Chương 37

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 37:

Khi xuống đến tầng trệt, cô đã thấy Steven ngồi uống coffee ở khu vực ngồi chờ của khách. Thấy Hà Phi Duyên ngạc nhiên nhìn mình, anh cười nói:”Tôi đến sớm để đón cô, chắc là không phiền chứ?”

“À không… Cảm ơn anh, chúng ta đi thôi” Cô cười nói, cùng Steven bước ra khỏi sảnh.

Sau 20 phút lái xe, họ đã đến nhà hàng Cung Đình.

Đây không phải là nhà hàng năm sao hay bốn hành tinh, chỉ là một quán ăn có quy mô lớn, nhân viên phục vụ cũng nhiệt tình, đầu bếp có tài trổ nghề. Thường thì chỉ có những người sống ở khu này mới biết rõ về nhà hàng này. Và cô là người đề nghị đến đây.

Đã cho gọi món xong, cô mở miệng hỏi:”Anh chỉ là… mời tôi đi ăn cơm thôi sao?”

Vừa hỏi xong, cô ý thức được rằng mình đã hỏi một câu không mấy lịch sự cho lắm, ấy thế lại vội lên tiếng:”À không có gì…”

“Thật ra thì tôi để ý cô rồi” Anh ngồi đối diện, nghiêng đầu nhìn cô cười.

Hà Phi Duyên ngây ngô nhìn anh, “Hả” một tiếng rồi bối rối vuốt tóc mình, vội chuyển chủ đề:”Đồ ăn ở đây ngon lắm, anh không thử chắc chắn sẽ hối hận không kịp đâu”

Steven hỏi:”Cô sống ở khu này sao?”

“Thật ra từ đây về nhà tôi chỉ mất 10 phút đi bộ thôi”

Anh gật đầu rồi uống ly nước, sau đó lại hỏi:”Cô nghĩ sao nếu tôi đây đã gần 30 mà vẫn chưa có bạn gái?”

“Anh..hỏi tôi cái này để làm gì? Nhưng nếu muốn trả lời, tôi có thể nói, anh “ế” mất rồi” nói xong, Hà Phi Duyên cười tít mắt.

“À… vậy chắc cô cũng thuộc loại đó?”

Hà Phi Duyên ý cười vẫn còn bên miệng, nghiêng đầu hỏi anh:”Loại gì cơ?”

Anh cười:”Ế!”

A! Cái tên này….

Cô ngừng cười, chỉnh lại tư thế ngồi, sau đó lại nói:”Vì sao anh lại cho tôi thuộc loại đó?”

Steven chậc một tiếng, sau đó lại kết luận:”Thật ra cô cũng không thuộc loại đó đâu”

“Là sao?”

“Hẹn hò với tôi đi!”

Hà Phi Duyên ngạc nhiên nhìn anh, anh ta vừa nói gì? Hẹn hò? Cô không nghe lầm đấy chứ?

Đây là lần đầu tiên có người chủ động ngỏ lời với cô, huống chi là người chỉ gặp không hơn một tháng! Xa lạ có, gần gũi có.

Nhìn chung thì thấy anh ta cũng ổn, tương đối hợp tiêu chuẩn phụ nữ, Hà Phi Duyên lặng lẽ đánh giá anh, nhìn anh ngồi đối diện không chớp mắt….

Steven cười hỏi:”Mặt tôi có dính gì sao?” nói rồi anh dùng tay “ma sát” bên má mình.

Thú thật, đã là người đàn ông gần 30 vậy mà vẫn còn hoàn mỹ như vậy sao? Thân hình rắn chắc, khuôn mặt tuấn tú, nghề nghiệp ổn định, là “tuýp” của những người con gái mong ước, còn có được như vậy thì có thể cho là “người đàn ông hoàng kim” không?

Cô tự cười bởi suy luận của mình, Steven lại hỏi:”Cười tôi sao?”

“Anh Steven thân mến của tôi, là người thành đạt, gái xếp đầy hàng, hôm nay lại đi tỏ tình với tôi, chắc có lẽ anh đang gặp vấn đề về…. tâm lý phụ nữ sao?”

“Vậy câu trả lời của cô là….?” Anh bỏ ngoài tai câu hỏi của Hà Phi Duyên mà trực tiếp đi vào vấn đề, thấy cô cười cười không nói gì, Steven liền đứng dậy và đi qua chỗ cô, lấy trong túi ra một sợi dây chuyền có mặt viên kim cương. Anh đeo cho cô, sau đó lại cúi người xuống, to nhỏ bên tai cô:”Vậy thì để tôi trả lời hộ cô: em đồng ý.”

Còn không rõ chuyện gì đang xảy ra, cô đã thấy ánh mắt của mọi người xung quanh đều dồn về phía mình. Steven thản nhiên về lại chỗ ngồi mình, món ăn đã được dọn lên bàn.

Cái người này vừa làm gì vậy? Hành động thân mật với mình ở chốn công cộng sao? Thật là không biết xấu hổ!

Khụ khụ… cô ho vài tiếng rồi cắm cúi ăn, xem người đối diện không hề tồn tại. Ấy thế khuôn mặt tựa trái cà chua của cô dần lộ ra….

Sáng ngày hôm sau, cô từ trên tầng hai đi xuống, trước cổng chung cư làm một chiếc xe màu trắng, rất giống xe của ngày hôm qua mà Steven đưa cô dùng bữa. Hà Phi Duyên khó hiểu nhìn chiếc xe, cánh cửa được mở ra, Steven vòng qua bên kia và mở cửa xe, làm động tác mời, nói:”Em lên xe đi, anh đưa em đến công ty”

“Anh làm sao biết nhà tôi?” cô ngạc nhiên hỏi, ngày hôm qua cô nhớ rõ là mình đâu nói địa chỉ cho anh ta?

Steven cười, sau đó lại kéo cô vào xe. Tay quay vô-lăng, chiếc xe dần hòa nhập vào dòng xe tấp nập, anh nói:”Anh chỉ mất một tiếng để tìm thông tin về em thôi, đừng cự tuyệt, anh là bạn trai em đấy, đưa em đến công ty mỗi ngày là nhiệm vụ của một người bạn trai chân chinh!”

Hà Phi Duyên nhìn anh bằng ánh mắt ngạc nhiên. Ôi trời, thật không thể tin được rằng sẽ có một ngày là có người quan tâm đến cô như thế. Có nhiều người rất tin vào việc “yêu ngay từ cái nhìn đầu tiên”. Cô cũng đã đọc qua tiểu thuyết của Cố Mạn với tên truyện như vậy, Vi Vi vì vô tình được Nại Hà ngỏ lời nên đã chấp nhận, tuy nhiên chỉ là cùng nhau làm nhiệm vụ trên game, ấy thế vài tháng sau đã gặp nhau ngoài đời, hóa ra là có quen biết nhau, lại là từ đó yêu nhau!

Vậy cô có nên “bạo dạn” như Vi Vi mà cùng Steven “làm nhiệm vụ”?

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro