Chương 38

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 38:

Đến công ty, Hà Phi Duyên vội xuống xe, quay lại nói một tiếng với anh rồi đi thật nhanh vào trong. Đứng trong thang máy, điện thoại cô có tiếng chuông tin nhắn.

Là tin nhắn của Steven!

“Trưa tan tầm anh đón em, đừng trốn đó.”

Cô thở dài sau khi đọc tin nhắn của anh. Rõ ràng là cô chưa đồng ý mà, là tự hắn tự biên tự diễn, hừ!

Vừa ngồi xuống ghế, Triệu Minh Khê cười vui vẻ đi vào phòng cô, ngồi xuống nói:”Cậu nha, bạn trai đưa đón tận nơi, ấy thế sắc mặt cứ như cự tuyệt người ta”

Hà Phi Duyên bĩu môi:”Cậu không biết đó thôi, hắn ta chính là tự ý muốn làm gì thì làm, mình đã đồng ý đâu chứ!”

“Nhưng người ta đã tốt như vậy, mình cũng nên tốt lại chứ. Cậu nhìn xem, đã gần ba mươi mà vẫn chưa có được cái cột để tựa vào, thử hỏi xem, sau này đã ngoài ba mươi sẽ như thế nào đây??”

“Được rồi được rồi, mình biết cậu là muốn tốt cho mình….”

Triệu Minh Khê cười cười:”Nếu cậu đã hiểu được lòng tốt của mình, vậy thì cho anh ta cơ hội đi! Bước đầu tiên: hẹn hò.”

Đối với chuyện tình cảm, phụ nữ nên tư vấn lẫn nhau. Triệu Minh Khê cũng đã từng gặp vấn đề này khi người đàn ông kia rất là tự nhiên bước vào cuộc sống của cô. Cũng có thể nói, để hiểu được về tâm tự của một người đàn ông, Hà Phi Duyên và Lý Uyên Uyên đã “chỉ giáo” cô không ít.

“…. Mình sẽ cố”

“Không phải cố, mà là nhất định phải làm được.” Triệu Minh Khê nhìn cô nói, ánh mắt như thể hiện ý cười.

Tan tầm, chiếc xe đậu ngay trước cổng ra vào của Steven chiếm gần nửa không gian ra vào ở đó. Không đợi anh mở cửa hộ, cô rất tự nhiên vào xe ngồi. Steven hỏi:”Em suy nghĩ lại rồi sao?”

Cô nhìn anh, mỉm cười, chủ động vòng tay qua cổ anh, nói:”Em đói rồi.”

Steven không mấy ngạc nhiên với hành động của cô. Anh cười, véo má cô:”Chúng ta đi ăn thôi.”

Thật vui thay, họ lại ghé đến nhà hàng Cung Đình, Hà Phi Duyên vừa xem xong menu, hỏi anh:”Anh thích ăn ở đây rồi sao? Thấy chưa, em đã nói mà!”

“Cũng là chiều em thôi, dù gì ăn ở đây cũng ngon mà.”

Có lẽ Triệu Minh Khê đã đúng, không thử thì làm sao mà biết? Khi cô có quyết định hẹn hò cùng anh, bản thân cô còn có chút sợ hãi. Có đàn ông nào mà không đào hoa chứ? Có đàn ông nào mà không lăng nhăng chứ? Đó chính là sợ cảm giác lún quá sâu rồi sau này khó mà thoát khỏi.

Huống chi Steven là tuýp người nâm nhân hoàn mĩ.

Thấy cô cứ nhìn chằm chằm ngoài cửa sổ, Steven nắm lấy tay cô, hỏi:”Đang nghĩ gì vậy?”

Hà Phi Duyên lắc đầu, nói:”Chỉ là tâm lý của phụ nữ thôi….”

“Em đừng nghĩ nhiều, có chuyện gì khó nói cứ bày tỏ với anh.”

“Anh làm sao mà hiểu chứ!” cô lắc đầu, cười.

Nghe thấy thế anh liền phản bác:”Nào nào, anh là đàn ông, và trách nhiệm của đàn ông là che chở và chăm sóc người mình yêu thương. Nếu tên nào mà không như thế thì chắc thuộc dạng thế giới thứ ba đấy.”

Vừa dứt lời, Hà Phi Duyên cười khúc khích, anh cũng cười theo.

Quay về thực tại, câu nói vừa rồi của Steven cũng đã đủ chứng tỏ hai người đang rất hạnh phúc nha. Triệu Minh Khê cười, thì thầm to nhỏ với Phùng Lục Nhiên:”Là em ghép họ với nhau đó.”

Anh cũng ghé sát vào tai cô:”Em giỏi thật.”

………….

Ở sân bay, Phùng Thiếu Khiêm trao cái ôm tạm biết với em trai mình. Hôm nay anh cùng Đinh Phụng Mẫn trở về Đại Lục, nguyên nhân là vì người mẹ đang có tình trạng ngày một xấu đi, bệnh cũ tái phát.

“Em sẽ đưa cô chú sang Đại Lục thăm dì, anh cứ về đó trước.”

“Được” Phùng Thiếu Khiêm gật đầu, đưa tay lên xem giờ:”Đến giờ rồi, đi thôi”

Đinh Phụng Mẫn đứng bên cạnh gật đầu, cũng không quên trao cái ôm cho cặp đôi trước mặt mình:”Minh Khê, có dịp hãy qua chỗ chị chơi nữa nhé, chị em ta cùng nhau đi chơi một ngày, không biết trời trăng gì cả, chỉ dành riêng một ngày cho chúng ta thôi. Chị mến em cực. Ây da, sao mà đáng yêu thế này.” Vừa nói cô vừa véo má Triệu Minh Khê, cô cũng biết cười trừ.

Phùng Thiếu Khiêm nhìn Steven, nói:”Cậu ở đây lo liệu hồ sơ giúp mình.”

“Được” Steven trả lời ngay sau câu nói của anh vừa dứt, nhanh, gọn, lẹ…

Trên đường trở về nhà, Triệu Minh Khê nhìn anh nói:”Bây giờ chúng ta đến Lý Ái đi.”

Phùng Lục Nhiên quay qua nhìn cô, hỏi:”Em muốn thăm dì Lý sao?”

“Ừm… Cũng đã lâu rồi em không đến đó.”

Không khỏi trả lời, anh quay vô-lăng trở lại đường lớn. Sau đó bảng tên “Lý Ái” xuất hiện trước kính xe.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro