cho cả ba. Triệu Minh Khê nhìn xung quanh phòng, thấy chả mấy thay đổi. Vẫn là chiếc bàn đơn sơ và cái ghế xoay đã bị xước cái tay vịnh. Nhưng dì Lý là một người rất cẩn thận, vì vậy chiếc ghế này đã gắn bó với dì suốt 40 năm qua.

Phùng Lục Nhiên đứng dậy giúp bà cầm tách trà, sau đó hỏi:"Bây giờ trại như thế nào rồi dì? Lũ trẻ có đủ ăn đủ mặc không?"

Dì Lý để tách trà xuống bàn:"Các cháu nó bây giờ sống rất đầy đủ, người đến nhận nuôi cũng khá nhiều, đương nhiên, để tránh các cháu không bị xâm phạm quyền trẻ em, dì phải đến thăm cháu nó một hai lần để đảm bảo an toàn. Thấy các cháu được hạnh phúc, gia đình sum vầy, dì cũng mừng thay. Tuần trước mới có nhà từ thiện đến hỗ trợ không ít, dì mua vài bộ quần áo cho tụi nó, đứa nào cũng tỏ vẻ thích thú."

Đối với Phùng Lục Nhiên và cô là cũng không ngoại lệ. Khi xưa cả hai mới được nhận nuôi, dì Lý ngày nào cũng đến hỏi thăm và tặng quà cho cả hai. Thấy dì Lý đến chơi, Triệu Minh Khê rất vui, cứ ngồi trong lòng của bà mãi, cho đến khi chia tay vẫn thấy luyến tiếc mà ôm một cái. Đối với anh, khi dì đến thăm, anh luôn tặng cho dì một cái hôn bên má, trong cuộc nói chuyện giữa dì Mỹ Hoa và dì, anh lúc nào cũng được khen trong lời của dì Mỹ Hoa. Ngoan có, vâng lời có, lễ phép có,....

Thành thật mà nói, dì Lý đã tạo cơ hội cho cả hai có một gia đình đầm ấm.

Ra về, cả hai trao chiếc ôm ấm áp với dì rồi lên xe. Chiếc xe xa dần và mất bóng trước mắt dì. Trên đường cao tốc, anh tập trung nhìn phía trước điều khiển chiếc xe, thấy cô cứ trầm mặc nhìn bên ngoài cửa sổ, tay anh đặt lên tay cô, nói:"Đang nghĩ gì vậy?"

"Không có gì..." Cô nhìn anh, trả lời.

Phùng Lục Nhiên không nói gì, tay vẫn cứ nắm lấy bàn tay mềm mại của cô.

---------

Hôn lễ của Steven được diễn ra tại khách sạn của Phùng Thị. Cả buổi hôn lễ bao trùm không khí vui tươi và tiếng cười hạnh phúc. Đôi vợ chồng trẻ đi tiếp rượu với khách, cười nói mãi không thôi.

"Mệt đến mức thở không nổi luôn, phù." Nữ chính của buổi lễ thở dài, Hà Phi Duyên chỉnh lại cái găng tay, nói với hai cô bạn trước mặt.

"Chà, không ngờ mắt Steven cũng có thẩm mĩ ghê nha, chiếc nhẫn được khắc tinh xảo như vậy, còn in cả tên cậu trên đó, thật là phục quá đi." Lý Uyên Uyên khoác tay của Uất Long Duân, tay đỡ lấy cái bụng hơi nhô ra của mình.

Hà Phi Duyên xinh đẹp trong bộ đồ cưới, cô cười nói:"Cậu xem, bụng hơi to rồi đấy, này này, tớ nói cho cậu biết, tốt nhất là sinh đôi nha, sau này còn làm xui gia với mình và Minh Khê, haha."

"Cậu...." Lý Uyên Uyên ngượng đỏ mặt, sau đó lại không dám nhìn Uất Long Duân.

Steven năm lấy tay của Hà Phi Duyên, nói nhỏ vào tai cô:"Nếu cô ấy sinh đôi, em sinh ba nhé?"

"...." Hà Phi Duyên xấu hổ, liền đổi chủ đề:"Còn cậu thì sao, Minh Khê?"

Triệu Minh Khê vừa ăn xong đĩa trái cây, ngây ngô trả lời:"Tớ? Tớ làm sao?"

"Bà cô lòng tôi ơi, đừng ngốc đến thế chứ?" Lý Uyên Uyên hiểu hàm ý của Hà Phi Duyên, liền tiếp lời cho cô.

Phải rồi, cũng đã 28, đâu còn là 20 thanh xuân nữa chứ....

Phùng Lục Nhiên nhìn cô mỉm cười, Uất Long Duân huých vào tay anh, mang với một hàm ý nào đó....

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro